Thẳng Thắn Mới Lấy Được Vợ

Chương 9: Anh giai à, em biết tỏng tính cách thật của anh rồi!



Khi Tống Viện Viện hay tin Hứa Tư đã hẹn hò được hai tháng thì ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời nổi luôn.

Tụi cô biết nhau đã gần mười năm, nhưng cô chỉ toàn thấy dáng vẻ Hứa Tư lạnh lùng, nên không tài nào tưởng tượng ra được cảnh cô nàng này cưa đổ đối tượng vừa gặp đã yêu kia.

Lẽ nào chỉ cần có nhan sắc là cân tất sao?

Cô cảm thán: “Hai người tiến triển nhanh quá rồi đấy! Khi nào thì khao tớ một bữa đây? Tớ sẽ giữ cửa cho cậu!”

Hứa Tư ở đầu dây bên kia im lặng trong giây lát rồi đáp: “Tụi tớ đã đăng ký kết hôn rồi.”

Tống Viện Viện: “???”

Mười giây sau, biểu cảm ngơ ngác của cô đã biến thành sợ hãi tột độ.

***

Đầu đuôi câu chuyện này bắt nguồn từ ngày hôm qua.

Sau khi Lục Đằng và Hứa Tư ăn tối xong, anh dẫn cô đi dạo trong khuôn viên của khu chung cư.

Lúc đi ngang qua công viên, anh kéo cô vào một góc yên tĩnh để hôn.

Cô dựa vào thân cây, bên tai loáng thoáng tiếng cười nói của đám trẻ con, bỗng nhiên cảm thấy hơi kích thích.

Lục Đằng cao gần 1m88, lúc anh cúi người gần như ôm trọn cô. Mỗi lần họ hôn nhau, cô cứ phải ngửa đầu, ước gì mình có cà kheo để khỏi bị mỏi cổ nữa.

Khi cổ quá mỏi, cô không nhịn được mà đẩy nhẹ vai anh.

Anh lại không chịu dừng, duỗi tay đỡ cổ cô, tay còn lại ôm eo cô rồi bế cô lên, hai chân quấn ngang eo mình.

Khi ánh mắt của họ giao nhau, cả hai bỗng nhiên sửng sốt.



Hứa Tư luôn cảm thấy kể từ khi ở chung với Lục Đằng, họ đã nhảy cóc đến giai đoạn bầu bạn suốt đời, bỏ luôn giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Lúc họ hôn nhau, anh luôn dịu dàng, hai tay chỉ ôm lấy khuôn mặt của cô, lúc kích động nhất cũng chỉ sờ eo cô thôi.

Hứa Tư không phản cảm việc anh dịu dàng, cô chỉ tò mò bản chất thật của anh khi yêu đương. Dù sao thì cô cũng từng thấy dáng vẻ hung dữ của anh với em họ rồi.

Rốt cuộc thì anh có biết hôn lưỡi không?

Cô nhớ lại hành động thành thạo trong vô thức của anh, nghĩ thầm: Anh thuần thục như vậy, chắc hẳn là biết rồi.

Cô vớt trúng một tay chơi già đời rồi.

***

Lục Đằng mím môi, rồi bỏ cô xuống. Anh muốn nói bình thường mình cũng bế cún con trong nhà như thế này, rồi lại cảm thấy lời giải thích này có vẻ kỳ lạ, quyết định không nói gì thêm.

Im lặng trong chốc lát, sắc mặt của Hứa Tư đang chìm đắm trong thế giới riêng bỗng tối dần.

Anh hoảng sợ nghĩ, có khi nào cô đang định chia tay với anh không?

“Anh…”

Anh vội vàng ngắt lời cô: “Có phải gần đây em ốm đi không?”

Điều thứ mười chín trong sổ tay thả thính của Lục Sam Xuyên: Ba lời khen hữu dụng nhất – Em ốm, rất ốm luôn ấy và sao em lại ốm thế này?

Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không chống cự được lời âu yếm này cả.

Nghe vậy, sự chú ý của Hứa Tư liền bị dời đi, cúi đầu véo eo mình: “Có hả? Sao em lại thấy mình béo lên nhỉ?”

Vì gần đây anh rất rảnh, nên ngày nào cũng hẹn cô đi ăn cả.

Vẻ mặt Lục Đằng chắc như đinh đóng cột: “Ốm đi, ốm đi rất nhiều là đằng khác.”

Lông mày đang nhíu chặt của Hứa Tư dần giãn ra, cười tủm tỉm: “Thật sao?”

Anh thở phào nhẹ nhõm: Thì ra lời của quân sư cũng có lúc đáng tin.

