Tháng Năm Yên Bình

Chương 2: Gặp gỡ thoáng qua



Hạ Minh Thâm vẫn nhàn hạ ngồi bên bờ hồ trong khuôn viên trường uống trà sữa, cảm nhận gió mát thổi qua mặt thật lâu.

Chương Vũ ngồi cùng với cậu, được một lúc thì không thể nào ngồi yên được nữa. Tối nay Chương Tĩnh, em gái hắn có một cuộc hẹn, đối tượng là cấp trên trực tiếp của cô ấy ở công ty, phận làm anh như Chương Vũ thì không muốn bỏ lỡ một sự kiện quan trọng trong đời nào của em gái mình. Vì vậy hắn ta quyết định bí mật đi điều tra tính cách của em rể tương lai của mình.

Hạ Minh Thâm tạm biệt Chương Vũ, cậu uống trà sữa xong thì ném ly vào thùng rác nhỏ bên cạnh hồ. Đèn đường vừa sáng lên, những chiếc kèn ẩn dưới mấy tảng đá quan sát bắt đầu chơi nhạc, nhạc điệu sôi động vui tươi. Khi trời vừa mới nhá nhem tối, mấy cặp đôi bắt đầu xuất hiện trên bờ hồ dưới tán cây liễu.

Những năm gần đây mấy trường đại học trong thành phố đều tập trung ở khu vực phía Tây, càng đi về phía Bắc thì tiếng người náo nhiệt ngày càng xa, màn đêm tĩnh lặng đến rợn người vì thế nên ít người tới khu vực này.

Ngược lại các khách sạn ở khu vực phía Bắc vừa đơn giản lại còn rẻ hơn rất nhiều.

Đúng vậy, Hạ Minh Thâm, với tư cách là một nhân vật huyền thoại vừa mới chết đi sống lại, hiện tại vẫn là một kẻ bần hàn, nghèo rớt mồng tơi.

Nhân viên của địa phủ đã làm hết chức trách, nhiệm vụ của mình, chuyển toàn bộ tài sản của Hạ Minh Thâm trước khi xảy ra tai nạn vào tài khoản của cậu, tất cả vẫn còn y nguyên không có một chút thay đổi nào. Nhưng ngay cả khi cậu có rút tiền tiết kiệm từ ngân hàng thì sau khi trả xong học phí thì cũng không còn lại được bao nhiêu.

Cậu đã từng định tiết kiệm thêm một ít tiền trong kỳ nghỉ chuẩn bị lên đại học để sau này không phải trở nên thiếu thốn nhưng vừa nhắm mắt mở ra thì kỳ nghỉ đã không còn, ngày mai đã là lễ khai giảng.

Hạ Minh Thâm quay trở lại khách sạn nơi cậu ở tạm thời, cầm điện thoại mới của mình nghiên cứu về các thông tin nhà cho thuê cho đến tận đêm khuya. Do cậu hồi sinh quá muộn nên đã bỏ lỡ đơn xin cư trú ký túc xá vì vậy trong học kỳ đầu năm nhất cậu phải đi thuê một căn nhà nhỏ trước.

Cậu nghĩ, nếu như có thể thì cậu sẽ quay lại căn phòng thuê hồi cấp ba, không biết người thuê mới có vứt hết đồ cũ của cậu hay không, nếu không thì cậu có thể bàn bạc với người đó xem xem có thể cho cậu xin lại một ít được hay không.

Hạ Minh Thâm tính toán lên kế hoạch cho đến tận khuya vô thức cầm điện thoại di động ngủ quên đi.

…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…

Bên cạnh khách sạn là một cái lò đun làm việc xuyên suốt, cả hai mươi bốn tiếng đều cứ ong ong, ùng ục, Hạ Minh Thâm cảm thấy mình dường như chỉ vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng của lò hơi, vừa nhắm mắt mấy phút thì cậu đã bị một luồng sáng chiếu chói mắt đánh thức.

