Thanh Hôn

Chương 2



Ngày hôm sau khi Bạch Thanh đi làm, đồng nghiệp đã phàn nàn với cậu nói rằng Siren đã đánh nhau với những con cá heo khác. Mỗi lúc cậu không ở đây, Siren lại vô cùng lo lắng, giành giật đồ ăn cũng không hợp tác biểu diễn khiến các đồng nghiệp trong ca thường xuyên bị mắng, có chút bực bội.

“Xin lỗi.” Bạch Thanh ngồi xổm xuống tìm Siren, trả lời Tiểu Lưu, “Siren thật sự không dễ dạy bảo.”

“Siren.” Ánh mắt Bạch Thanh lúc ẩn lúc hiện tìm được xa xa có một cái đầu nhỏ.

Bạch Thanh đi theo kêu một tiếng, Siren đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, động tác mạnh mẽ mà uyển chuyển, liên kết các hạt pha lê để lại một bóng đen trên mặt nước.

Tiểu Lưu ở bên cạnh quan sát, hắn không thể nghĩ ra được sao Bạch Thanh có thể thuần phục Siren.

“Em còn nhớ không?” Bạch Thanh từ trong túi lấy ra một tấm ảnh đã in, giơ lên trước mặt Siren.

Tiểu Lưu nghe vậy liếc nhìn tấm ảnh, sắc mặt có chút kỳ quái.

Siren lấy nước bọt phun nhẹ lên ảnh.

“Đó là nhà của em.” Bạch Thanh chỉ vào vùng biển tráng lệ trong bức ảnh và nói với nó.

“Hả.” Siren thấp giọng rên rỉ.

Ánh mắt Bạch Thanh phức tạp, cuối cùng thở dài hôn cái trán phồng lên của Siren.

Tất cả cá heo đều biết rằng Bạch Thanh là hiền lành nhất, ôn nhu nhất và sẽ không bao giờ hung dữ.

Mỗi khi xuống nước, cậu có thể thu hút một đàn cá heo lớn.

Ban đầu, Siren vẫn còn nhỏ, lúc nào cũng bơi ở nơi gần nhất với Bạch Thành làm thế nào cũng không thể thu hút sự chú ý của cậu cuối cùng đành phải tức giận cọ vây lưng uốn cong người như một con heo.

Bạch Thanh sẽ ôm nó vào lòng vỗ lưng nó như dỗ dành một đứa trẻ và dạy nó trở thành một con cá heo rộng lượng.

Một lần Bạch Thanh đút thêm một chút đồ ăn cho một con cá heo khác chưa ăn no, đảo mắt đã nhìn thấy tầm mắt của Siren.

Đôi mắt to kia xuyên thấu bất động, từ xa lướt qua mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh.

Bạch Thanh chột dạ, phủi tay cả nửa ngày trời.

Năm tháng dần trôi qua, Siren ngày càng lớn.

Nó độc đoán và kiêu ngạo, từng bước phá vỡ thế cô lập và trở thành thủ lĩnh trẻ tuổi của cộng đồng cá heo.

Theo cách tương tự, sự phát triển đưa Siren đến tuổi trưởng thành về mặt giới tính.

Nhưng Siren vẫn không hiểu. Nó bám vào bên cạnh Bạch Thanh, bộ phận sinh dục có màu trắng phồng lên chui ra khỏi khoang bụng, một hồi lại dỗi Bạch Thanh một chút, dỗi đến mức Bạch Thanh đỏ cả hai tai.

Bạch Thanh phê bình Siren, nó cực kỳ uỷ khuất.

Khuôn mặt của thiên sứ được tạo hóa tỉ mỉ tạo ra với đôi mắt ngọc ướt át, khóe môi cong lên có thể hàn gắn mọi thứ, tất cả những điều đẹp đẽ này dường như đang nhắc nhở Bạch Thanh rằng: Cậu đang chỉ trích nặng nề với một thiên sứ.

Bạch Thanh đứng dậy.

