Thần Y Xuất Chúng

Chương 120: Không ai được phép gây sự với hắn!”



“Cậu nói là tên Hoàng Hách đó là cao thủ hạng hai sao?”, người trung niên đầu trọc rút một điếu thuốc, giọng nói đầy vẻ nghiêm túc.

“Đúng vậy, tôi và hắn đánh nhau một trận, phát hiện ra hắn đã tu luyện ra chân khí, tôi không phải là đối thủ của hắn”, anh Binh thật thà nói: “Nhưng hình như hắn sợ thế lực của Thanh Long Đường chúng ta, nên cuối cùng đã không giết tôi”.

“Trẻ như vậy đã luyện ra được chân khí, xem ra phía sau tên Hoàng Hách này cũng có cao nhân đây!”, mặt tên đầu trọc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Hừ, chẳng phải chỉ là cao thủ hạng hai thôi sao?”, một người phụ nữ ngồi trước bàn trang điểm ở bên cạnh nói với vẻ coi thường: “Nếu hắn đã sợ thế lực của Thanh Long Đường, vậy chứng tỏ người phía sau tên Hoàng Hách này cũng chẳng ra sao cả. Người như vậy có gì mà sợ, dù sao anh cũng là cao thủ tầng ba chân khí mà, đích thân đi tiêu diệt hắn là được rồi”.

“Cửu phu nhân, chuyện này không được liều đâu!”, người trung niên đầu trọc vẫn hơi ngập ngừng.

“Hừ, anh đúng là nhát gan. Nếu không đường đường là đà chủ của một tổng đàn sao có thể bị phái đến một đường hội nhỏ để làm việc chứ?”, người phụ nữ mắt xếch trừng mắt một cái, nói với giọng bực mình: “Kể cả người đó có máu mặt thì đã sao, có em chống lưng cho anh thì anh còn sợ cái gì?”.

“Đúng, đúng vậy!”, người trung niên đầu trọc vội vàng cười lên: “Em là Cửu phu nhân tôn quý, có em chống lưng anh còn sợ gì nữa. Em yên tâm, khi trời sáng anh sẽ đến tận nơi giết hắn, để cho tên Hoàng Hách này biết được kết cục của việc giết người của anh là như thế nào!”.

“Ừ, coi như anh cũng có chút khí phách!”, Cửu phu nhân nói với giọng mãn nguyện: “Cũng không uổng công em trốn ra ngoài vui vẻ với anh, để thưởng cho anh, lát nữa chúng ta lại làm hai hiệp nhé!”.

“Cửu phu nhân đã có lệnh, anh đương nhiên sẽ không dám từ chối rồi!”, người trung niên đầu trọc lộ ra nụ cười gượng, miệng thì lại đồng ý không ngớt.

“Ừ”, Cửu phu nhân nghe thấy, trong mắt lại một lần nữa bùng lên ngọn lửa, cô ta trừng mắt với người đàn ông mặc vest: “còn không mau cút đi!”.

“Dạ, dạ!”, người đàn ông mặc vest gật đầu lia lịa, đang định đi khỏi, thì đúng lúc này trong yết hầu của hắn đột nhiên phát ra âm thanh kêu gào thảm thiết. Sau đó cơ thể hắn ngã gục xuống đất, một luồng khói trắng tỏa ra từ vết thương trên người hắn, kèm theo đó là một mùi hương thơm nhẹ sộc vào mũi.

“Có chuyện gì vậy?”, tên đầu trọc đứng phắt dậy: “Mùi gì thế, sao lạ quá vậy!”.

Sau đó chưa chờ cho hắn nói hết, sắc mặt hắn đã trở nên đỏ gay, giống hệt với người đàn ông mặc vest, hắn cũng đau đớn hét lên thảm thiết, cùng lúc đó, một luồng khói trắng từ mũi và miệng hắn tỏa ra.

“Chết tiệt, chuyện này là thế nào?”, trong mắt Cửu phu nhân lộ ra một vẻ run sợ, nhìn bộ dạng thê thảm của người trung niên đầu trọc và người đàn ông mặc vest, trong lòng dấy lên một cảm giác không tốt: “Độc, tên Hoàng Hách đó rõ ràng không muốn tha cho tên vô dụng này, hắn muốn giết chết hết chúng ta!”.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì một mùi thơm nhẹ cũng sộc vào mũi của Cửu phu nhân.

“Nguy rồi!”, kèm theo tiếng hét lớn của Cửu phu nhân, cơ thể bà ta đột nhiên phát ra một hơi thở vô cùng mạnh, ngay lập tức, bà ta phụt ra một ngụm máu tươi màu đen. Sau khi phun máu ra, thần sắc của Cửu phu nhân cũng lập tức kém đi rất nhiều, nhưng lúc này bà ta cũng không nghĩ được nhiều nữa, nghiến răng nghiến lợi, cơ thể nhảy mạnh một phát, “bụp” một tiếng đập vỡ cửa sổ kính của biệt thự, rồi rơi ra ngoài biệt thự.

