Thần Y Ở Rể

Chương 1406: Đồ Đệ ngoan



Lời này có ý gì? Sao Phong Thanh Vũ có thể không nghe hiểu được cơ chứ? “Xem ra cậu vẫn còn lá bài tẩy chưa dùng?”

Phong Thanh Vũ trâm giọng nói.

“Tôi chỉ dùng kim châm cứu, không dùng độc, chắc hẳn tiền bối cũng đã biết, tôi là một võ y.”

Phan Lâm rất bình tĩnh nói.

Phong Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nê gật đầu.

“Thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Tôi đã già rồi.

Thiên hạ này là thiên hạ của các cậu.”

Phong Thanh Vũ có đôi chút cảm thán.

“Tiền bối đừng coi nhẹ bản thân mình, thực lực của ông vẫn là thứ mà rất nhiều người không thể chạm đến, ngay như trước mắt mà nói, tôi cũng đâu làm gì được ông, không đúng ư?”

Phan Lâm thản nhiên nói.

“Tôi đã thua, bản thân tôi đã bị thương tổn, mà cậu thì hoàn hảo không chút tổn hại gì, cho dù có tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì nữa, tôi phải đi.”

Phong Thanh Vũ nói.

Phan Lâm không lên tiếng.

Phong Thanh Vũ muốn đi, anh không thể giữ nổi ông ta.

Đây là lý do vì sao mà Phan Lâm sẽ tôn trọng Phong Thanh Vũ.

Thực lực của người này không phải là thứ mà anh có thể chí phối.

“Trước khi đi, bác sĩ Lâm, cậu có thể trả lời cho tôi một vấn đề hay không?”

Phong Thanh Vũ chần chừ một lát, sau cùng vẫn trâm giọng nói.

“Vấn đề gì? Tiền bối cứ nói đi, không sao cả."

“Tôi muốn biết, bản lĩnh này của cậu...

Rốt cuộc được kế thừa từ nơi nào?”

Phong Thanh Vũ nhìn chằm chằm Phan Lâm rồi hỏi.

“Kế thừa?”

Phan Lâm khẽ giật mình, sau đó anh lắc đầu, khẽ cười một tiếng.

“Tôi không có thầy dạy.”

“Không có thầy dạy ư? Làm sao lại như thế được chứ? Bác sĩ Lâm, bản lĩnh của cậu nếu như không có cường giả dạy dỗ, sao có thể vừa học đã hiểu?”

Phong Thanh Vũ có chút tức giận.

“Tôi thừa nhận thành tựu này của cậu là thứ mà rất nhiêu người cả đời này đều không có cách nào đạt đến, nhưng làm người thì phải uống nước nhớ nguồn, một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, ơn thầy dạy dỗ như cha mẹ, sao có thể quên đi?”

“Xem ra chắc hẳn tiền bối không tin những lời tôi nói.”

Phan Lâm lười phải giải thích.

Phong Thanh Vũ nhướng mày.

“Sao thế, chẳng lẽ cậu thật sự không có thây dạy.”

“Có người chỉ bảo qua tôi, nhưng không lâu lắm, nếu như thật sự phải nói, có lẽ mấy người kia cũng được xem như thây của tôi.”

“Người nào từng chỉ bảo qua cậu.”

“Trưởng lão Diêu Kỳ của Diêu Kỳ Cốc.”

“Trưởng lão của Diêu Kỳ Cốc ư? Ồ, bác sĩ Lâm, cậu đừng giấu diếm tôi nữa, trưởng lão Diêu Kỳ này tôi cũng đã từng tiếp xúc qua, châm pháp của bà ấy, y thuật của bà ấy đều không bằng cậu, sao có thể chỉ bảo cho cậu được chứ?”

“Những điều tôi nói chính là sự thật, nếu như ông nhất định muốn hỏi về ân sư của tôi thì ngoài trưởng lão Diêu Kỳ ra, còn có mấy người...”