Một chiếc xe ầm ĩ chạy vút qua, đèn pha chiếu sáng chói mắt, làm Hạ Minh Thâm tỉnh giấc không ngủ lại được nữa — sau lưng cậu toát mồ hôi lạnh, toàn thân như vừa mới đi tắm ra, bụng không ngừng quặn thắt đau nhói như đang cố gắng chứng minh sức sống mãnh liệt của mình.

Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, Hạ Minh Thâm đã ngã quỵ.

Cậu nằm truyền dịch trong phòng y tế lắng nghe bài phát biểu của hiệu trưởng trong lễ khai giảng để giết thời gian.

Khi cô y tá đến thay bình truyền dịch mới thuận miệng hỏi: “Sao lại ra nông nỗi này? Ăn trúng phải thứ gì hay sao?”

Sau khi treo bình nước thứ hai lên, cơn đau cũng đã biến mất, Hạ Minh Thâm cũng đã hồng hào trở lại, nhớ lại nói: “Trà sữa với đá.”

Cô y tá thở dài “Haizz”, “Em không biết bụng em không tốt à?”

Hạ Minh Thâm: “Em biết.”

“Vậy mà còn uống đồ lạnh!”

“Lâu rồi không uống nên em quên mất.”

Hạ Minh Thâm tận dụng ngoại hình của mình, thoạt nhìn trông cậu cũng trẻ hơn so với độ tuổi, hệt như một học sinh cấp ba nhỏ nhắn xinh xắn. Y tá cũng không muốn nói nặng lời, xoa nhẹ đầu cậu: “Chú ý một chút.”

Bài phát biểu của thầy hiệu trưởng kết thúc, sau những tràng vỗ tay nhiệt liệt, một giáo viên ưu tú khác bước lên đài phát biểu.

Cô y tá quay trở lại phòng nói chuyện cùng với mấy đồng nghiệp, bàn tán về người thầy đang đứng phát biểu trên kia, và mấy sinh viên đi theo sau.

Giáo sư Lương này đến từ khoa vật lý, thầy có rất nhiều tài liệu nghiên cứu về vật liệu nano, là một trong những nhân vật đứng đầu về lĩnh vực này. Nhưng hiển nhiên là các cô y tá chẳng quan tâm mấy về điều này, cái họ quan tâm đến là mấy nghiên cứu sinh đẹp trai đang cùng thực hiện dự án với giáo sư đứng phía sau kia.

Hạ Minh Thâm có hai mục đích, một bên thì nghe các cô y tá nhắc đến cậu bác sĩ mới tới đẹp trai như thế nào, một bên lắng nghe bài phát biểu của những người đại diện nói về mục tiêu tương lai trên loa phát thanh. Khi cậu truyền nước xong vừa hay lại đến giờ cơm.

Đại học C những năm gần đây phát triển rất tốt, nguồn kinh tế phát triển vì thế trường đã xây thêm một ký túc xá mới nằm phía tây của trường, trường cấp ba trước đây của Hạ Minh Thâm cũng đã chuyển đến gần nơi này, hai trường học đều tổ chức lễ khai giảng trong khuôn viên mới cách nhau chỉ hai ba con phố.

Căn tin của đại học C có rất nhiều đồ ăn, nhiều loại khác nhau, bởi vậy những lúc ngoài giờ học đa số những học sinh cấp ba đều tìm đến đây để ăn.

Đầu năm học là khoảng thời gian thích hợp để thử những thứ mới mẻ, Hạ Minh Thâm chỉ đi trễ có một xíu thì căn tin đã đông nghịt người, đến cả con ruồi cũng không lọt.

Trước đó cậu cũng đã ăn qua một ít nên cậu lại chỗ đồ ăn cho bệnh nhân cũng là chỗ ít người xếp hàng nhất, nhưng trong lòng thầm mắng mấy người đi ‘dành dựt’ căn tin của trường khác, nghĩ đúng hơn là tiêu chuẩn kép cực kỳ.

