Thần Y Xuất Chúng

Chương 148: Chuyện này khi chưa điều tra rõ



“Không được!”, tên cảnh sát lúc này còn đang thắc mắc vừa rồi sao lại đồng ý Hoàng Hách, lúc này thấy Hoàng Hách đưa ra ý kiến, đương nhiên sẽ không đồng ý: “Quy tắc như vậy, cậu đừng để tôi phải khó xử!”.

Vừa nói, hắn liền cầm còng tay lên, còng vào tay Hoàng Hách. Ánh mắt Hoàng Hách lóe một cái, cuối cùng vẫn không phản kháng, để mặc cho đối phương còng vào tay mình.

“Đi thôi!”, cảnh sát đẩy Hoàng Hách một cái, rồi quát lên.

Hoàng Hách bình thản cất bước đi ra bên ngoài. Tại cửa showroom 4S, một chiếc xe cảnh sát đã chờ sẵn, Hoàng Hách bước vào xe trong sự áp tải của cảnh sát.

Sau đó, xe cảnh sát phát ra tiếng kêu inh ỏi, và nhanh chóng rời khỏi đó, chỉ còn lại đám người của showroom 4S nhìn theo bóng xe cảnh sát, không ai nói gì cả.

Một lúc sau, đột nhiên có một người phụ nữ lên tiếng: “Cứ tưởng là một đại gia lắm tiền, không ngờ lại là tay buôn bán thuốc phiện. Cũng chẳng trách lại mua được hẳn chiếc xe như vậy, thì ra là tiêu tiền bẩn”.

Người này cũng là một nhân viên kinh doanh, doanh số rất tốt, vốn bị Lương Bình chèn ép nên cũng không dám mơ tưởng đến vị trí giám đốc kinh doanh, nhưng giờ Lương Bình bị đuổi việc rồi, cô ta chỉ cần đấu thắng Hứa Tịnh là có thể lên được vị trí đó ngay. Giờ đang là cơ hội vô cùng tốt, chỉ cần vị tổng giám đốc Lộ Phong này cho rằng Hoàng Hách là một người buôn bán thuốc phiện, vậy thì quyết định thăng chức cho Hứa Tịnh lúc trước đương nhiên cũng sẽ không được tính.

Nhưng còn chưa chờ cho cô ta nói hết, Hứa Tịnh liền lớn tiếng phản bác: “Không phải, Hoàng Hách tuyệt đối không phải người buôn bán thuốc phiện! Tôi rất hiểu cậu ấy!”.

“Ha ha, Hứa Tịnh, biết người biết mặt khó biết lòng, hai người mấy năm rồi chưa gặp, sao chị biết anh ta không thay đổi chứ”, nhân viên kinh doanh đó nói với giọng chắc nịch: “Hơn nữa, chị giải thích xem anh ta tiền đâu mà nhiều thế?”.

“Chuyện này...”, Hứa Tịnh lập tức cứng họng, tuy cô chắc chắn Hoàng Hách tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phạm pháp như buôn bán thuốc phiện, nhưng cô ấy thực sự không biết được số tiền kia của Hoàng Hách từ đâu mà có. Phải biết là Hoàng Hách chỉ là một bác sĩ thực tập thôi, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế.

Cô nhân viên kinh doanh kia thấy Hứa Tịnh bị nói cho không phản bác nổi, đang định nhân cơ hội nói tiếp.

“Đủ rồi!”, nhưng đúng lúc này, Lộ Phong lại đột nhiên quát lên: “Chuyện này khi chưa điều tra rõ, thì không ai được ăn nói linh tinh. Giờ quay về chỗ làm việc hết cho tôi, ai không chăm chỉ tôi sẽ trừ tiền nửa tháng tiền thưởng!”.

Câu nói của Lộ Phong vừa dứt, mọi người ai nấy đều quay về chỗ làm việc của mình, Hoàng Hách dù sao cũng chỉ là một người ngoài, việc sống chết của Hoàng Hách mà so với tiền thưởng nửa tháng thì chẳng là gì cả.

“Cô cũng đừng quá lo lắng”, Lộ Phong nhìn Hứa Tịnh một cái rồi an ủi: “Chỉ cần Hoàng Hách trong sạch, thì nhất định sẽ không bị sao hết!”.