Phan Lâm chậm rãi nói, không giấu diếm.

Những người này đều là những người mà anh rất tôn trọng, dù sao bọn họ đã từng giúp anh giải thích nghi hoặc, nếu nói sâu xa, quả thật bọn họ chính là ân sư của anh.

Thế nhưng Phong Thanh Vũ lại tức giận quát †o.

“Những kẻ vô danh tiểu tốt này làm sao có thể là ân sư của cậu chứ? Bọn họ không xứng, không xứng!”

Phan Lâm nghe thấy thế, không ngừng nghi hoặc.

“Phong tiền bối, lời này của ông là có ý gì chứ?”

Lại thấy Phong Thanh Vũ đột nhiên thả người nhảy lên, từ tâng dưới nhảy lên trên, đứng ở trước mặt Phan Lâm.

Ánh mắt ông ta sáng rực nhìn chằm chằm Phan Lâm.

Phan Lâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút cảnh giác, hoàn toàn không biết Phong Thanh Vũ muốn làm gì.

Lại thấy Phong Thanh Vũ đi lên trước mấy bước, đồng tử như muốn phun ra lửa, ông ta nghiêm túc nói.

“Bác sĩ Lâm, tôi lại hỏi cậu một lần nữa, thân pháp này của tôi, so với cậu thì như thế nào?”

“Vãn bối không thể bằng.”

“Phương diện tốc độ, trong thiên hạ này bao người có thể đánh đồng với tôi?”

“Chỉ sợ không ai so được với tiền bối.”

“Tốt, nếu đã như vậy, tôi lại hỏi cậu...

Cậu có muốn học bản lĩnh của tôi không?”

Phong Thanh Vũ hưng phấn hỏi.

“Cái gì?”

Phan Lâm trợn tròn mắt.

Lại thấy cảm xúc của Phong Thanh Vũ đột nhiên trở nên kích động, vội vàng nói.

“Bác sĩ Lâm, chỉ cần bây giờ cậu đồng ý gọi tôi một tiếng thây, một thân bản lĩnh này của tôi, tôi cam đoan sẽ truyên thụ cho cậu một cách vô điều kiện, sao nào? Cậu có đồng ý không, có sẵn lòng không?”

Phong Thanh Vũ liên tục ép hỏi, giọng điệu có chút không thể khống chế nổi.

Đầu óc của Phan Lâm trống rỗng, căn bản không cách nào kịp phản ứng.

“chuyện này...

Phong tiên bối, ngài làm gì thế?”

“Sao nào? Cậu không đồng ý sao? Ngay cả những kẻ tiểu tốt vô danh kia không biết từ xó xỉnh nào nhảy ra cũng có thể làm thầy của cậu, dựa vào đâu là Phong Thanh Vũ tôi không thế chứ?”

Phong Thanh Vũ cuống cuồng nói.

“Nói đi, cậu có điều kiện gì, cậu cứ nói hết ra, chỉ cân cậu làm đồ đệ ngoan của tôi điều kiện gì tôi cũng có thể thỏa mãn cậu.”

“Chuyện này...”

Phan Lâm không biết nên làm cái gì cho phải.

Mà bên này, đám người nhà họ Phan cũng hoàn toàn ngơ ngác.

“Thế cục không ổn, đi thôi.”

Phan Hằng Chí lấy lại tinh thần, vội vàng hét lên một tiếng, quay đầu định chạy.

Ánh mắt Phong Thanh Vũ lạnh lẽo, khẽ nói.

“Đám ranh con nhà họ Phan này dám hại đồ đệ của tôi ư? Chạy đi đâu!”

Sau khi nói xong, ông ta lại hóa thành một làn gió, trong nháy mắt đã xong ra khỏi văn phòng, bắt giữ đám người Phan Hằng Chí, mang đến trước mặt Phan Lâm.

“Đồ đệ ngoan, nói đi, những người này cậu định xử lý như thế nào?”

Phong Thanh Vũ lớn tiếng nói.