Thanh Liễu Ngọc Tư

Chương 4



Địa điểm trước đây của Nhạn sơn từng là hang ổ thổ phỉ, sau khi chỉnh đốn đơn giản lại, người và ngựa Thanh bang đóng quân ở nơi này.

Lĩnh Nam nhiều thổ phỉ, trừ Trấn Sơn Tiêu, còn có các ổ thổ phỉ lớn nhỏ khác đóng chiếm ở đỉnh núi.

Đường lối hành động của Thanh bang ở Lĩnh Nam không khác gì thổ phỉ, mai danh ẩn tích, không có ai nghi ngờ.

Lúc trước người duy nhất nghi ngờ đó chính là Tổ Triều đang tọa trấn trên đỉnh núi giáp phía Tây (Tây hiệp)* kia. Trong núi đột nhiên có thêm một thế lực vô danh, nhân số đông đảo, làm hắn sinh ra sự cảnh giác.

*hiệp: eo sông; chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa

Tổ Triều là thủ lĩnh thổ phỉ lớn nhất Lĩnh Nam, không sợ trời không sợ đất, tìm bừa một cái cớ không nói hai lời đã đến công kích trại của bọn ta.

Khi đó ta không muốn sinh sự, bèn sai người bị lễ vật hậu hĩnh, tự mình đi bái kiến hắn.

Kết quả là cái tên thủ lĩnh thổ phỉ d.âm tặc này liếc mắt một cái đã coi trọng ta, cuồng vọng nói: “Nếu muốn biến chiến tranh thành tơ lụa cũng được thôi, ngươi phải nghe lời ta, ông đây gi.ết người cướp đoạt nhiều năm như vậy, con mẹ nó còn chưa thấy qua nữ nhân nào xinh đẹp như ngươi, ngươi theo ta đi, sau này người một nhà không nói hai lời.”

Nhóm thổ phỉ giáp phía Tây kia điên cuồng cười to, một đám nhìn chằm chằm ta trần trụi.

Thanh Liễu sợ tới mức trốn ở phía sau ta, ta ngăn Tiêu Viễn Sơn sắc mặt đang âm u và A Tạp đang phẫn nộ lại, rồi quay sang cười nói với Tổ Triều: “Đại đương gia nói đúng, Nhạn Sơn nguyện kết nên duyên Tần Tấn* cùng Tây hiệp.”

[*Tấn Tần chi hảo: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công.]

Tổ Triều vui mùng khôn xiết: “Tiểu nương, ồ không, tiểu nương tử nói chuyện đúng là êm tai, đúng đúng, Tần Tấn chi hảo, Tần Tấn chi hảo.”

Dưới sắc đẹp, Tổ Triều hoa mắt chóng mặt, dựa theo yêu cầu của ta nên tràn đầy thành ý đưa sính lễ về phía sơn trại Nhạn sơn.

Chọn ngày lành tháng tốt, sơn trại Tây hiệp trang trí tổ chức, trong bầu không khí vui mừng đón rước ta về.

Đêm động phòng hoa chúc đó, khi Tổ Triều vừa bước đến cửa phòng lại bị thủ hạ ngăn lại, dặn dò hắn cần phải cẩn thận đừng để bị lừa.

Người đàn ông vạm vỡ cuồng vọng này phất phất tay, nói: “Một tiểu nương tử tay trói gà không chặt, có thể lừa gạt cái gì được, nàng còn dám gi.ết ta sao?”

Hắn nói đúng, ta không dám giết hắn, vì gi.ết hắn sẽ gặp phải tai họa. Hơn nữa, ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối như vậy, còn hắn chỉ cần một bàn tay là có thể bóp chết ta.

Đao của nữ nhân, từ trước đến nay đều rất mềm mại.

Đêm đó Tổ Triều đã sờ soạng eo ta một lúc lâu, ta cười khanh khách đưa ra đề nghị, để hắn uống rượu hợp cẩn ta bưng cho hắn.

Sau đó miệng hắn bị ta nhét giẻ vào trong, rồi trói trên giường.

Hắn không hề thấy sợ một chút nào, còn tưởng là hành động tình thú, ánh mắt còn nôn nóng thúc giục ta nhanh một chút.

Ta cũng không làm gì cả, chỉ cầm một cây đao chọc vào bụng hắn ta, sau đó lấy một cái bát trên bàn úp lên đó.

Ta áp sát vào tai hắn, nói với vẻ nghiêm túc: “Đại đương gia muốn cưới ta, điều đầu tiên là cần phải hiểu ta là người như thế nào, Trấn Sơn Tiêu, để ta tự giới thiệu một chút, tiểu nữ là Lưu Thanh Ngư.

