Thần Y Ở Rể

Chương 1405: Cá trong chậu



“Xong, xong, xong đời rồi!" Phan Hằng Chí run rẩy không thôi, ngay cả hàm răng cũng đang run câm cập.

“Anh Hằng Chí, anh đang nói gì thế?”

Người bên cạnh sợ hãi hỏi.

“Thua rồi, Phong Thanh Vũ thua rồi!”

“Hả?”

“chuyện đó...

Làm sao có thể như vậy được chứ?”

“Anh Hằng Chị, thể lực của bác sĩ Lâm kia không thể chống đỡ nổi được nữa, tôi thấy ngay cả năng lực đánh trả, anh ta cũng không có, chỉ sợ cho dù là bây giờ tôi đi lên đánh anh ta, anh ta cũng không đánh thắng được tôi, sao anh ta có thể đấu với Đạo Hoàng được chứ?”

“Chỉ sợ Đạo Hoàng hơi động một ngón tay là có thể lấy được đầu của bác sĩ Lâm xuống.”

“Trận này Đạo Hoàng không thể thua được đâu!" Người nhà họ Phan nhao nhao lên tiếng.

“Không, Phong Thanh Vũ thua rôi, các người nhìn kỹ phía trước xeml”

Phan Hằng Chí hoảng sợ nói.

Mọi người vội vàng trừng to mắt ra nhìn.

Một lúc lâu sau, bọn họ mới nhìn thấy rõ những chiếc kim châm cứu nhỏ như sợi tóc trôi nổi ở ngay trước mắt.

“Cái quái gì thế này?”

Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này đây, cả tầng này đã biến thành một chiếc lồng giam dùng kim châm cứu bện thành, trong lúc vô hình, Phong Thanh Vũ đã rơi vào trong hũ, giống như cá nằm trên thớt, mặc người ta tùy ý xẻ thịt.

“Sao lại như thế được chứ?”

Vẻ mặt của Phong Thanh Vũ trở nên ngưng trọng, ông ta nhìn chằm chằm xung quanh mình, trâm giọng nói.

“Khó trách vừa rôi quyên cước của cậu nhìn như hung mãnh, từng chiêu đều là trí mạng, trên thực tế là cậu đang bố trí những chiếc kim châm cứu này, đúng không?”

“Đúng thế”

Phan Lâm gật đầu đáp.

“Về phương diện tốc độ, tôi tuyệt đối không có khả năng thắng được ông, nếu như đã không có cách nào thăng được ông trên phương diện này, cứ tiếp tục đi theo con đường đó sẽ chỉ rơi vào kết cục thảm bại mà thôi, chính vì thế mà tôi chỉ có thể xuống tay ở phương diện khác.

Tôi cảm thấy phương thức hữu hiệu nhất để khắc chế tốc độ của ông, đó chính là phong bế lại nơi mà ông có thể chạy trốn được, vì thế tôi nhân cơ hội đem nơi này hoàn toàn phong bế, cho dù tốc độ của ông nhanh đến mấy, nếu như không cho ông có không gian di chuyển, tốc độ của ông có nhanh cũng đâu có lợi ích gì chứ?”

Sau khi nói xong, Phan Lâm khẽ động ngón tay của mình.

Keng keng keng.

Tất cả những chiếc kim châm cứu kia đều rung lên, bắt đầu chuyển động, từng chút một di chuyển về phía hai người, dần dần thu hẹp không gian mà hai người bọn họ có thể hoạt động.

Lúc những chiếc kim châm cứu này rung lên lập tức phát ra những âm thanh lanh lảnh, giống như lục lạc của ác ma, vang vọng bên tai của Phong Thanh Vũ.

Sắc mặt của Phong Thanh Vũ căng lên, cả người không ngừng lùi lại.

Thế nhưng đằng sau dần dần có vô số những chiếc kim châm cứu áp sát, ông ta có thể lùi lại đi đâu chứ? “Là do tôi sơ suất.”

Phong Thanh Vũ hít một hơi thật sâu.

“Không có gì để nói đúng không, Phong lão tiên bối, hôm nay ông muốn giết tôi, tôi giết ông, chắc hẳn ông sẽ không giận tôi đâu nhỉ?”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Cái này có gì hận chứ? Chẳng lẽ tôi giết cậu, cậu còn muốn mang ơn tôi hả? Nếu như vậy, trái lại tôi cảm thấy xem thường cậu rồi, chẳng qua cậu cũng đừng vội đắc ý, nếu như Phong Thanh Vũ tôi bởi vì những thủ đoạn kia mà mất mạng ở đây, như thế cũng quá hư danh rồi!”

Phong Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, đáp.

“Ô? Phong lão tiền bối còn có diệu kế gì à?”

Phan Lâm lên tiếng.

Phong Thanh Vũ không nói gì, ông ta trực tiếp cầm chiếc bàn làm việc ở bên cạnh, ném mạnh về phía bức tường kim châm cứu kia.

Rầm một tiếng.

Trong nháy mắt chiếc bàn làm việc đó bị đâm thành tổ ong vò vẽ, mũi nhọn của những chiếc kim châm cứu kia đâm xuyên qua bàn làm việc giống như đâm vào đậu phụ vậy, chờ đến lúc chiếc bàn làm việc đó rơi xuống mặt đất, nó đã hoàn toàn vỡ vụn.

