Thần Y Xuất Chúng

Chương 119: Rốt cuộc là khách nào mà phải bí mật vậy?



Thanh Long Đường ở Hải Thành nằm ở một thị trấn vùng ngoại ô, là một tổ chức thế giới ngầm lớn nhất Hải Thành, thị trấn này đã trở thành vùng trung tâm của thế giới ngầm đó.

Tuy trời đã khuya, nhưng vẫn có nhiều người của Thanh Long Đường đến đây tụ tập. Bọn họ ai ai cũng xăm rồng phượng khắp người, đầu thì nhuộm tóc xanh tóc đỏ, nhìn đã biết không phải người lương thiện, những người đi đường đi ngang qua nhìn thấy đám người này, đều im lặng tránh xa, chỉ sợ va chạm phải những người ác này thì coi như rước họa vào thân.

Lúc này, một bóng dáng khắp người đầy máu tươi xuất hiện ở đây. Thấy người này, đám du côn đang đi trên đường liền lập tức vây đến.

“Ai đấy!”, một tên du côn to tiếng cảnh cáo: “Địa bàn của Thanh Long Đường, không phận sự gì cút ngay cho tao”.

“Mẹ kiếp, là tao!”, người đầy vết máu trên người tức tối hét lên.

Nghe thấy giọng nói này, đám du côn liền rùng mình, trong giọng nói thêm phần trịnh trọng: “Là anh Binh à?”.

“Đưa tao đi gặp đà chủ!”, anh Binh hét lên: “Mau lên, nhỡ việc của bố mày thì đừng trách tao giết chết mày!”.

“Vâng, vâng”, mấy tên du côn vội vàng gật đầu lia lịa, sau đó đi lên phía trước dẫn đường, hùng hổ đi về phía sâu trong thị trấn.

Một lúc sau, một tòa biệt thự xa hoa xuất hiện trước mặt bọn họ, ở đây, chính là nơi ở của đà chủ Thanh Long Đường tại Hải Thành.

“Là ai?”, thấy một đám người đến, trong một góc khuất của biệt thự, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Sau đó một điểm sáng màu đỏ chĩa thẳng về phía đầu của tên du côn.

Tên du côn đó nhìn thấy điểm sáng màu đỏ đó, sợ quá ngã ngay xuống đất, khóc lóc nói: “Đừng bắn, là anh Binh về rồi”.

Đúng lúc này, anh Binh cũng trầm giọng nói: “Đầu Hói, là tôi!”.

Nghe thấy giọng nói của anh Binh, điểm chấm đỏ liền biến mất. Ngay lập tức, trên nóc nhà của căn biệt thự, một người đàn ông trung niên đầu hói đứng lên, mượn ánh sáng lờ mờ của đèn đường, có thể nhìn thấy tay người này đang cầm một khẩu súng bắn tỉa. Điểm sáng màu đỏ vừa rồi chính là tia lazer ngắm bắn của súng bắn tỉa.

“Binh, có chuyện gì vậy?”, tên đầu hói đó nhìn anh Binh khắp người đầy máu, nhíu mày hỏi: “Sao lại đến nông nỗi này, chẳng phải cậu đi xử lý cái tên ăn cây táo rào cây sung kia à, còn Đại Phong đâu rồi, sao không thấy cậu ta?”.

“Haiz, thất bại rồi!”, anh Binh cười gượng nói: “Lần này gặp phải đối thủ cứng, Đại Phong chết rồi, đến cả tôi cũng suýt nữa thì không về nổi”.

“Sao lại như vậy?”, tên đầu hói nghiêm túc lóe lên một tia sáng, gầm giọng nói lớn: “Đến người của Thanh Long Đường cũng dám giết, đúng là không muốn sống nữa!”.

“Tôi không có nhiều thời gian nói với anh, tôi muốn đến gặp đà chủ!”, anh Binh gấp rút nói, rồi đi vào bên trong.

“Chờ đã!”, tên đầu hói đột nhiên quát nhẹ một tiếng, ngăn bước chân của anh Binh lại: “Đà chủ đang tiếp khách, cậu không được đến làm phiền!”.

“Tiếp khách”, ánh mắt của anh Binh đầy vẻ thắc mắc: “Muộn thế này rồi làm gì có khách nào chứ?”.

Tên đầu hói không nói gì, mà đưa ánh mắt nhìn vào mấy tên du côn.

“Anh Đầu Hói, anh Binh, chúng em còn có việc nên đi trước đây ạ”, mấy tên du côn hiểu chuyện, vội vàng xin phép đi ra ngoài.

Thấy mấy tên đó đã đi khỏi, tên đầu hói mới nhảy từ trên đỉnh nhà xuống. Biệt thự ba tầng, bước chân của tên đầu hói thế mà như đang nhảy trên đất bằng phẳng vậy, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi đứng vững trãi trước mặt anh Binh.

“Rốt cuộc là khách nào mà phải bí mật vậy?”, anh Binh nhỏ giọng nói.

“Là Cửu phu nhân!”, tên đầu hói nói nhỏ: “Cửu phu nhân đến!”.

“Cái gì, là Cửu phu nhân sao?”, trong mắt anh Binh lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn dường như nhận ra điều gì đó, lập tức im miệng lại, chỉ nén giọng nói: “Còn lâu nữa không?”.

“Không biết nữa, cậu biết đấy, mỗi lần Cửu phu nhân đến, không làm cho đà chủ mệt nhừ người thì sẽ không thôi đâu”, tên đầu nói nói với vẻ hơi bất lực: “Chúng ta ở bên ngoài chờ đi”.

“Cũng được!”, anh Binh gật đầu, sau đó buồn chán ngồi trên bậc thềm của biệt thự: “Cho tôi một điếu thuốc đi, thuốc của tôi đều bị dính máu ướt hết rồi”.

Tên đầu trọc rút bao thuốc ra, đưa cho anh Binh một điếu, bản thân hắn cũng châm một điếu, hai người im lặng ngồi trên bậc thềm chờ đợi.

Thỉnh thoảng có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên của phụ nữ vọng ra từ trong biệt thự, cũng đủ biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì rồi đấy.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, âm thanh trong biệt thự cuối cùng cũng dừng lại, một người đàn ông đi đến cửa sổ, nói với đàn em bằng giọng nói có hơi mệt mỏi: “Binh, cậu lên đi!”.

Anh Binh vội vàng đứng dậy, đi nhanh vào trong biệt thự. Còn tên đầu hói kia thì nhảy nhẹ một cái, hai chân đạp vào tường rồi mượn sức đẩy lại một lần nữa nhảy lên mái căn biệt thự để canh gác.

...

Trong một phòng ngủ xa hoa, một người đàn ông trung niên đầu trọc đang uể oải dựa vào sofa, nhìn người đàn ông mặc vest dính đầy vết máu trước mặt với vẻ dò xét.