“Tổ tông nhà ta là tá điền, nhưng thuế má mà chủ nhân đưa ra mỗi năm lại nặng thêm, khiến nhóm tá điền ăn không đủ no, vì để giảm bớt thuế má, chỉ đành phải ký xuống khế ước bán mình, ký vào tờ giấy kia cũng là vào tiện tịch, đời đời kiếp kiếp, con cháu đời sau có thể sẽ đều là nô lệ.’’

“Cả nhà bọn ta, vừa sinh ra đã chính là tiện nô, nam nhi không có cơm ăn, nhưng lại phải lao động quần quật giống như gia súc, nữ nhi thì bị làm nhục thoải mái, đều mất trinh tiết từ rất sớm. Vì thân là nô lệ, nên không thể có một chút cảm xúc và phản kháng nào, ngươi biết hậu quả của việc không nghe lời gia chủ là gì không?

“Bọn họ sẽ đặt lão chuột nhốt ở trong bát gốm, lại đặt cái bát gốm đo ở trên bụng của bọn ta, rồi đốt than củi ở đế bát, chiếc bát đó sẽ được đun nóng rất nhanh, khiến cho lão chuột trong đó không thể chịu đựng được, chỉ có thể khoan cái động ở trên bụng của bọn ta để chạy trốn, sau khi bị lão chuột gặm phá cái bụng, bọn họ còn ở để than nung đỏ vào bụng bọn ta, cho nó đốt trọi nội tạng, bọn họ đặt tên cách làm này là Nấu Chín Lão Chuột.”

Tay của ta thản nhiên gõ từng cái lên cái bát ở trên bụng Tổ Triều, lại chậm rãi nói: “Rất đáng sợ đúng không, cũng không phải gia chủ nào cũng đều đối xử với nô lê trong nhà như vậy, đương nhiên cũng có người sảng khoái hơn một chút, trực tiếp đặt trên đầu bọn ta một cái mũ sắt, trên mũ có lắp một cái tay cầm, có thể xoay trái xoay phải, đầu của bọn ta sẽ bị đập nát từ từ, sau đó đâm thủng đầu. Cho đến khi hàm dưới bị gãy, tròng mắt lò.i ra ngoài rồi chết, cuối cùng chiếc mũ sắt này sẽ bị nhiễm đỏ, cho nên bọn họ đặt tên cách này là Mũ Đỏ.”

Tổ Triều hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm ta với cơ thể run rẩy.

Tay của ta chậm rãi xoa mặt hắt, hài lòng vỗ vỗ: “Chắc là ngươi đã biết ta là người như nào rồi đúng không, năm đại gia tộc ở Giang Nam là ta nhìn họ suy đổ, bọn họ thích dùng hình phạt với bọn ta, cho nên ta cũng sáng tạo ra một cách, muốn biết gọi là gì không?”

Tổ Triều lắc đầu, đồng tử chợt mở to, ta nhổ trâm cài trên đầu xuống, lạnh lùng chỉa vào cổ hắn, nhàn nhã nói: “Cha nương ta m.ất sớm, ta và muội muội sống nương tựa lẫn nhau, lão gia chủ thấy ta có nhan sắc xinh đẹp, từ nhỏ đã được chọn làm ngựa gầy, ta không muốn rơi xuống kết quả trở thành kẻ mà ai cũng có thể làm chồng, cũng không muốn muội muội bị người khác làm nhục, bởi vậy ta cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, làm hài lòng gia chủ, hắn bảo ta làm cái gì thì ta làm cái đó, nhưng hắn lại lật lọng, cuối cùng vẫn kéo muội muội ta xuống dưới theo.''

“Muội muội Thanh Liễu của ta, có tính cách rực rỡ bẩm sinh, giọng nói du dương giống chim hoàng oanh, bắt nàng ấy phải xướng khúc thì cũng thôi, kết quả bọn họ còn lần lượt từng người muốn nghe muội ấy rên ở trên giường, bức cho muội muội ta phải nuốt hỏa than, biến thành người câm.’’

“Biết bọn họ chết như thế nào không? Ta tìm người treo bọn họ lên, dùng lưỡi da.o của đao nhỏ cắ.t vào phần dưới má, từ đầu đến ngón chân, lột từng mả.nh da với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng vẫn còn muốn giữ cho bọn họ một hơi tàn, bắt bò trên mặt đất, ta đặt tên cách này là Ếch Xanh Bị L.ột D.a.”

Trâm cài của ta nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Tổ Triều, hắn rùng mình một cái, nhìn ta với vẻ kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ.

“Thánh nhân nói người lương thiện lừa gạt trời chứ không lừa gạt người, người ác sợ trời chứ không sợ người, nhưng người sai không phải chúng ta, đã như vậy, hôm nay sẽ làm gì đây? Cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải làm cho bằng được, thủ đoạn này của Thanh bang chắc là ngươi cũng từng nghe rồi đúng không?”

