Thần Y Xuất Chúng

Chương 147: “Chị yên tâm, em bị vu oan thôi!”



Nhìn năm người cảnh sát trước mặt mình, lông mày Hoàng Hách hơi nhíu lại.

Tội cố tình gây thương tích và tội tàng trữ và buôn bán thuốc phiện.

Nếu nói là tội cố tình gây thương tích thì dễ nói, vì vừa rồi anh mới đấm cho Từ Đức Thắng một cú. Nhưng tội tàng trữ và buôn bán thuốc phiện thì lạ quá.

“Hoàng Hách, tốt nhất cậu đừng có phản kháng, nếu không chúng tôi có thể bắn chết cậu luôn”, tên cảnh sát dẫn đầu nhìn Hoàng Hách, thấy lông mày Hoàng Hách nhếch lên, lập tức cười khẩy nói. Vừa nói, tên cảnh sát cầm đầu còn vỗ vào phần hông của mình, ở đó, có một khẩu súng đang được để trong chiếc bao súng treo ở hông.

“Các anh làm gì vậy?”, đúng lúc này, Lộ Phong vội vàng từ văn phòng đi ra, thấy cảnh sát, liền bực mình hỏi.

“Cảnh sát đang làm nhiệm vụ, những người không phận sự miễn can thiệp!”, tên cảnh sát cầm đầu thấy bộ dạng hùng hổ của Lộ Phong, thế mà lại không có chút hoảng loạn nào, giơ luôn thẻ nghiệp vụ của mình ra rồi khua trước mặt Lộ Phong.

Động tác của người này rất nhanh, Lộ Phong mới chỉ nhìn thấy một tấm ảnh và một con dấu màu đỏ tươi, thì tấm thẻ đó đã bị cất lại.

Lộ Phong lại không hề nghi ngờ. Giờ có rất nhiều cảnh sát vì sợ bị trả thù, nên bình thường sẽ không xuất trình thẻ nghiệp vụ, kể cả có xuất trình ra, cũng sẽ cố gắng không để cho người khác nhìn thấy nội dung trên thẻ.

“Hoàng Hách phạm tội gì, các anh dựa vào đâu mà bắt cậu ấy!”. Lộ Phong trầm giọng hỏi.

“Cảnh sát chúng tôi thực thi nhiệm vụ, không cần thiết phải giải thích với mấy người!”, trong mắt tên cảnh sát cầm đầu đầy vẻ bất mãn, khoát tay một cái, những người phía sau liền áp sát Hoàng Hách, muốn khống chế Hoàng Hách lại.

Ánh mắt Hoàng Hách động đậy, trong mắt lộ ra một vẻ lạnh lùng. Anh đã nhìn ra được, những tên cảnh sát trước mặt anh đây đều là những người bình thường, chỉ là tố chất cơ thể mạnh hơn chút mà thôi. Nếu anh ra tay, chưa đầy một phút là có thể đánh gục hết những người này ngay.

Nhưng anh nhìn thấy Lộ Phong đứng bên cạnh, nên đột nhiên kìm lại được ý muốn ra tay của mình. Anh hiểu, chỉ cần anh ra tay, cho dù có phải bản thân anh bị vu oan hay không, anh ta đều phải chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Dù sao giờ đang là xã hội của pháp luật, chuyện tấn công cảnh sát tuyệt đối sẽ không được nhân nhượng. Pháp luật rất nghiêm khắc, cho dù là các nhân sĩ võ lâm, cũng phải tuân thủ pháp luật.

“Được, tôi đi cùng các anh!”, Hoàng Hách đột nhiên lên tiếng: “Nhưng tôi có vài lời muốn nói”.

Người cầm đầu thấy Hoàng Hách lại đưa ra điều kiện, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ: “Không được, cậu không được nói gì hết!”.

Vừa nói, hắn liền đi lên trước định còng tay Hoàng Hách lại.

