Thần Y Ở Rể

Chương 1407: Chính các người chọn



Đồ đệ ngoan ư? Lông mày của Phan Lâm khẽ động.

“Phong tiền bối, tôi cũng đâu có nói muốn bái ngài làm thây, mong ngài tự trọng.”

“Cậu nói gì thế?”

Phong Thanh Vũ không vui, ông ta hừ lạnh một tiếng, nói.

“Thân pháp khinh công của tôi là độc nhất thiên hạ, không ai là đối thủ, không biết có bao nhiêu người muốn bái tôi làm thầy, tôi đều không đồng ý, tôi thấy thiên phú của cậu hơn người, không đành lòng lãng phí, cho nên mới nhận cậu làm đồ đệ, dốc lòng truyền thụ, sao cậu có thể từ chối chứ?”

“Phong tiền bối, đối với loại thân pháp khinh công, hay các loại võ học gì đó, tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm, ông nên hiểu cho rõ ràng, đầu tiên tôi chính là một người bác sĩ”

Phan Lâm thản nhiên nói.

“Cậu...

Cậu thật sự không đồng ý ư?”

Phong Thanh Vũ trừng to mắt hỏi.

“Tiền bối, tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy để đi học thân pháp khinh công gì đó.”

“Thế nhưng...

Cậu hại đồ đệ của tôi, đồ đệ của tôi chưa chắc đã còn ở lại Giang Thành, cho nên...

Cho nên cậu nhất định phải bồi thường cho tôi một đồ đệ khác.”

Phong Thanh Vũ do dự một lúc, sau đó cắn răng nói.

Phan Lâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Vốn dĩ anh còn cho rằng Phong Thanh Vũ là thế ngoại cao nhân gì đó, nhưng chưa từng nghĩ đến ngay cả loại lời nói không biết xấu hổ này, mà ông ta cũng có thể nói ra khỏi miệng.

Điều này hoàn toàn chính là mặt dày mày dạn, chơi bài vô lại với Phan Lâm.

“Phong tiền bối, những lời này của ông là có ý gì?”

“Không cân nhiều lời, nhóc con, hoặc là cậu làm đồ đệ của tôi, hoặc là...

Tôi...”

“Nếu muốn đánh nhau, chúng ta có thể tiếp tục.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

Sắc mặt của Phong Thanh Vũ thay đổi, nếu như thật sự đánh nhau, ông ta thật đúng là không làm gì được Phan Lâm, cho dù Phan Lâm cũng không thể làm gì được ông ta.

“Cậu là đồ đệ của tôi, sao tôi có thể cùng cậu đánh nhau chứ?”

Mặt Phong Thanh Vũ đỏ lên, một lúc sau mới nói câu như thể.

Xem ra Phong Thanh Vũ mặt dày mày dạn muốn làm thầy của Phan Lâm.

Phan Lâm lắc đầu cảm thán, cũng không biết vì sao Phong Thanh Vũ lại nóng lòng thu đồ đệ như vậy, thế nhưng đối với việc này, anh không có hứng thú.

“Phong tiền bối, nếu như ông đã không muốn đánh nhau nữa, vậy thì tạm thời đi nghỉ ngơi, tôi phải gọi người chỉnh lý lại nơi này.”

Phan Lâm lạnh nhạt nói, sau đó đi về phía mấy người Phan Hằng Chí.

Đám người Phan Hằng Chí giật mình, sắc mặt đều vô cùng tái nhợt, cả người co lại về phía sau, run lẩy bẩy, sợ hãi nhìn Phan Lâm.

“Cậu Lâm, cậu...

Cậu muốn làm gì thế?”

Phan Hằng Chí nuốt nước miếng một cái, run rẩy hỏi.

“Người nhà họ Phan dẫn Phong tiền bối đến là muốn giết tôi đúng không?”

Phan Lâm bình tĩnh hỏi.

“Đó là chuyện giữa cậu và tiên bối Đạo Hoàng, nhà họ Phan chúng tôi không chi phối được tiền bối Đạo Hoàng."