Đúng là sắc hơn dao găm mấy trăm lần.

Bên ngoài, đám người nhà họ Phan nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy da đầu tê dại, răng run câm cập.

Nếu là người đi xuyên qua thì còn như thế nào nữa? “Sao nào? Uy lực của những chiếc kim châm cứu này của tôi cũng không tệ lắm nhỉ? Phong tiên bối có muốn thử chút không?”

Phan Lâm bình tĩnh lên tiếng, sau đó anh tiếp tục thôi động những chiếc kim châm cứu ở xung quanh từng bước áp sát.

Vẻ mặt Phong Thanh Vũ căng lên, ánh mắt ngưng trọng, ông ta hít một hơi thật sâu rồi nói.

“Tuy kế hoạch của cậu rất kín đáo, thế nhưng có một chỗ hình như cậu đã bỏ sót.”

“Nơi nào?”

Phan Lâm bình tĩnh hỏi.

“Đó chính là...

Nơi này.”

Đông tử của Phong Thanh Vũ đột nhiên trừng to, trong nháy mắt, cả người ông ta xông về phía Phan Lâm.

“Hợp lực khí à?”

Phan Lâm không chút sợ hãi, anh gâm lên một tiếng, một quyền đánh thẳng về phía Phong Thanh Vũ.

Mặc dù lúc này đây thể lực của Phan Lâm không chống đỡ nổi nữa, thế nhưng về phương diện lực lượng, anh vẫn chiếm ưu thế.

Cưỡng ép đấu về lực lượng, Phong Thanh Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ! Chẳng qua trong nháy mắt khi nắm đấm ngập trời, Phong Thanh Vũ vẫn không lựa chọn đối đầu, mà chính là lập tức né tránh, vây quanh sau lưng Phan Lâm, hai tay của ông ta ôm lấy, liêu mạng ném Phan Lâm về phía bức tường bằng kim châm cứu kia.

Phong Thanh Vũ muốn dùng Phan Lâm làm lá chắn đi phá bức tường bằng những chiếc kim châm cứu khủng khiếp kia.

Chẳng qua ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Cho dù thực lực hiện tại của Phan Lâm không nhiều nhưng cũng không phải là người mà Phong Thanh Vũ có thể lay chuyển, Phong Thanh Vũ dốc hết toàn lực cũng chỉ đẩy được Phan Lâm một xíu về phía bên đó, hoàn toàn không đủ sức để đẩy anh đụng vào phía tường châm.

Mà Phan Lâm cũng không khách khí nữa.

Anh trâm giọng quát một tiếng, tăng tốc khiến cho chân tường thu hẹp lại, dự định đâm xuyên qua Phong Thanh Vũ.

Thế nhưng trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, âm ầm ầm.

Phong Thanh Vũ đột nhiên làm vỡ nát dưới chân, rơi thẳng xuống tầng dưới.

“Hả?”

Phan Lâm cau mày, lập tức thôi động kim châm cứu đánh tới.

Phập phập phập phập...

Mấy chục chiếc kim châm cứu nhanh chóng tâm xuyên qua hai tay của Phong Thanh Vũ.

Nhưng những chiếc kim châm cứu còn lại vẫn không thể nào đuổi theo được tốc độ của ông ta.

Hai tay Phong Thanh Vũ chảy máu, trốn đến chân tường.

Mà Phan Lâm cũng đã dừng lại, lại thấy Phong Thanh Vũ xuyên qua lỗ hổng lớn trên sàn nhà nhìn vê phía Phan Lâm.

“Tiền bối quả nhiên giỏi về tâm kế, mặc dù tôi dùng những chiếc kim châm cứu kia vây xung quanh chặt đến mức một giọt nước cũng không lọt, nhưng khu vực dưới lòng bàn chân tôi không thể nào làm ra tường châm, trừ khi ngay cả chỗ đứng cho mình tôi cũng không cần, mà vừa rồi ông làm như vậy, bày ra dáng vẻ hung mãnh, dự định xem tôi như là lá chăn xông ra tường châm, trên thực tế chính là dự định thông qua chỗ chân tôi đứng, phá vỡ mặt đất, thoát khỏi lông giam kim châm cứu...

Tôi đúng là rất khâm phục, khâm phục.”

Phan Lâm cười nhạt, nói.

“Nhưng cho dù như thế thì tôi vẫn bị những chiếc kim châm cứu này của cậu gây ra thương tích, bác sĩ Lâm, lần này chẳng qua là do tôi may mắn, thực lực của cậu mới là thứ khiến cho người ta phải khiếp sợ.”

Phong Thanh Vũ trầm giọng nói.

“Chúng ta có thể tiếp tục.”

“Không được, tôi đã bị trúng những châm này, có lẽ đã bị trúng độc, sao có thể tái đấu được chứ?”

“Ông yên tâm đi, những chiếc kim châm cứu này không có độc.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Nếu như tôi muốn dùng độc với ông, ông đã sớm trúng độc rồi.”

Phong Thanh Vũ nghe xong, sắc mặt thay đổi.