Nói xong, Lộ Phong quay về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, châm một điếu thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác. Một lúc sau, anh ta đã hút hết nửa bao thuốc, cả văn phòng mù mịt khói thuốc. Rồi đột nhiên, Lộ Phong dập tắt điếu thuốc trong tay, cầm điện thoại lên gọi vào số của anh trai Lộ Phi: “Anh, em nói với anh một chuyện này, cậu Hoàng Hách mà cứu bố đó, bị bắt rồi...”.

Hứa Tịnh hoang mang lo sợ quay về bàn làm việc của mình, trong lòng rối như tơ vò.

Hai hàng nước mắt không ngừng lăn ra từ khóe mắt cô.

Xa nhau ba năm, khi cô gặp lại Hoàng Hách, một người đã lập gia đình như cô đã không còn tình cảm đó nữa. Nhưng một loại tình cảm khác cũng theo đó nảy sinh, đó chính là loại tình cảm giống như tình thân vậy, Hứa Tịnh hoàn toàn coi Hoàng Hách như em trai ruột của mình. Lúc này Hoàng Hách bị cảnh sát bắt đi, Hứa Tịnh muốn đi cứu Hoàng Hách, nhưng với thân phận của cô thì có cách nào chứ.

Nghĩ vậy, cô cầm điện thoại lên định gọi vào số của chồng, là trụ cột trong gia đình, chồng cô luôn nghĩ cách cho cô. Nhưng khi cô cầm điện thoại lên, đột nhiên nhớ tới số điện thoại mà Hoàng Hách đã nói với cô.

Không nghĩ gì nữa, Hứa Tịnh lập tức gọi ngay vào số điện thoại đó, đầu dây bên kia bắt máy luôn, truyền đến là một giọng nói già nua: “A lô, ai vậy?”.

“Hoàng Hách xảy ra chuyện rồi, mau cứu cậu ấy với!”, Hứa Tịnh gấp gáp nói, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

Câu nói của Hứa Tịnh vừa dứt, giọng nói phía đầu dây bên kia đột nhiên trở nên lo lắng: “Gì cơ, cô là ai, cô mau nói rõ đi!”. .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

...

So với sự lo lắng của Hứa Tịnh, Hoàng Hách lúc này lại vô cùng bình thản ngồi trong xe cảnh sát.

Đây là một chiếc xe cảnh sát bảy chỗ, lúc này Hoàng Hách đang ngồi ở hàng ghế giữa xe, bên cạnh anh là hai người cảnh sát ngồi hai bên để đề phòng anh chạy trốn, còn hàng ghế trước và sau, cũng đều có một cảnh sát đang nhìn Hoàng Hách với con mắt cảnh giác.

“Này, các người không cần phải căng thẳng vậy đâu”, Hoàng Hách nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của mấy người, bất giác phì cười: “Mấy người nhìn đi, tôi bị còng tay rồi mà!”.

“Lắm chuyện, im đi!”, một cảnh sát ngồi trên ghế lái phụ quát lên: “Nghiêm chỉnh cho tôi! Nếu không lát nữa đến đồn cảnh sát thì biết tay tôi!”.

Hoàng Hách biết điều im miệng lại, nhìn những cảnh tượng ngoài cửa sổ đang không ngừng lùi đi, cảnh tượng náo nhiệt dần dần biến mất. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe đã trở nên trống vắng, trong lúc mọi người không để ý đã đi ra khỏi thành phố, lúc này đã đến một con đường ở ngoại ô.

“Này, các anh đi đâu đấy?”, Hoàng Hách lại nói lần nữa, trong mắt vẫn rất bình thản, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, nếu nhìn kỹ, nhất định có thể nhận ra được ý nghĩa của cái nhếch miệng này, đó là mỉa mai.

“Sắp đến rồi!”, tên cảnh sát ở ghế lái phụ lên tiếng: “Vì cậu là tội phạm nguy hiểm buôn bán ma túy, chúng tôi đưa cậu đến căn cứ bí mật để thẩm vấn!”.

“Vậy sao?”, Hoàng Hách ha ha cười một tiếng: “Căn cứ bí mật đó e là vùng hoang vu hẻo lánh nhỉ?”.

“Ý cậu là gì?”, tên cảnh sát ngồi ghế lái phụ nhíu mày, nhìn Hoàng Hách nói với vẻ cảnh giác.

Hoàng Hách đột nhiên Hoàng Hách ngửa hai tay ra, không biết từ lúc nào, chiếc còng tay trong tay anh đã bị anh giãy đứt. Anh nhìn tên cảnh sát cầm đầu cười khẩy, rồi nói: “Còn phải diễn tiếp sao, một đám diễn viên!”.