Sau đó, anh lén lút nhớ lại cảm giác ban nãy, công nhận là nó mềm mại hơn lúc đầu, ôm rất sướng tay.

Chậc, phụ nữ thật là.

Cô vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng đẹp mà anh dệt nên, mỉm cười hỏi: “Vậy thì có phải em sẽ nhìn đẹp hơn khi chụp hình cho giấy hôn thú không?”

Anh gật đầu, sau khi nghe hết câu thì ngẩn ngơ.

Sau khi hoàn hồn, anh quên mất phải giả vờ, căng thẳng nuốt nước bọt, nheo mắt hỏi: “Có phải giống như anh nghĩ không?”

Hứa Tư: “Anh đang nghĩ gì thế?”

“Lấy giấy hôn thú với giá 99 tệ ấy.”

“Được thôi.”

Sau khi kết thúc nụ hôn ở dưới lầu, họ quyết định sáng sớm ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn.

Trước khi ai về nhà nấy, Hứa Tư đề nghị họ gặp nhau tại Cục Dân Chính với lý do là cho Lục Đằng nửa tiếng trước khi đổi ý.

Anh nhìn ánh đèn mơ hồ ven đường, rồi quay sang nhìn cô, cười đáp: “Anh chỉ sợ đêm nay em đổi ý thôi.”

***

Cứ như để chứng minh cho lời mình nói tối qua, khi Hứa Tư xuống lầu thì đã thấy chiếc Grand Cherokee bắt mắt của Lục Đằng đậu ngay hàng hiên.

Lục Đằng thấy cô liền hạ cửa xe xuống: “Em dậy sớm thế.”

Cô nàng căng thẳng đến mức dậy sớm hơn một tiếng: “… Em đi mua bữa sáng thôi.”

“Anh mua cho em rồi.”

“… Anh đến lúc nào vậy?”

Anh cười, xé bịch sữa chua rồi đưa cho cô: “Người đàn ông độc thân lớn tuổi gấp gáp hơn em nghĩ nhiều lắm.”

Cô nhận lấy, rồi lên xe. Xe chậm rãi rời khỏi khu chung cư, ven đường có tốp ba tốp năm nhân viên văn phòng đang đi về sau khi tập thể dục buổi sáng.

Họ mới đi được mười phút thì màn hình trên xe hiển thị một cuộc gọi đến, Hứa Tư nhìn thoáng qua thì thấy người gọi là Lục Sam Xuyên.

Anh vừa mới ấn nghe thì giọng nói oang oang của thằng em họ từ đầu dây bên kia đã truyền tới.

“Anh Lục cầm thú! Tin nhắn tối qua của anh có ý gì thế? Anh kết hôn thật à? Với ai vậy? Với cô giáo Hứa sao? Sao anh ra tay nhanh như chớp vậy?”

Lục Đằng chặc lưỡi, khinh bỉ vặn nhỏ âm lượng của tai nghe Bluetooth lại: “Chú có thể nói chuyện bình thường chút không?”

Nghe vậy, đầu dây bên kia liền nhỏ giọng lại.

Hứa Tư quay đầu nhìn anh. Lúc anh tập trung lái xe, đôi mắt không mang lại cảm giác áp lực như thường ngày, trái lại còn lộ ra vẻ lười biếng.

Không biết Lục Sam Xuyên đã nói gì mà anh lại khịt mũi: “Khao chú một bữa gì chứ? Chú là ba hay anh đây là ba đây?”

“Mẹ Lý hả? Anh chưa nói cho bà ấy biết chuyện này.”

“Chậc, chú quan tâm đến chuyện này làm gì? Cút ra chỗ khác đi, đừng quấy rầy anh đây kết hôn.”

***

Sau khi cúp điện thoại, mắt Lục Đằng nhìn giao thông nhưng miệng lại hỏi Hứa Tư: “Tối nay gặp phụ huynh nhà anh nhé?”

“Ừm.”

Lúc họ nói chuyện, cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Khóe môi của anh khẽ nhếch, ngón trỏ nhẹ nhàng nhịp trên tay lái, cả người toát ra bầu không khí “Hôm nay ông đây siêu siêu vui luôn.”

Anh cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, nụ cười nơi khóe môi càng tươi hơn: “Bà Lục à, bà hãy kiềm chế lại chút đi.”

Cô “Ừ” rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt, ống một ngụm sữa chua, sau đó nói: “Anh có phát hiện từ tối hôm qua bản thân đã không còn giả bộ nữa rồi không?”

Lục Đằng: “…”

Thôi rồi lượm ơi!

Cho chừa cái tật đắc ý này!

***

Bầu không khí trong xe bỗng im phăng phắc.

