Thanh Liễu Ngọc Tư

Chương 3



Hắn không thấy rõ môi ngữ, bèn ghé sát vào: “Nàng nói gì?”

Ta cười, gằn từng chữ một, lặng lẽ chất vấn vô cùng rõ ràng về phía hắn:

“Cớ — gì — gọi— ta— là— nô lệ?”

Cớ gì gọi ta là nô lệ?!

Đây là khẩu hiệu chất vấn đầu tiên vào 3 năm trước đây, khi cuộc khởi nghĩa của nô lệ xảy ra ở Giang Nam. Lúc cả nhà chủ nhân ta bị diệt, thế lửa thiêu đốt đầy trời, quyền quý quỳ trên mặt đất, như sơn dương đợi làm thịt.

Hàng ngàn hàng vạn nô lệ chất vấn bọn họ, cớ gì gọi ta là nô lệ?

【Cớ gì thu thuế khắc nghiệt, bức ta làm nô?】

Con cháu đời sau, từ thế hệ này sang thế hệ khác, không thể thoát khỏi nô tịch*.

[*Là thân phận ti tiện nhất thời xưa: Nếu đã trở thành nô lệ (người hầu) rồi thì con cháu đời sau nối tiếp vẫn là nô lệ cho nhà đó, trừ khi được chủ giải bỏ.]

【Cớ gì biến nô lệ thành chế độ, khiến bọn ta không có lương thực vào bụng, không có nổi váy dài dến đầu gối và mắt cá chân, không còn làn da lành lặn nguyên vẹn* ở mông và lưng?】

[*Chắc là khi làm sai chuyện sẽ bị đánh, hoặc là nơi trút giận xả stress cho gia chủ, nhiều đến mức không còn da lành lặn.]

【Nữ nô chưa kết hôn mà đã sớm ‘phá qua’*, phụ nữ chưa có chồng con sẽ bị nhắm đến đầu tiên.】

[*Phá qua: có 2 ý:

1. Con gái đến mười sáu tuổi gọi là “phá qua” 破瓜, vì chữ “qua” 瓜 giống hình hai chữ “bát” 八, tức mười sáu.

2. Con gái giao hợp lần đầu.]

【Các phu nhân ghen ghét, gán ghép cho tội ngo.ại tình, cạ.o tóc lộ.t da, xấu xí đau đớn, phải hứng chịu những lời đàm tiếu bên ngoài.】*

[*Chủ nhân đã có chính thê rồi nhưng vẫn thu nô lệ làm thiếp, bị chính thê ghen tị gán ghép tội danh rồi hành hạ, sống cuộc đời xấu xí đau đớn, chịu cảnh đàm tiếu mà không thể phản kháng.]

【Cớ gì coi ta như súc vật, nuôi dưỡng rồi bán qua bán lại, bị tra tấn đến ch.ết?】

……

Ta nhìn Hạ Trạm với vẻ mặt đau khổ, nhắm mắt lại chậm rãi áp mặt vào lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn như xưa.

Nhưng đột nhiên hắn rút tay về, trong mắt có thêm vẻ hoảng sợ.

Ta chắc chắn Hạ Trạm sẽ không giết ta.

Hắn khẽ nói với ta: “Ngọc Tư, chỉ cần nàng viết ra nơi bọn họ ẩn trốn, gia sẽ bỏ qua chuyện cũ, vẫn đối xử với nàng như trước đây, được không?

“Bọn họ vứt bỏ nàng, thì nàng cần gì phải vứt bỏ tính mạng vì bọn họ, nàng thích ta đúng không, chỉ cần nàng viết xuống, gia vẫn là của nàng.

“Nói cho ta biết Lưu Thanh Ngư ở đâu, ta muốn gặp hắn.” Giọng hắn chân thành và thuyết phục.

Ta cười, vào lúc nước mắt rơi xuống cuối cùng cũng gật đầu.

Hạ Trạm cũng cười, hắn xoa đầu ta, vẻ mặt mềm mại, sau đó cúi đầu cởi dây thừng đang trói tay ta ra.

Hắn ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán ta: “Đi, về nhà cùng gia.”

Ta gắng gượng chống cơ thể đứng lên rồi được hắn nâng dậy, còn chưa đi được một bước, không biết có một mũi tên dài được bắn ra từ nơi nào, thế như chẻ tre, bay “Vèo” một tiếng đến đây!

Không ai lường trước được một quân cờ bị vứt bỏ cũng đáng để hao tổn tâm cơ giết người diệt khẩu.

Hạ Trạm đột nhiên kéo ta vào lòng để che chở, mũi tên dài xượt qua cánh tay hắn, tay áo màu đen nên không nhìn ra đã bị thương, ta lại nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tươi.

Vào lúc bọn họ chuẩn bị thu lưới, người của Thanh bang đã đến với quy mô to lớn, đằng đằng sát khí.

Có một trận chém giết tàn khốc sắp xảy ra.