Phan Hằng Chí thấp giọng nói.

“Mục đích hàng đầu của chúng tôi là muốn tìm Phan Nhã Nam về.”

“Nhưng nếu như tôi không đấu lại được Phong tiền bối, chỉ sợ hiện tại tôi đã chết, tai bay vạ gió này là do người nhà họ Phan các anh dẫn đến, cho nên anh nói cái gì cũng đều là vô dụng thôi.”

Phan Lâm lắc đầu, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lão.

“Cậu Lâm, chuyện này...

Chuyện này...

Chúng tôi thật sự không biết chuyện này, đây là quyết định của người trong tộc, chúng tôi chỉ phục mệnh làm việc mà thôi.”

Phan Hằng Chí vội vàng nói “Tôi không quan tâm đến những thứ này, thứ tôi quan tâm chính là, người nhà họ Phan các người đã xuống tay với tôi!”

Phan Lâm vỗ lên vai của anh ta, rất bình tĩnh nói.

“Chẳng qua anh cũng đừng quá mức sợ hãi, tôi sẽ không giết chết đám các người đâu, các người sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.”

“Thật ư?”

Trong lúc nhất thời, đám người nhà họ Phan mừng rỡ không thôi.

Thế nhưng một giây sau, Phan Lâm lại lên tiếng.

“Mỗi người để lại đây một cánh tay, sau đó quay về.”

“Hả?”

Sắc mặt của mọi người đều giật mình.

“Cậu...

Cậu Lâm, chuyện này...

“Sao nào? Anh không đồng ý hả?”

Phan Lâm nghiêng đầu, lạnh nhạt nói.

“Nếu như không được thì đổi sang một phương án khác, các người có thể tự chọn”

“Tự chọn? Chọn...

Chọn cái gì?”

“Chọn bộ phận trên người các anh."

Phan Lâm trâm giọng nói.

Mọi người hoàn toàn hóa đá.

Một bộ phận? Điêu này có ý nghĩa như thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.

Hôm nay nếu như không thiểu tay, thiếu chân, bọn họ nhất định không thể rời khỏi Tập Đoàn Dương Hoa.

“Anh Hằng Chí, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đừng mà, tôi không muốn mất tay đâu, tôi không muốn.”

“Hu hu hưu...”

Một số người trẻ tuổi của nhà họ Phan trực tiếp sợ hãi đến phát khóc.

Phan Hằng Chí cắn răng một cái, dập đầu về phía Phong Thanh Vũ, lớn tiếng nói.

“Tiền bối Đạo Hoàng, câu xin ngài mở lòng từ bi cứu lấy chúng tôi.”

“Cứu lấy các người ư? Các người muốn hại đồ đệ của tôi, tôi hận không thể tháo các người thành tám mảnh, còn muốn tôi cứu các người ư? Nói chuyện viển vông!”

Phong Thanh Vũ vung tay lên, hừ lạnh một tiếng.

Phan Hằng Chí nghe thấy thế, thiếu chút nữa đã tức đến mức hộc máu.

Rõ ràng là Phong Thanh Vũ hạ độc thủ với Phan Lâm, bây giờ lại đổ lên đầu người nhà họ Phan bọn họ.

Hơn nữa bác sĩ Lâm cơ bản không có ý định làm đồ đệ của ông ta, ông ta lại mặt dày mày dạn làm thầy.

Phan Hằng Chí thật đúng là chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như thế.

Nhưng bây giờ anh ta cũng không có bất kỳ cách nào.

Nếu như muốn sống, lúc này đây anh ta cũng chỉ có thể làm tráng sĩ chặt tay.

“Bác sĩ Lâm...

Tôi chọn tay.”

Phan Hằng Chí khàn giọng nói.

“Vậy thì ra tay đi!" Phan Lâm bình tĩnh nói.

Phan Hằng Chí cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn, trong ánh mắt của anh ta đều là lạnh lẽo và hung ác.

