Tháng Năm Yên Bình

Chương 3: Ảo thuật



Tác giả: Vô Cùng Sơn Sắc

Editor: Hoa Mặt Trời

Chủ nhà là một bà lão đã ngoài sáu mươi, họ Mạnh, tóc nhuộm một màu xám trông rất thời thượng, trên tay ôm một chú mèo lớn màu quả quýt. Hạ Minh Thâm vừa gặp đã khen bà trẻ trung, có sức sống, lại khen con mèo trên tay bà có bộ lông màu quả quýt trông rất đẹp, không giống với những con mèo bình thường khác.

Phen này tâng bốc hết mình rõ ràng là có tác dụng, bởi vì ngay sau khi cậu nói ra khoảng tiền cậu đang có nhưng bà vẫn hiền lành nói với cậu: “Đừng vội, chúng ta đi xem phòng trước đã.”

Bà Mạnh có một người con rể đang dạy học trong thành phố, mười mấy năm trước bà đã chuyển tới đây cùng với con gái, khi thành phố này vừa mới bắt đầu phát triển đã mua được một căn hộ đầu tiên ở đây rồi. Kể từ khi đó tới giờ, phòng đẻ ra tiền, tiền sinh ra nhà, lâu dần bà Mạnh đã trở thành một trong những người sở hữu nhiều bất động sản trong thành phố này.

Số tiền mà Hạ Minh Thâm có chắc cũng chỉ đủ để anh ấy ở ghép chung với các sinh viên đại học khác, hoặc là sống một mình trong tầng hầm, nhưng trong những người thuê nhà của bà hiện tại thì chẳng có ai muốn ở ghép cả nhưng mà bà cũng không nỡ lòng để cậu ngủ ở tầng hầm, nghĩ tới nghĩ lui bà quyết định đưa cậu đi gặp mấy bà bạn già hỏi xem có nhà nào phù hợp cho cậu hay không.

…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…

Hạ Minh Thâm ngoan ngoãn đi theo bà Mạnh, làm một cái đuôi bằng người vô cùng dễ thương và lễ phép.

Bọn họ đi qua khuôn viên cũ của trường cấp ba, khi đi vòng qua tiểu khu Vân Thành bà Mạnh nghe được có một chàng trai trẻ hỏi: “Xin cho hỏi, phòng số 301 của tòa nhà số 2 bây giờ có ai ở không?”

Phòng 301 tòa 2, đây không phải bất động sản của bà Mạnh. Bà suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không, ngôi nhà này trước giờ vẫn trống.”

Bà hỏi: “Cậu muốn thuê phòng này hả? Hơi trễ rồi, nghe nói đâu tầm một hai năm trước đã có người hỏi mua rồi. Mà người đó trông nhìn lạ lắm, hình như không phải người ở đây, đã trả đủ toàn bộ số tiền nhưng lại không cho thuê, cũng không ở, chắc muốn giữ lại cho đẹp hay gì đó.”

Hạ Minh Thâm không thể nào hiểu nổi mấy người nhà giàu đang nghĩ gì, chủ nhà không ở đây thì cái ý nghĩ lấy lại mấy món đồ kia coi như tan thành mây khói, buồn chả muốn nói.

Gió thổi cành cây phía trên cao kêu xào xạc, tạo ra mấy đốm sáng.

Mấy đốm sáng mà còn chuyển động là cái gì đó hết sức thu hút mấy con mèo, con mèo màu quả quýt đang nằm trong vòng tay bà chủ kêu lên một tiếng rồi nhảy cẫng lên trên cây, đuổi theo mấy cái đốm sáng đó.

“Trời ơi!! Mi Mi!” Bà Mạnh hét lên.

Chờ tới khi bọn họ phản ứng lại thì chú mèo vàng đã thể hiện kỹ năng leo trèo của mình leo tọt lên tít trên cành cao, cành cây chịu đựng sức nặng nghiêng ngả, đong đưa lơ lửng trên đó.

