Thẳng Thắn Mới Lấy Được Vợ

Chương 11: Định luật trai tân



Lục Đằng im lặng trong chốc lát rồi nhìn cô: “Lần này em giỡn vui không?”

“Không hẳn.” Hứa Tư lắc đầu, đưa ra một đốt ngón tay, cười thành tiếng: “Vui chút xíu xíu thôi.”

“Bác gái nói với em là hai tháng này bác đã chuẩn bị sẵn thuốc cao huyết áp cho bác trai để phòng ngừa lên cơn đau tim.”

“Em không ngờ được người tình trong mộng của anh lại là kiểu phụ nữ tự lập giỏi giang đấy.”



Lục Đằng chỉ im lặng nghe cô chém gió, đôi mắt đen láy nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Lúc này, khuôn mặt của cô ửng hồng vì vui vẻ, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, ngay cả dáng vẻ ríu ra ríu rít cũng đáng yêu hết nấc.

Gia đình luôn dặn anh phải kết hôn với cô gái mà mình biết rõ gốc gác, vậy mà anh lại quyết định đi đến hôn nhân với cô chỉ sau hai tháng hẹn hò.

Mỗi ngày trôi qua, cô lại càng khiến anh cảm thấy yêu cô nhiều hơn, cô giống như một món quà chứa bao điều bất ngờ mà ông trời đã ban cho anh vậy.



Lục Đằng cụp mắt nhìn theo dòng xe cộ bên ngoài, bỗng nhiên ngắt lời cô: “Em nói sai rồi.”

Hứa Tư sửng sốt: “Hả?”

“Anh chỉ mơ về em.”

Hứa Tư: “???”

“Cho nên người tình trong mộng của anh chính là em.”

“…”

Hai tai cô đỏ ửng khi nghe lời mật ngọt của anh, lẳng lặng quay đầu sang hướng khác, không nói gì thêm nữa.



Vì họ không đi vào giờ cao điểm nên lộ trình bình thường tốn khoảng bốn mươi phút đã được rút ngắn lại thành ba mươi phút.

Lục Đằng đậu xe vào gara, sau đó đi xuống xe. Anh vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ, khom lưng bế cô lên.

Hứa Tư vô thức giữ chặt lấy anh, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hầu kết đang nhúc nhích của ai kia.

“Anh làm gì thế?”

Bước chân của anh vẫn đều đặn, ôm cô lên cầu thang, rồi đi thẳng đến phòng ngủ chính ở lầu hai: “Anh muốn làm chút chuyện mà trong mơ đã làm với cô nàng người tình trong mộng ấy.”

“… Hình tượng của anh đâu rồi hả?”

Anh chỉ thản nhiên đáp lại: “Nếu hình tượng của anh đã sụp đổ thì có phải anh nên thẳng thắn với em không?”

Hứa Tư không thể trái lòng mà nói “Không” nhưng tim cô cứ đập thình thịch dọc theo đường đi, giống như nổi trống vậy.

Đến khi lưng tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, cô mới giật mình, xoay người định bò ra ngoài.

Cô còn chưa đi được hai bước thì đã bị anh nắm lấy mắt cá chân, anh xoay người cô lại, lồng ngực rắn chắc của anh liền đập vào mắt cô.

Cô mới bò khoảng hai bước thôi mà anh đã kéo cô lại rồi.

Lục Đằng cúi xuống rồi bá đạo hôn lên môi cô. Hơi thở của họ hoà thành một, xung quanh cô đều tràn ngập hooc môn nam tính đầy quyến rũ lại không kém phần nồng nhiệt của anh.

Hứa Tư không chịu nổi cảnh tượng kích thích này, đỏ mặt đẩy vai anh.

Anh lại không chịu tha cho cô…

Lục Đằng nhìn vào mắt cô, giọng nói khàn khàn, hàm hồ nói: “Làm xong rồi tắm, nhanh lắm…”

Lúc ấy, anh không hề hay biết lời tiên đoán này của mình sắp thành sự thật…

***

8 giờ sáng hôm sau, Lục Đằng chỉ mặc một cái quần dài đứng trong bếp hâm nóng một ly sữa.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.

Sau khi ấn nhận cuộc gọi, giọng nói gian xảo của Lục Sam Xuyên liền truyền đến: “Thoát đời trai tân sướng không anh?”

Lục Đằng: “…”

Cậu ta không nghe thấy câu trả lời thì đã hiểu: “Hai người không hoà hợp trong chuyện chăn gối à?”

Lục Đằng cười lạnh rồi cúp máy.

Không hoà hợp trong chuyện chăn gối cái quỷ ấy!

***

Anh hít sâu một hơi, nằm hẳn ra sofa, suy nghĩ xem tối qua mình đã làm sai điều gì.

Là do kỹ thuật của anh kém ư?

Không thể nào!

Khúc dạo đầu của anh vô cùng hoàn mỹ, kéo dài gần nửa tiếng, khiến Hứa Tư không chịu nổi nữa, phải khóc lóc van xin anh.

Lúc anh tiến vào không thấy cô nói đau gì cả, còn anh lại bị cô ép chặt đến mức cả người căng cứng.

Nhưng đồng thời, nó cũng là khoảnh khắc sung sướng nhất đời anh.

Cánh tay cô ôm lấy cổ anh đung đưa theo từng nhịp điệu của cơ thể họ, giống như bèo lục bình gửi gắm thân mình cho anh vậy.

Bên tai vang lên tiếng thở dốc của cô…

[200 chữ đã được tỉnh lược vì sự thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hòa bình của giới trẻ].

***

Lời của tác giả: 

Sau khi đã làm chuyện ấy xong, Hứa Tư nói: Lục Đằng thương mình quá đi!

Lục Đằng: Mợ nó! Hào quang của vai chính đâu rồi?! Sao định luật trai tân lại áp dụng vào tôi thế này? Không phải tôi nên có thiên phú lẫn sức chịu đựng bền bỉ sao?!