Sắc mặt của cô vẫn như thường, thản nhiên cắn một miếng sandwich trên tay. Từ tối qua khi định ngửa bài với Lục Đằng thì cô đã dự đoán được đủ loại phản ứng của anh rồi.

Khoảng ba mươi giây sau, Lục Đằng mới nói: “Lục Sam Xuyên nói cho em à?”

Hứa Tư lắc đầu, nói tiếp: “Em chứng kiến cuộc đối thoại giữa anh và Lục Sam Xuyên trong lần đầu tiên tụi mình gặp nhau.”

Lục Đằng: “…”

“Xin lỗi, em không định giấu anh. Em chỉ không ngờ anh có thể vì em mà làm đến mức này…”

Cô nghiêng đầu, chọt khuỷu tay của anh: “Anh giận à? Hay cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương?”

Anh trầm mặc, chỉ dừng xe ở ven đường. Sau đó, nhìn chằm chằm vào cô, rồi hỏi: “Có phải em không định kết hôn với anh nữa phải không?”

Đôi mắt anh sâu thẳm, khóe môi mím chặt, không còn ung dung như ban nãy, cũng vô tình để lộ bản tính chiếm hữu của mình.

“Nếu em nói phải thì anh sẽ đánh em một trận rồi đuổi em xuống xe sao?”

Anh lẳng lặng nhìn cô hai giây, hầu kết khẽ nhúc nhích, rồi cười: “Anh đánh em để làm gì chứ.”

Anh gắng gượng xoa đầu cô: “Để anh đưa em về.”

Nói xong, anh nhìn bản đồ chỉ đường trong điện thoại, họ chỉ còn cách đích đến mười ba phút mà thôi.

Anh vô cảm nghĩ, chắc tại anh lái không đủ nhanh.

Cũng may anh chưa báo cho mẹ mình, không thì đêm nay anh biết tìm đâu ra tổng giám đốc 38 tuổi chứ. Nhìn cô ngơ ngác thế mà lại có diễn xuất không kém gì diễn viên giành giải Oscar. Đã thế, cô còn có thể bình tĩnh hẹn hò với anh, rồi nhìn anh giả vờ giả vịt.

Chắc cô có nhiều kinh nghiệm trong việc yêu đương lắm đây.

Tuy trong lòng ghen gần chết nhưng ngoài mặt anh vẫn ung dung, cố gắng giữ phong độ.

Hứa Tư bỗng nhiên gọi: “Lục Đằng.”

Tâm trạng của anh đang tuột dốc, ỉu xìu đáp lại cô.

Lúc anh nghiêng đầu thì vừa hay dán lên đôi môi đang tiến tới của cô.

Tim anh chệch nhịp, sau đó đập nhanh như nổi trống, giống như đang cổ vũ anh vậy.

Hừ! Đây chắc chắn là kịch bản mà cô học được từ bạn trai cũ rồi!

Anh hạ quyết tâm, tay phải mò mẫm để cởi dây an toàn, tay trái đẩy mạnh vai cô, rồi đè cô xuống trên ghế phụ. Sau đó, hung hăng ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, hôn lấy hôn để, cũng bá đạo như chính con người anh vậy.

Vào khoảnh khắc mút lưỡi của cô, một dòng điện chạy từ đôi môi ngọt ngào của cô đến thẳng tim anh.



Thật lâu sau, Lục Đằng mới chịu tha cho cô, tựa lên trán cô để thở dốc.

Lúc nói chuyện, giọng của anh đã khản đặc: “Sao em có nhiều kịch bản thế hả?”

***

Quá trình đăng ký kết hôn vô cùng suôn sẻ, đến khi nhận được hôn thú, Hứa Tư vẫn còn ngơ ngẩn.

Cô đã biến thành phụ nữ có chồng rồi.

Lục Đằng không cho cô thời gian thích ứng, chưa gì đã móc một chiếc hộp nhung từ trong túi ra.

Dưới ánh đèn, một cặp nhẫn đơn giản lại không kém phần tinh xảo đang lấp la lấp lánh.

Thấy vậy, mọi người xung quanh liền nhìn về phía họ, ồn ào góp vui: “Quỳ đi quỳ đi!”

Lục Đằng nhíu mày, ôm chặt vợ yêu đến một góc yên tĩnh ở lầu hai.

Lúc anh quỳ xuống, mang chiếc nhẫn dành cho nữ vào tay cô, không nhịn được mà bật cười: “Bà Lục vẫn còn bình tĩnh khi được cầu hôn sao?”

Khóe môi Hứa Tư khẽ nhếch, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hôn anh.

Lòng em đang vui đến mức nở mười hai vạn tràng pháo hoa rồi đây này.

Đây là khoảnh khắc vui nhất trong cuộc đời hai mươi năm của em.