Bỗng chốc có cơn gió thổi qua, chú mèo cúi đầu nhìn xuống nhận thấy mặt đất cách rất xa mới tỉnh táo lại, đứng trên đó bất lực kêu lên.

“Mi Mi, xuống đây nhanh đii!” Bà Mạnh lo lắng chạy qua chạy lại ở tầng một, dang tay ra hiệu cho chú mèo nhảy xuống. Chú mèo cam thì cứ đi tới đi lui trên cành cây, bất ngờ bị kẹt lại, tiếng kêu của nó càng trở nên thê thảm hơn.

Giữa những tiếng ‘meo meo’ ‘meo meo’ không ngừng nghỉ, Hạ Minh Thâm thả cặp sách xuống, lấy đà chạy lại, thoăn thoắt leo lên trên cây.

Trí nhớ cơ thể khiến(1) cậu leo lên một cách dễ dàng, mỗi điểm đáp xuống dường như đã được tính toán trước, thoáng chốc đã đến một vị trí thăng bằng ổn định, cậu nghiêng người về phía con mèo.

(1)肢体记忆 – cơ bắp có tác dụng ghi nhớ, sau khi một hành động lặp đi lặp lại nhiều lần, cơ bắp sẽ hình thành phản xạ có điều kiện

Hạ Minh Thâm còn chưa kịp chạm tới cái đuôi thì con mèo kia đã xù lông cảnh giác, dùng hết sức giãy dụa thậm chí còn nhảy ra khỏi cành cây đang bị mắc kẹt, hoảng sợ nhảy xuống ban công gần đó.

Mí mắt Hạ Minh Thâm giật giật.

Đó là ban công của phòng 301 ở tòa 2.

Bà chủ nhà từ dưới hét lên: “Cậu Hạ à, con mau xuống đi, nguy hiểm lắm.”

Nếu người nghe thấy câu này là một sinh viên đại học bình thường có lẽ đã kiểu thôi được rồi, ngoan ngoãn leo xuống và gọi người chuyên nghiệp đến tìm con mèo. Nhưng Hạ Minh Thâm thì khác, cậu đang bị dồn nén cảm xúc mà không có nơi nào để giải tỏa được — Tâm lý này hơi giống một người ở thành phố bị áp lực quá mức phải đi nhảy bungee để xả hết những căng thẳng của mình, sự kích thích của nguy hiểm mơ hồ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn được phần nào.

Huống chi cậu đã leo cái cây này hẳn ba năm, vô cùng tự tin vào bản thân mình. Cho nên cậu xua tay nói: “Bà yên tâm, không sao đâu ạ, chờ cháu một chút.”

Bà Mạnh thấy cậu leo lên cao càng run rẩy, bà không dám nói nữa sợ sẽ làm cậu mất tập trung.

Hạ Minh Thâm nắm chặt lan can của ban công đu mình ra khỏi cành cây. Rút kinh nghiệm tránh làm kinh động đến chú mèo một lần nữa, cậu chỉ đứng phía ngoài thành ban công, chân giẫm lên bờ tường nhô ra trông rất nguy hiểm.

…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…

Có chút ích kỷ, cậu lén liếc mắt nhìn vào ngôi nhà cũ của mình, nhưng tiếc là cửa ra vào và cửa sổ đều được đóng chặt kín, ánh sáng bên ngoài cũng không thể xuyên qua rèm cửa, Hạ Minh Thâm không thể nào nhìn rõ được bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Ban công này thông với bên ngoài phòng ngủ của cậu, chốt cửa đã bị hư, mỗi khi trời mưa to, gió lớn đều phải có một cái ghế tấn giữ vào đó, nếu không thì tới khi ngủ say lại bị một tiếng ‘ầm’ lớn khủng kiếp đánh thức.

Lúc này, Nhạc Khuynh sống ở ngay bên cạnh sẽ hét lên: “Hạ Minh Thâm, cậu may đi mà đóng kỹ cái cửa lại.”