Hoàng Hách dửng dưng nhìn người này một cái, trong ánh mắt thấp thoáng lóe ra một tia sáng. Còn tên cảnh sát này nhìn thấy bộ dạng đó của Hoàng Hách, ánh mắt hắn đã hơi chùn lại.

Ánh mắt này là gì vậy, vì sao mình cảm thấy không thể chống cự lại nhỉ, trên khuôn mặt tên cảnh sát dẫn đầu này lộ ra vẻ thảng thốt, nhưng miệng vẫn nói: “Được, nhanh lên đấy!”.

Những tên cảnh sát còn lại đều sững sờ, vừa rồi tên cảnh sát cầm đầu còn không đồng ý, sao lại đột nhiên đồng ý chứ. Nhưng lãnh đạo bọn họ đã nói, thì bọn họ đương nhiên cũng không thể phản đối, chỉ chăm chú nhìn, đề phòng Hoàng Hách giở trò.

Hoàng Hách quay đầu lại, mỉm cười với Lộ Phong.

Sắc mặt Lộ Phong hơi lo lắng. Tội cố tình gây thương tích thì hiểu được, nhưng cảnh sát lại nói Hoàng Hách tàng trữ và buôn bán thuốc phiện, điều này khiến ánh mắt nhìn Hoàng Hách của anh ta cũng trở nên hơi khác. Tuy anh ta là người làm ăn kinh doanh, nhưng vô cùng phản cảm với những thứ hại người hại mình như thuốc phiện. Nếu Hoàng Hách là người như vậy thật, thì Lộ Phong tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.

“Hoàng Hách, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, Hứa Tịnh lo lắng lại gần, nhíu mày hỏi Hoàng Hách: “Em buôn bán thuốc phiện thật sao?”.

“Chị Tịnh Tịnh, chị có tin không?”, Hoàng Hách nhẹ nhàng nhìn Hứa Tịnh, nhỏ giọng nói.

“Không, chị hiểu em. Em rất tốt bụng, làm sao có thể làm những việc xấu xa như buôn bán thuốc phiện được!”, sắc mặt Hứa Tịnh đột nhiên nghiêm nghị, nói với giọng chắc nịch: “Hoàng Hách, nhất định là cảnh sát đã nhầm”.

“Ha ha”, Hoàng Hách cười lên, cười một cách rất vui. Lúc này rồi Hứa Tịnh vẫn tin tưởng anh, khiến trong lòng Hoàng Hách cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Chị yên tâm, em bị vu oan thôi!”, Hoàng Hách nhìn Hứa Tịnh gật đầu, sau đó ghé sát tai Hứa Tịnh, nói thầm với Hứa Tịnh một số điện thoại: “Chị gọi vào số này, nói chuyện của em cho ông ấy nghe!”.

Hứa Tịnh tuy không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu. Bây giờ Hoàng Hách lại bảo cô gọi vào số điện thoại này, chắc chắn là có lí do.

“Anh Lộ, nhớ mai gắn biển số xe cho tôi đấy”, Hoàng Hách quay đầu sang cười với Lộ Phong.

Lộ Phong nhìn Hoàng Hách, như thể muốn nhìn xuyên thấu Hoàng Hách vậy. Một lúc sau, anh ta mới gật đầu nói: “Hoàng Hách, cậu yên tâm đi, nếu cậu trong sạch thật sự, không ai dám động vào một sợi tóc của cậu đâu!”.

Trong lòng Hoàng Hách bất giác đánh giá cao Lộ Phong hơn. Tuy người này là dân làm ăn, nhưng cũng là một người vô cùng có nguyên tắc. Ý của câu nói vừa rồi của anh ta là, Hoàng Hách nếu anh trong sạch, anh ta nhất định sẽ cứu anh. Nhưng nếu anh buôn thuốc phiện thật, vậy thì anh ta tuyệt đối sẽ không thèm gặp anh nữa.

Gật đầu với Lộ Phong một cái, Hoàng Hách quay người, chủ động nói: “Đi thôi, còn còng tay thì khỏi đi, tôi sẽ không trốn đâu”.