Nhà họ Phan phái anh ta đến, chứng minh anh †a có mấy phần bản lĩnh.

Trong lúc quan trọng này, anh ta cũng có mấy phần dũng khí.

Quả nhiên, Phan Hằng Chí cầm một mảnh thủy tinh ở dưới đất lên, gầm nhẹ một tiếng, sau đó anh ta hung ác cắt lên cổ tay trái của mình.

Phập phập.

Cổ tay bị cắt xuống, máu tươi bắn văng tung tóe.

“Á!”

Những người nhà họ Phan ở xung quanh đều bị dọa đến mức hét to.

Phan Hằng Chí đau đến mức cả người run rẩy, bên trong miệng còn phát ra những tiếng kêu rên.

Anh ta ôm cổ tay trái của mình, vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng chảy ra.

“Chủ tịch Lâm, tôi có thể đi được chưa?”

Phan Hằng Chí cắn răng hỏi.

“Được rồi.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

Phan Hằng Chí run rẩy đứng lên, nhưng trong mắt của anh ta không còn e ngại như trước, thay vào đó là nông đậm hận ý và dữ tợn.

“Nhà họ Phan chúng tôi sẽ nhớ kỹ lần nhục nhã này."

Phan Hằng Chí dữ tợn nói, quay người định đi.

“Khoan đất" Phan Lâm đột nhiên gọi lại.

Phan Hằng Chí dừng bước.

“Chủ tịch Lâm còn có điều gì chỉ giáo ư?”

“Chỉ giáo thì không, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh một câu mà thôi.”

“Câu gì?”

“Nhà họ Phan nhục nhã và nợ tôi, tôi cũng sẽ không quên.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

Phan Hằng Chí khẽ giật mình, trong mắt của anh ta thoáng qua ngạc nhiên.

Đây là ý gì? Khi nào thì nhà họ Phan nợ chủ tịch Lâm chứ? Nhục nhã chủ tịch Lâm? Phan Hằng Chí không tài nào hiểu được, chẳng qua lúc này cho dù nói gì cũng chỉ vô dụng mà thôi.

Phan Hằng Chí không lên tiếng, anh ta xoay người rời Tập Đoàn Dương Hoa.

Về phần những người khác của nhà họ Phan chính là trong tiếng kêu gào thảm thiết cắt cổ tay rời đi.

Hiện trường vô cùng đẫm máu.

Nhưng rất nhanh cũng xem như kết thúc.

Vốn đĩ Phan Lâm có thể giết những người này.

Chẳng qua cho dù giết sạch đám người này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, để bọn họ bị thương trở về, ngược lại có thể chấn trụ được nhà họ Phan.

Nhất là bây giờ Phong Thanh Vũ đang đứng về phía Phan Lâm, nhà họ Phan càng thêm không dám tùy ý hành động.

Phan Lâm thở hắt ra, chuẩn bị rời đi.

“Đồ đệ, cậu đi đâu thế?”

Phong Thanh Vũ lập tức gọi lại.

“Phong tiền bối, tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý làm đồ đệ của ông.”

Vẻ mặt Phan Lâm bất đắc dĩ nói.

“Đồ đệ ngoan, tôi nói rồi, tôi sẽ dốc lòng truyền thụ, cậu sẽ là truyên nhân mạnh nhất của Đạo Hoàng.

Tôi cam đoan.”

Phong Thanh Vũ đáp.

Nhưng Phan Lâm không để ý đến ông ta, trực tiếp rời khỏi Tập Đoàn Dương Hoa.

“Đồ đệ, đồ đệ ngoan.”

Phong Thanh Vũ vội vàng đuổi theo, nhưng người vừa chạy đi được mấy bước, ông ta đột nhiên ngửi được thứ gì đó, nhỏ giọng gọi.

“Nhã Nam”

Phan Lâm đang định rời đi thì nhất thời dừng bước, nghiêng đầu nhìn.