Thanh Cung Sủng Phi

Chương 3: Bảo Yến



Edit: Thần Hoàng Thái phi.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Lão ma ma không để bụng, tự thuật nói: "Va chạm đến quý nhân trong cung, nghe phân phó là khi vào đây trước tiên đánh mười roi rồi nhốt lại."

Lão ma ma nói xong câu này, cũng không canh giữ hai người kia, tự giác đi ra phía xa.

Bảo Yến nằm trên mặt đất ẩm ướt, nghe thấy âm thanh, một tay nắm lấy tay vịn phòng giam, nương theo sức lực miễn cưỡng chống nửa người trên lên, mới làm Tú Nguyệt thấy rõ mặt nàng.

Tuy người bị đánh, nhưng tính tình lãnh đạm quật cường, không giống như loại cung nữ trong cung tầm thường yếu đuối, lòng Tú Nguyệt cũng nhẹ nhõm vài phần.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, yên lặng hồi lâu, Bảo Yến với giọng khàn khàn nói trước mấy chữ: "Tiểu thư, nô tỳ... Thực xin lỗi."

Tú Nguyệt rũ mắt xuống, lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: "Sao lại biến thành như vậy?". Ngôn Tình Sắc

Nhắc đến chuyện này, Bảo Yến liền hận nói: "Nữu Hỗ Lộc Tú Dao kia rõ ràng chính là cố ý. Nàng ta tính toán canh giờ nô tỳ đến Nội Vụ phủ, cố ý đợi ở đó chọc tức nô tỳ. Nô tỳ mới nổi nóng lên mà biện bạch, nàng ta liền kêu người áp giải nô tỳ đến nơi này. Mấy nô tài Nội Vụ phủ kia, rõ ràng là đã bị nàng ta dùng bạc mua chuộc, nhắm mắt vu khống hãm hại nô tỳ!"

"Tiện nhân kia", ánh mắt Bảo Yến lạnh hơn vài phần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng ta vào cung ba tháng vẫn chưa được Hoàng thượng sủng hạnh, chỉ sợ là bên Thiện phủ vì chuyện hòa thân này liên lụy chờ không kịp, nên trước đó vài ngày dụ dỗ nô tỳ đến Khải Tường cung bán mạng cho nàng ta, bảo nô tỳ làm ra chút đồ quyến rũ hâm nóng tình cảm, nhờ vào đó câu dẫn Hoàng thượng. Nô tỳ nghĩ nàng ta trước đây làm những việc đó với tiểu thư, liền chế giễu nàng ta một phen ở Khải Tường cung. Ai ngờ tiện nhân kia vẫn luôn ghi hận việc này trong lòng, lúc ấy cố ý nhẫn nhịn không lộ ra, thế mới có chuyện hôm nay!"

Bảo Yến thở dài: "Chỉ tại nô tỳ nhất thời không quan sát, lúc đó mới bị tiện nhân kia thừa cơ hãm hại. Chỉ là cô nãi nãi ta cũng không phải là người dễ chọc, chờ ta ra ngoài..."

Đợi nàng ra ngoài, tất nhiên là sẽ sắc một phương thuốc, nghĩ cách đưa vào cung tiện nhân kia, làm tiện nhân nếm mùi đau khổ. Chẳng qua trước mắt nhiều người lắm miệng, nàng chỉ có thể nói thầm nửa câu sau trong lòng.

Khi nói đến ba chữ "Đi ra ngoài", Bảo Yến bừng tỉnh ngộ ra gì đó. Nàng đột nhiên nâng mắt lên nhìn về phía Tú Nguyệt nãy giờ vẫn cúi người trầm mặc bên ngoài phòng giam: "Tiểu thư, nàng ta, nàng ta ngoại trừ muốn đối phó với nô tỳ, còn muốn..."

Lúc này nàng mới hiểu ra, tiện nhân kia vì sao lại thiết kế nàng như vậy, không đơn thuần chỉ là vì muốn nhốt nàng lại chịu chút tội, mà là muốn gây khó dễ cho Tú Nguyệt!

Tú Nguyệt vẫn luôn rũ mắt, lúc này mới ngẩng đầu lên, cũng không đáp lại câu nói của Bảo Yến, chỉ nở nụ cười an ủi, nói: "Ngươi nghĩ cách bảo toàn bản thân, những chuyện khác đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Bảo Yến nhìn bộ dáng của Tú Nguyệt, đột nhiên đoán được mọi chuyện. Nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Trước khi đến đây, tiểu thư lại ăn nói khép nép đi cầu xin người khác đúng không?" Dừng một chút, nàng quay mặt đi, bỏ rất nhiều khí lực thốt ra một câu: "Đều do nô tỳ. Đừng quản chuyện này nữa, được không?"