Đành phải tìm nơi trốn, Siren liền đuổi theo, lấy đầu đỉnh vào mông Bạch Thanh, hại cậu không thể che hai mép thịt mông, cách kính lặn trừng nó.

Rồi thời kỳ giao phối của bầy cá heo đến, Siren một lòng một dạ đi theo Bạch Thanh.

Bạch Thanh đi đâu, nó theo đó, Bạch Thanh đi trên bờ, nó liền ở dưới nước chờ.

Nhưng thời kỳ động dục không thoải mái, huống chi cá heo biển phải sống theo đàn.

Đôi khi quá khó, Siren sẽ nôn nóng vây đuôi đập vào thành bể, âm thanh rất lớn khiến mọi người thường xuyên nhìn vào nó.

“Nó nghĩ cậu là đối tượng để phối.” Tiểu Lưu ở bên cạnh trêu chọc.

Mặt Bạch Thanh đỏ bừng, mím môi không nói gì.

“Tôi nghe nói rằng con người vẫn đáp ứng các tiêu chuẩn thẩm mỹ của cá heo.”

“Đừng nói nhảm.”

“Nếu không được, cậu cứ giúp nó giải quyết.”

“…Cái gì?”

“Dùng tay thử đi, cũng không phải chuyện hiếm, tiểu tử này cả ngày muốn mạng cậu đấy.”

Bạch Thanh nghe xong lời của Tiểu Lưu, trong đầu không kìm được liên tưởng khiến mặt đỏ bừng lên.

Siren trở nên phô trương, thẳng thắn đuổi theo Bạch Thanh, cảnh tượng này mỗi ngày ngập tràn quái dị.

Bạch Thanh phải thuận theo trong khi mọi người đang nghỉ trưa, gọi Siren lại. Cậu nhẹ nhàng chuyển động bàn tay trên bụng nó.

Siren ngoan ngoãn nổi như vậy trên mặt nước, kích cỡ này so với con người thực sự quá khoa trương bắt mắt vươn mình trên không trung. Vì vậy Bạch Thanh nghiến răng thở dài duỗi tay quyết định làm một vụ lớn.

Siren hiển nhiên không ngờ được chăm sóc đặc biệt, rúc vào lòng bàn tay Bạch Thanh cọ tới cọ lui.

“Nhanh lên …” Bạch Thanh rất chột dạ, mồ hôi nhỏ giọt.

Siren như đang cố ý, vừa cọ vừa chơi đùa, không chịu giúp đỡ mà còn dùng miệng kéo góc quần áo của Bạch Thanh túm cậu xuống dưới.

Bạch Thanh không kìm được, Siren nghĩ cậu sẽ đi nên vồ lên bờ, mang theo hơi thở ẩm ướt mặn mòi đột ngột đè lên người Bạch Thanh, ôm thân thể khô ráo vào trong lòng ngực, thân hình mạnh mẽ áp đảo Bạch Thanh.

Não Bạch Thanh đình trệ.

Cá heo của cậu dán vào ngực, chi trước hơi buông thõng và cổ nằm ở bên cạnh đầu của cậu. Cách tấm vải mỏng, Siren ưỡn người hai lần mà không hề kìm lại như thể đang cảm thấy thích thú.

Cậu phải nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.

“Tiểu bạch, dám tiến thêm một bước nữa.”

Siren dường như hiểu được, nó trượt xuống nước một chút, trực tiếp ngẩng đầu lên phía trên Bạch Thanh, cúi xuống xác nhận cảm xúc của cậu.

“Cút.” Bạch Thanh nghiến răng nghiến lợi, lời chỉ dẫn ngắn gọn mà rõ ràng.

Siren thất vọng cúi đầu, tuyên bố lời tán tỉnh của nó thất bại mà trở lại mặt nước, ánh mắt vẫn lưu luyến dính vào trên người cậu, ngây người nhìn Bạch Thanh đứng lên rồi nhìn cậu vắt khô quần áo rồi giống như đang chạy trốn rời khỏi thuỷ cung.