Thanh Hôn

Chương 1



Bạch Thanh, 27 tuổi, độc thân, nghèo.

Trước sức ép giục cưới của bố mẹ, anh đã tìm hiểu một nữ giáo viên. ·

Anh là người trầm tính và sống nội tâm, khiếm khuyết về ngoại hình và khiếm thính bẩm sinh.

Không phải là không nghe được hẳn, chỉ là so với người bình thường khó hơn một chút, từ nhỏ đã không thích giao tiếp với mọi người và luôn bị bạn học coi thường.

Lúc còn là một sinh viên, thành tích không cao nhưng lại rất có năng khiếu hội họa.

Có người nói cậu là hạt giống tốt nhưng tiếc là chi phí quá đắt đỏ, thu nhập của bố mẹ ít ỏi.

Công việc cuối cùng của cậu là trợ lý phòng vẽ tranh, thỉnh thoảng lén lút học.

Đến khi phòng vẽ đóng cửa thì cậu mất việc.

Một lần, cậu đi cùng bạn gái đến thủy cung thì thấy việc tuyển dụng những người huấn luyện cá heo dài hạn.

Đầu của Bạch Thanh nóng lên và quyết định tham gia khóa huấn luyện.

Thời gian đầu chỉ dọn bể bơi, làm một số việc vặt và quan sát cách tập luyện của những tay già đời. Hầu hết thời gian chỉ đến xem không nói gì cả nên không ai chú ý đến cậu.

Nhưng cậu lại chú ý đến một con cá heo có tính tình rất hung dữ tên là Siren.

Siren mới đến tuần trước, chưa trưởng thành, 6 tuổi, không hợp tác biểu diễn, nghe nói là bị cưỡng bức rời khỏi cá mẹ mang đến đây.

Những người tiếp xúc với Siren không đủ kiên nhẫn, có lần nó hất cả nhân viên công tác xuống nước hơn chục mét rồi đâm vào vách kính ngắm cảnh khiến du khách kinh hãi la hét.

Bạch Thanh đang làm công việc ở gần đó kiếm ăn hàng ngày thì nhìn thấy một bóng đen mạnh mẽ cắt ngang mặt nước rồi bay ngang qua mắt mình.

Qua lớp kính mờ ảo, du khách hốt hoảng bỏ chạy.

Cậu tránh bầy cá bơi về phía Siren cố gắng an ủi nó bằng thức ăn.

Tuy nhiên, Siren rất dữ không để ý Bạch Thanh, đến khi phản ứng lại thì có một con cá chui vào miệng.

Được rồi … Siren có chút nản lòng, có chút đói bụng, vẫn còn nhỏ.

Nhục nhã là cmn gì chứ?

Nó không thể không bơi cùng Bạch Thanh, không còn muốn phá thứ gì nữa cứ thế bơi trên bể bơi trên tầng ba, ăn uống thỏa thích.

Bạch Thanh bí mật theo dõi bên cạnh để kiểm tra xem nó có để lại vết thương nào không.

Sau đó, Bạch Thanh trở thành người huấn luyện Siren.

Siren cũng không vì chuyện đó mà nghe lời Bạch Thanh, đâm cậu bầm dập khắp nơi.

Bạch Thanh không buồn vì phát hiện ra:

Siren trước mặt cậu là một con cá heo đực chưa thành niên không còn nơi nào để trốn thoát, nó bị mắc kẹt trong một vòng vây trong suốt giả tạo và xa lạ và bị cô lập.

Ngoài ra, Siren bị cả đàn từ chối, điều này rất bất thường đối với những con cá heo sống thành đàn.

Thành thật mà nói, Bạch Thanh cũng vậy, cậu mới đến đây và rất ít khi giao tiếp với người khác. Buổi trưa đều ở trong góc ăn cơm, nếu không có người chủ động nói chuyện cậu vẫn luôn có thể im lặng trầm mặc.

Mặc dù cậu vẫn khao khát được thoát khỏi sự cô đơn.

“Em muốn cùng chơi đùa với con khác sao?” Bạch Thanh cúi người bên nước hỏi Siren, Siren chỉ cúi đầu không nhìn cậu.

Cá heo mới, người huấn luyện mới.

Nó trở thành lực lượng đầu tiên dẫn dắt hai cá thể cô đơn đến một nơi.

Lực lượng này kéo Siren khiến nó trở nên cô đơn, nhường nhịn và cố gắng dựa vào người huấn luyện duy nhất.

Và Bạch Thanh biết rằng dưới cơn mê run rẩy của nó, không gì khác ngoài sự bất lực và nỗi buồn khó che giấu.

May mắn thay, thời gian đủ dài, có đủ cơ hội, đủ để Siren vứt bỏ phòng bị với Bạch Thanh và khẳng định người huấn luyện sạch sẽ và mới mẻ này thuộc về nó.

Quả thực là như vậy.

Một lần, Bạch Thanh đang ngồi bên nước, nước tràn qua mắt cá chân và Siren đang bên cạnh lắc lư.

Cậu thấy Siren không có việc gì nên giơ tay hất nước vào mặt nó.

Siren choáng váng nhét cái đầu trơn tuột xuống hồ bơi, Bạch Thanh nghiêng người nhìn.

Không nghĩ Siren đột nhiên chui ra phun nước vào mặt cậu.

Bạch Thanh cúi đầu không kịp phản ứng nhưng đã nhìn thấy Siren với một nụ cười nổi lên trong nước như một thiên thần biển sâu đang cười.

Sau đó Siren bắt đầu chơi phun nước lên cao và dữ dội hơn.

Bạch Thanh bị phun đến mức không thể mở mắt, cậu cảm thấy một bóng đen to lớn và nhanh nhẹn lao tới trước mặt mình.

Những giọt nước rơi xuống từ chân tóc Bạch Thanh và khuôn mặt cậu đột nhiên có cảm giác lạnh.

Đó là nụ hôn của thiên sứ.

Hôm nay là sinh nhật của bạn gái Bạch Thanh, cậu đã tăng ca để nghỉ phép.

Tình cảm giữa cậu và bạn gái không hề lạnh nhạt, ổn định hơn nửa năm có xu hướng đang tiến tới hôn nhân.

Cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, dạy tiếng Trung tiểu học, có tư tưởng truyền thống chỉ muốn tìm một người không sai biệt lắm để kết hôn.

Bạch Thanh cùng cô đến trung tâm mua sắm một ngày, mua cho cô bộ váy trắng hình lưỡi liềm, buổi tối xem bộ phim mới chiếu ở rạp.

Ở thuỷ cung đã lâu, cậu cảm thấy rất khó chịu với cuộc sống bình thường của xã hội thiếu nước và bộ đồ lặn.

Sau khi ra khỏi rạp, bạn gái nhìn thấy máy ảnh tự phục vụ liền đề nghị in ảnh.

Bạch Thanh cùng cô đi in ảnh, nhìn thấy bạn gái có chút vui vẻ, cậu chợt nhớ ra điều gì đó.

“… Bạch Thanh… Bạch Thanh!” Viên Lý đứng trước mặt cậu, lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Hả?… Xin lỗi.” Bạch Thanh hoàn hồn.

“Anh vừa ngẩn người hay thật sự không nghe thấy?” Viên Lý cầm bức ảnh trong tay, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Anh mất tập trung, xin lỗi.”

Viên Lý thu hồi ánh mắt, trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Tai anh có tật xấu, có thể di truyền không?”

Bạch Thanh sững sờ, thành thật trả lời “Anh không biết.”