Hai cậu trai bàn bên cạnh cũng thể hiện thái độ tương tự.

“Mấy đứa học sinh cấp ba này là sói đói hay gì? Sao mà có thể ăn nhiều như vậy!!!” Một người có tàn nhang trên mũi nói.

“Ai biết.” Cậu trai kia mập hơn một chút, trên cổ áo có gắn huy hiệu in dòng chữ ‘Học viện báo chí và tuyên truyền’, “Hôm nay bên trường cấp ba tan sớm quá, tôi nhớ hồi lúc trước học ở trường, mới vừa vào trường đã bắt khai giảng tới hơn mười hai giờ trưa, lúc đến căn tin của đại học C đã không còn gì ăn rồi.”

Hóa ra là khóa dưới, Hạ Minh Thâm vểnh tai lên lắng nghe.

“À đúng rồi, hình như lớp chúng ta có người xin nghỉ phép á, nghe nói lúc sáng đột nhiên lên cơn đau dạ dày nên không tới được.” Cậu trai có tàn nhang nói, “Cậu có tài khoản Wechat của cậu ấy không? Cậu ấy là người duy nhất trong lớp chúng ta chưa được thêm vào nhóm lớp đó.”

“Không.” Cậu có huy hiệu nói thêm “Cậu ta bị đau dạ dày đúng lúc thật ha, tôi cũng muốn nằm trong phòng y tế bật điều hòa mát rượi, khỏi phải ngồi dưới sân trường chịu nắng chịu nóng cả một buổi sáng.”

“Chào hai cậu.” Hạ Minh Thâm đưa điện thoại tới cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ, “Tôi chính là cái người vắng mặt ở Học viện Tân Xuyên mà mấy cậu mới nói, chúng ta thêm Wechat đi.”

Hai người bất giác không biết xử sự như thế nào. Đặc biệt là cái cậu đeo huy hiệu kia, vừa mới nói xấu sau lưng người khác đã bị bắt tại trận, nhìn thấy sắc mặt Hạ Minh Thâm tái nhợt với khay đồ ăn dành cho người bệnh thì cậu lại càng xấu hổ, ngượng ngùng lấy điện thoại ra thêm bạn bè Wechat với Hạ Minh Thâm.

Cậu bạn có tàn nhang tên là Nguyễn Hàng, còn cậu kia là Khang Soái. Bọn họ tự giới thiệu mình xong, thì đã mời Hạ Minh Thâm sau khi ăn trưa xong sẽ cùng nhau tới tham gia hoạt động tuyển sinh của hội sinh viên coi như lời xin lỗi.

Hạ Minh Thâm vui vẻ đồng ý.

…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…

Chỗ hội sinh viên tuyển sinh nằm ở khuôn viên trường bên ngoài khu căn tin, rất rộng rãi, đủ lớn để chứa mấy chục cái dù lớn nhỏ để che nắng, nhìn chúng trông giống như mấy cây nấm màu xanh khổng lồ.

Mấy người bên giáo sư vui vẻ ăn cơm trưa xong thì đi dạo một vòng xung quanh trường, chào hỏi mấy người phụ trách mà họ biết. Những người này không dễ tiếp cận, họ bước nhanh qua đám đông rồi liền đi tới phòng học hay mấy phòng thí nghiệm.

Hạ Minh Thâm cố gắng tìm cách trốn khỏi mấy cô nữ sinh đang nói chuyện líu ra líu ríu ở khoa Văn học và Nghệ thuật, quay sang nhìn thấy Khang Soái đang điền vào mẫu báo danh vào khoa đời sống.

“Ba mẹ tôi đều là đầu bếp, đời sống là một thứ liên quan mật thiết đối với một đầu bếp nên tôi đương nhiên muốn xin vào đó rồi.” Khang Soái tự hào nói.