“Cửu phu nhân sao thế?”, tên đầu hói cũng nhảy từ mái nhà xuống, nhìn Cửu phu nhân với vẻ mặt khó hiểu.

“Tên Hoàng Hách đáng chết, thủ đoạn nham hiểm thật, tao quyết không đội trời chung với mày!”, sắc mặt của Cửu phu nhân tím tái, đột nhiên phẫn nộ dùng bàn tay đánh mạnh lên một thân cây to.

“Rầm” một tiếng, cây to rung lắc mạnh, lá rơi như mưa, trên thân cây vững chắc thế mà lại lưu lại vết bàn tay rõ rệt, nhìn cũng đủ khiến tên đầu hói sợ đến mức lùi ra sau mấy bước.

Cửu phu nhân đúng là không để lộ tài năng, không ngờ lại có thực lực như vậy.

Lúc này, tiếng gào thét trong biệt thự đã dừng lại, không còn chút động tĩnh gì nữa.

“Cậu tên là Đầu Hói à?”, sắc mặt Cửu phu nhân trắng bạch, cơ thể hơi run rẩy, xem ra đã vô cùng yếu ớt: “Tôi bị trúng độc, lập tức chuẩn bị xe ô tô, tôi muốn đến tổng đàn trị thương!”.

“Dạ!”, tên đầu hói lập tức gật đầu đồng ý, Cửu phu nhân vừa mới để lộ ra Thực lực, khiến hắn không dám có bất kỳ oán thán nào.

“Và căn biệt thự này lập tức phong tỏa lại, mở hết cửa sổ ra, trong thời gian ngắn không cho phép bất kỳ ai đến gần!”, Cửu phu nhân lại dặn dò: “Đà chủ của các người đã chết rồi, những ngày này Thanh Long Đường tạm thời yên tĩnh một chút, chờ tổng đàn phái lãnh đạo mới đến tiếp quản!”.

“Vâng!”, tên đầu hói gật đầu, chỉ sợ làm gì không tốt thì lại tai bay vạ gió.

“Còn cái tên Hoàng Hách kia vô cùng nguy hiểm, khi chưa có chỉ đạo của tổng đàn, không ai được phép gây sự với hắn!”

Cửu phu nhân nhắc đến Hoàng Hách, trong mắt đầy sự thù hận: “Còn không chuẩn bị xe đi”.

“Dạ, vâng!”, tên đầu hói chạy thốc tháo, chỉ sợ Cửu phu nhân tức lên sẽ giết chết hắn, dù sao, uy lực của cú đánh vừa rồi hắn vẫn còn nhớ như in.

Nhìn theo bóng lực vội vàng rời đi của tên đầu trọc, Cửu phu nhân đột nhiên lại phụt một ngụm máu tươi ra nữa: “Mẹ kiếp, nếu không phải mình đã chạm tới ngưỡng của cảnh giới tông sư, nội lực mạnh mẽ, cưỡng chế kìm nén luồng độc tố đó, chứ nếu không e rằng giờ đã chết rồi. Hoàng Hách được lắm, mày rốt cuộc là ai, vì sao có thể điều chế ra loại thuốc độc kinh khủng như vậy!”.

...

Khi Cửu phu nhân đang không ngừng đoán già đoán non về thân phận của Hoàng Hách, Hoàng Hách thì lại ngồi trên giường của mình, trải tấm da thú cũ kỹ ra.

“Tấm da thú này nằm trong tay ông Trương mấy chục năm vẫn không phát hiện ra được bí mật trong đó, nhưng Vô Thượng Tiên Đồng của mình lại có thể khiến tấm da thú hiện ra những dòng chữ, đúng là trùng hợp cơ duyên”, Hoàng Hách sờ tấm da thú, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ bí mật của tấm da thú này vẫn còn có cách mở ra khác, chẳng qua Vô Thượng Tiên Đồng của mình giống như phần mềm hỗ trợ trong game vậy, có thể bỏ qua phương pháp mở ra kia, và phát hiện ra được luôn bí mật trong đó”.

Hoàng Hách không cho rằng người chế tạo ra tấm da thú này cũng có thứ lợi hại như Vô Thượng Tiên Đồng.

“Để mình xem xem, bí mật trong tấm da thú này rốt cuộc là gì!”, trong lòng nghĩ vậy, hai mắt Hoàng Hách đột nhiên tỏa ra hai tia sáng, một giây sau, trong mắt Hoàng Hách, từng hàng chữ trên tấm da thú dần dần hiện ra.