Được không, tất nhiên là không được. Tú Nguyệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Bảo Yến, thấy Bảo Yến bình yên vô sự là tốt rồi. Chuyện tiếp theo là âm thầm quyết tâm trù tính cho tốt.

"Tiểu thư!"

Bảo Yến dùng sức gọi nàng: "Tiểu thư đừng đi cầu xin nàng ta, coi như nô tỳ van xin tiểu thư, được không?"

Nàng thấy Tú Nguyệt chỉ rũ mắt nhìn mình, bộ dáng mấp máy môi không nói, hai tay nàng càng dùng sức nắm lấy thanh chắn nhà giam, nức nở nói: "Nếu không phải nàng ta thiết kế, thì làm sao tiểu thư bị phụ thân mình nhốt trong nhà lao tăm tối suốt một năm? Nếu không phải nàng ta, ý trung nhân của tiểu thư sao lại đối xử với tiểu thư tàn nhẫn như vậy, vứt tiểu thư qua một bên không màng đến? Nếu không phải nàng ta, sao tiểu thư lại bị đưa vào hoàng cung này, chịu đựng sự đau khổ khi vĩnh viễn chia cách với phu nhân và lão thái gia? Địa lao đã lưu lại bóng ma trong tuổi thơ của tiểu thư, vì để trốn tránh nên tiểu thư tập thói quen thích ngủ. Tất cả những điều kia, đều là do nàng ta tạo ra. Bây giờ nếu tiểu thư phải vì nô tỳ mà đi van cầu nàng ta, chi bằng tiểu thư kêu nô tỳ đi chết đi!"

"Tiểu thư, người nghe thấy không? Nô tỳ không cho tiểu thư đi cầu xin nàng ta!"

Lão ma ma ở cách đó không xa nghe thấy động tĩnh bên này càng ngày càng dữ dội, liền đi tới, đá một cái vào cửa lao: "Quả thật là dĩ hạ phạm thượng, đối với chủ tử của mình mà ngươi cũng nói chuyện vô lễ như vậy, xem ra vẫn là đã phạt nhẹ nô tỳ ngươi rồi!"

Tú Nguyệt thấy thế, vội vàng kéo lão ma ma qua, đi đến một góc khuất, lấy toàn bộ bạc vụn mang theo trong lòng nhét vào tay bà ta, hạ giọng nói: "Còn thỉnh ma ma ngài mở ra một con đường sống, ta đây sẽ ra ngoài nghĩ biện pháp. Trước đó, còn thỉnh ma ma bất kể thế nào cũng lưu lại một hơi của nàng ấy, tất nhiên là ta vô cùng cảm kích!"

Dứt lời, nàng cung kính hành lễ với lão ma ma một cái, sau đó quay lưng bước nhanh ra ngoài, không nghe Bảo Yến phía sau kêu gọi.

Cuộc sống trong Diên Hi cung khổ sở, thường xuyên quỳ trên mặt đất, xem sắc mặt những kẻ chó cậy thế chủ, vô cùng cẩn thận lấy lòng, nàng còn có thể làm bộ miễn cưỡng cười vui được. Hiện tại Bảo Yến gặp nạn, nàng da mặt dày tại Nội Vụ phủ hết lần này đến lần khác ăn nói khép nép, nhận hết mắt lạnh, chân tay luống cuống giống như kiến bò trên chảo nóng, trơ trọi không nơi nương tựa, có chút không chịu nổi, không cười nổi rồi.

Ánh mắt nàng trầm xuống, Nữu Hỗ Lộc Tú Dao muốn gây khó dễ cho nàng, muốn nàng làm bùn nhão trong tay nàng ta, cũng không có dễ dàng như vậy. Bảo Yến nói rất đúng, kéo dài hơi tàn như thế, còn không bằng nàng ôm Bảo Yến chết cho xong việc.

Đến khi cứu được người ra rồi, thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Một khi đã như vậy, Tú Nguyệt lập tức cứng rắn lên, không bằng đơn giản mạnh tay đánh cược một phen. Thua, đơn giản chỉ là bồi thêm một cái mạng của nàng thôi.