Tuy Hạ Trạm đã sắp đặt mai phục ở tứ phía, nhưng đám người này xuất hiện vào lúc họ thiếu cảnh giác nhất, lúc này tất cả đã rút lui.

Bên kia có khí thế to lớn, cùng với trang bị vũ khí hoàn hảo. Bọn họ bắn ra vô số tên lửa được buộc bằng túi dầu, chẳng mấy chốc đã khiến xung quanh cửa thành bốc cháy hừng hực.

Giữa khói lửa dày đặc, ở ngoài cửa thành xuất hiện một nam nhân cưỡi trên lưng ngựa, thân hình uy nghiêm cao lớn, đang cầm cung tên trong tay nhắm ngay vào chúng ta!

Ta nghe thấy Hạ Trạm nghiến răng gọi: “Tiêu Viễn Sơn!”

Tên dài bay “Vèo” tới, Hạ Trạm đẩy ta ra.

Bóng dáng nam nhân kia dần dần hiện rõ, mặc quần áo màu nâu, cao lớn anh tuấn, mày rậm thô kệch, râu ria mọc xồm xoàn đầy cằm, một đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ lạnh lùng.

Ở bên cạnh hắn, còn có một người mặc áo choàng màu đỏ, là một nữ tử trắng nõn cũng đang cưỡi trên lưng ngựa.

Tiêu Viễn Sơn nhìn chằm chằm từ xa, sau đó cười to hai tiếng: “Thế tử gia, nghe nói trong vòng ba ngày ngươi muốn giết muội muội của Thanh chủ chúng ta, nay ta đưa nàng tới cho ngươi đây, ngại quá, đã tới chậm một ngày rồi.”

Nàng kia cao cao tại thượng, đang cười tủm tỉm, trong sự điềm tĩnh lại lộ ra một vẻ cao ngạo.

Hạ Trạm giật mình nhìn ta: “Ngọc Tư, nàng không phải……”

Ta cúi đầu, rũ mắt xuống, bị treo ở cửa thành tận bốn ngày, đã không còn sức để trả lời hắn nữa.

Tiêu Viễn Sơn lại trả lời giúp: “Một cái hàng giả mà thôi, ta tới giúp Thế tử gia giết nàng.”

Dứt lời, lại tiện tay gỡ ba mũi tên dài xuống, đồng thời kéo cung nhắm ngay vào người ta.

Đây đúng là một chuyện thú vị, người mà vốn tưởng rằng sẽ đến cứu ta lại đang định gi.ết ta. Mà người lúc trước nói muốn gi.ết ta, giờ lại xông lên nói muốn cứu ta.

Hạ Trạm lao tới để cứu ta, ánh mắt hắn hoảng loạn, trong khoảng cách chỉ bằng gang tấc, ta loạng choạng lung lay đứng lên, ngẩng đầu cười nhìn hắn đầy ẩn ý.

Ta nhặt nửa đoạn mũi tên trên mặt đất lên, sau đó nắm chặt trong tay, rồi bất thình lình đâm vào ngực Hạ Trạm.

Mũi tên dài có thêm gai nhọn, lòng bàn tay của ta đã dính đầy máu, còn có mùi tanh giống như bộ quần áo nhuộm đầy máu trên ngực hắn.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, ta buông lỏng tay ra, để chân trần, chậm rãi xoay người.

Tiêu Viễn Sơn xuống ngựa đi đến cùng với nữ tử áo đỏ kia, nữ tử dẫn đầu đi trước, cởi áo choàng đỏ như lửa xuống, sau đó khoác lên người ta.

Chỉ trong khoảng cách vài bước, Tiêu Viễn Sơn cúi người hành lễ với ta, gọi một tiếng:

“Thanh chủ, đã lâu không gặp.”

Ta xoay người nhìn về phía Hạ Trạm, phía sau là đội nhân mã của Thanh bang tụ lại rất đông, cùng với ánh lửa bốc lên từ cửa thành.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta hơi ngẩng cao đầu, nheo đôi mắt lại bễ nghễ nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi cong lên:

“Hạ thế tử, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này mới là muội muội của ta, Thanh Liễu.”

Người câm không phải ta, mà là Thanh Liễu đứng ở bên cạnh.

Ngược lại, giọng nói của ta từ trước tới nay đều trong vang lanh lảnh, từng chữ như châu ngọc.

Thanh Liễu ngoan ngoãn nhìn ta với nụ cười xinh đẹp trên gương mặt trắng nõn.

Cuối cùng Hạ Trạm lấy lại tinh thần, nhìn ta với vẻ không dám tin: “Nàng lại là, Lưu Thanh Ngư?”

Ta cười, giọng rất êm tai, nhìn về phía ánh mắt của hắn mang theo thương hại: “Ai nói cho ngươi biết, Lưu Thanh Ngư là nam nhân vậy?”

Đúng vậy, trước đó không ai biết.

Ba năm trước đây nô biến khởi nghĩa bùng nổ, các nơi đều hưởng ứng, Tiêu Viễn Sơn từng mang theo tín vật của ta để đến gặp Trần Tứ Phát, và đám người Thôi Tượng Bổn.