Hạ Minh Thâm không có ý định nấu ăn, cũng chẳng có ý định đi kiểm tra vệ sinh của mấy tòa nhà ký túc xá, với kinh nghiệm từ những lúc học cấp ba, cậu biết rằng việc tham gia hội hoc sinh sẽ giúp cải thiện điểm số nên cũng đi tới ban tuyên truyền Trung Nghĩa xin một mẫu đăng ký.

Điền xong mấy thông tin cơ bản, Hạ Minh Thâm chấm bút chỗ “Đơn vị 2”, dừng lại một chút lại gạch bỏ nó đi.

Hạ Minh Thâm hẹn cô chủ nhà trọ vào buổi chiều sẽ tới xem nhà. Mấy năm gần đây giá nhà, giá đất xung quanh mấy trường học ngày càng tăng cao, lúc còn làm ma cũng có nghe sơ qua về điều này, cậu lo lắng không biết rằng số ‘di sản’ còn lại của mình có đủ để sống sau khi trả tiền cọc hay không.

“Nhìn nè.” Nguyễn Hàng tự nhiên làm giống như thân thiết kéo Hạ Minh Thâm kéo tới chỗ cậu ta, huých khủy tay vào người cậu.

Hạ Minh Thâm ngẩng đầu lên, không kịp chuẩn bị thì đã nhìn thấy người bạn cùng phòng ở kiếp trước của mình.

Nhạc Khuynh một tay cầm ly Americano đá, một tay trả lời điện thoại đi hướng về phía cậu.

Hạ Minh Thâm không trốn cũng không né tránh.

Cậu muốn thử xem, trong suốt bảy năm qua liệu có còn ai nhớ tới cậu không.

Nhưng mà, ngay cả khi tất cả mọi người không một ai nhớ tới cậu thì cậu vẫn hy vọng Nhạc Khuynh không nằm trong số đó.—- Bọn họ đã làm bạn cùng phòng với nhau trong suốt ba năm, cùng nhau đi làm thêm, cùng nhau uống rượu lại cùng nhau chịu phạt, tình cảm thân thiết không ít.

Tuy nhiên, Nhạc Khuynh đã lướt qua Hạ Minh Thâm, anh nhìn cậu như đang nhìn một người xa lạ, nhanh chóng bước đi như một cơn gió để lại một mùi hương thoang thoảng vị cà phê.

Hạ Minh Thâm: “…”

Hạ Minh Thâm: “Ồ, được rồi.”

Nguyễn Hàng: “Nhìn thấy không?”

“À, một tài năng trẻ.” Hạ Minh Thâm ỉu xìu nói.

“Không phải, ý ta đang nói là cô gái đứng dưới gốc cây kia kìa, xinh không?” Nguyễn Hàng nhìn cô gái tóc dài kia, gật gật đầu tự nhủ: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

Hạ Minh Thâm như hồn bay phách lạc, Nguyễn Hàng ghét sát nói vào tai cậu nhưng trong đầu cậu chỉ có tiếng ong ong bên tai, một chữ cũng không nghe thấy.

Trước đây bọn họ không như thế này…

Trước đây, Nhạc Khuynh luôn vụng về, hôi hám, cả người đều toát ra một cái gì đó rất khinh thường thế giới. Mặc dù trông cũng rất ngầu, không dễ động vào nhưng Hạ Minh Thâm vẫn cho rằng chính mình có thể được coi là một ngoại lệ.

Dù sao không ai khác ngoài cậu có thể kéo Nhạc Khuynh ngủ trên chiếu vào mùa hè, cũng không ai khác ngoài cậu có thể dụ dỗ Nhạc Khuynh giúp cậu làm bài tập lý, bài tập hóa.

Nhưng vừa rồi bọn họ lại lướt qua nhau, Hạ Minh Thâm cũng không dám đuổi theo mà vỗ vỗ vai anh nói: “Chào, lâu rồi không gặp.”

Hạ Minh Thâm quay nhìn lại một lần nữa thì Nhạc Khuynh đến cả bóng lưng cũng đã mất dạng…

HẾT CHƯƠNG 2