Nhạc Khuynh cảm thấy rất phiền, nhưng Hạ Minh Thâm trái lại ngủ rất say, lười đứng dậy đóng cửa thế là giả bộ như không nghe thấy kéo chăn ngủ tiếp.

Cứ thế vào phút sau của ban công lại đóng sầm lại ‘ầm’ lần nữa, Nhạc Khuynh tức giận đùng đùng lao vào phòng, đập đập Hạ Minh Thâm đang say giấc nồng dựng đầu cậu dậy, sau đó nằm xuống nằm xuống cái giường không phải của mình mà ra lệnh cho cậu đóng cửa.

Vấn đề hơn cả là so với cái khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Nhạc Khuynh kia thì cậu vẫn nhắm mắt làm ngơ với hắn, không thèm đếm xỉa, không ai chịu ai.

Sau khi được Hạ Minh Thâm nhẹ nhàng an ủi, con mèo cam cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác một chút, từ bên trong góc từ từ bước ra, cẩn thận ngửi ngửi ngón tay cậu — liền ngay sau đó bị số phận tóm cổ.

Mèo quả quýt ⊙∀⊙: Lũ con người xảo quyệt!

Hạ Minh Thâm ánh mắt sắc bén, hai tay nhanh nhẹn chụp lấy trước khi con mèo kịp giơ móng vuốt sắc bén ra, cậu nhanh chóng nhấc nó xuống một cành cây thấp hơn. Con mèo cam vừa bị con người dụ dỗ, tủi thân nép mình vào vòng tay của chủ nhân, nhỏ tiếng kêu lên một cách tuyệt vọng.

Chắc đã đến lúc nghỉ hưu, Hạ Minh Thâm xoay xoay cổ tay đã cứng đờ vì giữ một tư thế quá lâu, chuẩn bị nhảy khỏi cây như lúc nãy.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, tòa nhà khu dân dữ đã quá cũ, nhiều ô cửa sổ đã lâu không được sửa chữa, không được gắn chắc chắn vào khung cửa sổ, theo tiếng gió kêu lạch cạch.

Hạ Minh Thâm bỗng chốc có một linh cảm không lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo kèm theo một trận gió dữ dội hơn kéo theo cửa ban công thổi tung lên, đập mạnh vào tường, làm cho rèm cửa đã phai màu bay lên phấp phới, giống như một ảo thuật gia có thể tạo ra nhiều mánh khóe khác nhau chỉ với một chiếc khăn tay màu đỏ.

Rèm cửa phấp phới, chiếc khăn đỏ được vén lên lộ ra một người đang đứng trong phòng ngủ.

Tay phải của Nhạc Khuynh vẫn còn đặt trên cửa như chỉ vừa mới bước vào.

Khi bắt gặp ánh mắt của Hạ Minh Thâm, anh bỗng chốc ngây người ra.

“Vẻ mặt như vừa mới gặp ma thế này chắc là đã nhận ra mình rồi ha?” Hạ Minh Thâm thầm nghĩ “Sao lại không di chuyển gì hết thế, chẳng lẽ sợ rồi à.”

Sở dĩ Nhạc Khuynh là đang suy nghĩ — Làm việc quá sức nên hoa mắt ư? Hay đây là phiên bản thật của The return of the dead?

Return of the dead – sự trở lại của xác sống [tên của một bộ phim]

“Tôi…” Hạ Minh Thâm chỉ vào mình.

“Cậu!” Nhạc Khuynh khó khăn bước về phía cậu một bước, giọng nói trầm thấp, như đang có một miếng sắt lạnh cắm bên trong cổ họng.

Vẻ mặt của hắn hết sức đáng sợ, đáng sợ đến mức Hạ Minh Thâm vô thức lùi lại. Nhưng cậu lại quên mất là mình đang đu trên ban công ở lầu ba, đạp hụt một bước, mất trọng tâm —

Trong chốc lát, đầu óc Hạ Minh Thâm trở nên trống rỗng, chỉ kịp bám vào bờ tường ban công, cuối cùng là lơ lửng giữa không trung một cách nguy hiểm.

HẾT CHƯƠNG 3