Bọn họ chỉ biết ta gọi là Lưu Thanh Ngư, hơn nữa nhận định ta chắc chắn là nam nhân. Bao gồm mười hai đường chủ của Thanh bang, người biết được thân phận của ta cũng không nhiều, còn bị Hạ Trạm gi.ết mất mấy tên.

Ta “chậc chậc” hai tiếng, liên tục lắc đầu, ngay sau đó thở dài một tiếng, nhận lấy trường đao mà Tiêu Viễn Sơn đưa qua. Ta để chân trần, đi từng bước một đến chỗ Hạ Trạm.

Thân đao xẹt qua phiến đá xanh, tiếng kêu không hiểu sao đã tai.

Áo choảng đỏ như Lửa bị gió thổi bay tán loạn, ta đến gần trước mặt Hạ Trạm, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Hạ Trạm, lần này, ta thật sự là muốn mạng sống của ngươi.”

Thời gian không còn nhiều, trận bạo loạn ở ngoại ô trận này rất nhanh sẽ có quân tiếp viện tới.

Quân đội triều đình có 26 vệ binh, chính là đường ch.ết của bọn ta.

Vì thế ta giơ trường đao lên, không có một giây lát do dự, dùng sức chặt xuống, chặt đứt một cánh tay của Hạ Trạm. Rơi xuống cùng với cánh tay kia là ngón trỏ mang theo nhẫn ban chỉ bạch ngọc, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hạ Trạm kêu lên một tiếng đau đớn, che đoạn tay cụt lại, rồi nhìn cánh tay trên mặt đất kia, mồ hôi lạnh tuôn rơi, không dám tin:

“Ngọc Tư……”

Chắc hắn không ngờ tới được, một ngày làm phu thê trăm ngày ân ái, thế mà ta lại nhẫn tâm chém cánh tay phải của hắn xuống không lưu tình chút nào.

Rõ ràng mấy ngày trước đây, chính cánh tay này còn mãnh liệt ôm ta vào trong lòng, xoa bông hoa hải đường phía sau lưng ta.

Nhưng ta thản nhiên đối diện với ánh mắt của hắn, trong mắt hờ hững không một gợn sóng.

“Đao không đặt ở trên cổ thì không bao giờ các ngươi cảm thấy sợ, nếu vậy từ giờ trở đi, ta sẽ để các ngươi được nếm mùi đau khổ giống chúng ta.”

4

Khi Thanh bang rút lui lại mang theo Hạ Trạm đang bị thương nặng đi, chỉ để lại một cái cánh tay của hắn.

Đó là món quà mà ta muốn đưa cho Hoàng đế biểu huynh của hắn. Triều đình vẫn luôn muốn tìm chỗ bọn ta ẩn trốn.

Đương nhiên bọn họ không thể tìm thấy. Vì bọn ta trốn ở Lĩnh Nam, trà trộn vào trong đám thổ phỉ của vùng.

Lĩnh Nam có nhiều núi, thủ lĩnh thổ phỉ lớn nhất ở Tây Lĩnh tên hiệu là Trấn Sơn Tiêu*, nguyên danh là Tổ Triều, là người địa phương sinh ra và lớn lên ở Lĩnh Nam, cũng là hậu duệ của thổ phỉ ở đây.

[*sơn tiêu: ma núi, một yêu quái mặt xanh ban đêm hay ra dọa người.]

Có câu nói rồng mạnh không địch nổi mãng xà, bọn họ đóng chiếm nhiều năm ở đây, đã trải qua vô số lần triều đình diệt phỉ, thậm chí còn đúc kết ra kinh nghiệm để đối kháng và phòng thủ.

Tập hợp quân đội, trấn áp kẻ gian trên địa bàn của người khác sẽ không thu được lợi ích gì mà còn lãng phí tiền của và con người.

Về sau quan lại địa phương cũng nhớ lâu, mỗi năm chỉ dành hai lần lên núi tiêu diệt cho có hình thức, đánh đi đánh lại nhóm người Trấn Sơn Tiêu, cũng không giải quyết được chuyện gì.

Tổ Triều không phải người tốt, cao to, là đại hán thô lỗ có râu quai nón đầy mặt, gi.ết người cướp của không có việc gì là chưa làm, còn có một đôi mắt gian xảo tràn ngập tính công kích.

Nhưng loại người như vậy, khi nghe nói ta đã trở về, mới sáng sớm đã tới Nhạn Sơn, lúc nhìn thấy ta hai mắt tỏa ánh sáng, cười toe toét xông đến chỗ ta.

''A Ngư, ngươi đã trở lại, con mẹ nó ta nhớ ngươi muốn chết.”

Hai năm trước, Thanh bang bị thương nặng, triều đình hăng hái giết rất nhiều người của bọn ta.

Bất đắc dĩ, bọn ta phải đi tới vùng Lĩnh Nam này.