Ta nghịch trâm cài, nói với hắn: “Từ nay về sau cùng tọa trấn ở Lĩnh Nam này, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi có ý kiến gì không?”

Tổ triều nhìn ta, giống như đang nhìn một kẻ điên, liên tục lắc đầu.

Ta giáng cho hắn một đòn cuối cùng: “Nếu người của triều đình biết bọn ta ở chỗ này, ngươi đoán xem tây hiệp có thể đứng ngoài cuộc được không? Thông minh lên chút đi, hãy giấu mọi chuyện đêm nay vào trong bụng, nếu không bất kể là Thanh bang hay là triều đình, đều sẽ không buông tha cho các ngươi đâu.”

Không thể nghi ngờ, Tổ triều đúng là người thông minh, hiểu được cách bo bo giữ mình.

Nhưng người thông minh này cũng không muốn đứng nhìn chúng ta từ xa, gan hắn rất lớn, ví dụ sau khi ăn một đao của ta xong, vẫn còn giữ thể diện nói với đám thổ phỉ Tây hiệp sơn kia: “Cái con mụ ở Nhạn sơn kia, trông đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc là không chỉ đầu óc nàng ta có bệnh, mà trên người còn mọc thêm cái u ác tính, ta cũng không dám chạm vào nàng ta, sợ chết lắm.”

Nhóm thổ phỉ kia chợt hiểu ra: “Bảo sao tiểu nương tử như hoa như ngọc mà không nói hai lời đã tình nguyện gả lại đây, đại đương gia, thiệt cho chúng ta rồi, mới hạ rất nhiều sính lễ đấy.”

Tổ triều nghẹn một hơi, cũng cảm thấy mình đang hoảng sợ, vì vậy mạnh mẽ đứng lên: “Đi, ta muốn trở về.”

Vì thế một đám thổ phỉ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xông tới muốn đòi sính lễ, kết quả khi vừa thấy ta, Tổ Triều là người đầu lấy hết dũng khí, nghiêm mặt nói: “À thì, a Ngư à, sính lễ của chúng ta đưa tới có thể hay không……”

Không chờ hắn nói xong, Tiêu Viễn Sơn đã bảo người của bọn ta nâng sính lễ ra phía trước.

Tổ triều còn thấy kinh ngạc hơn, ngại ngùng nói với ta: “Người phụ nữ này còn rất thông tình đạt lý.”

Sau này, mọi người sống trong hòa bình, tà tâm của Tổ Triều đã chết, nhưng sắc tâm lại bất tử, còn thườn xuyên đến Nhạn sơn để làm quen với đám người Tiêu Viễn Sơn, có một lần uống quá nhiều rượu, còn bắt phải kết nghĩa với nhau.

Người trong giang hồ, thường rất dũng cảm.

Ta chưa bao giờ hứng thú đối với những việc này của bọn họ, chỉ là có khi sẽ nói với Tiêu Viễn Sơn, người Tây hiệp sơn không chung một đường với chúng ta, ít đùa giỡn với nhau thì tốt hơn.

Tiêu Viễn Sơn cười nhìn ta, biểu cảm luôn luôn âm u cũng trở nên cực kỳ ôn hòa: “Đúng, ta cũng không thích cái tên Tổ Triều kia, lần nào cũng tới đây ăn chùa uống thì thì cũng thôi, nhưng đôi mắt còn luôn ngắm nhìn dừng trên người ngươi, ta sợ bản thân không kiềm được sẽ m.óc m.ắt hắn ra mất.”

Ngữ điệu ôn hòa, nhưng lời nói ra lại rất tàn nhẫn.

Lòng ta rung động, vừa ngước nhìn hắn đã bắt gặp ánh mắt dịu dàng và nụ cười của hắn, nhưng ta biết, ta không thể động tâm với hắn.

Ta và Tiêu Viễn Sơn lớn lên cùng nhau.

Từ lâu lắm rồi, bọn ta đều là nô lệ tá điền của gia đình quan lại và quý tộc ở Dương Châu.

Bậc cha chú mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, vất vả lao động, mới miễn cưỡng nuôi sống được một nhà già trẻ.

Vào thời thơ ấu, bọn ta cùng cùng nhau bắt dế ngoài đồng, bắt cá trong nước, Thanh Liễu sẽ xắn ống quần lên mềm mại nũng nịu gọi bọn ta:

“Tỷ tỷ, Viễn Sơn ca ca, bắt con kia to nhất kìa!”

Thỉnh thoảng các quan lại quý tộc sẽ đi tuần điền ngang qua với dáng vẻ nhân từ, đứng khoanh tay cười tủm tỉm gọi bọn ta.

Người hầu bên cạnh hắn sẽ chia mấy cái bánh đường ăn ngon cho mấy đứa nhỏ như bọn ta.

Nhưng bọn hắn cũng không chia cho các bé trai, thậm chí thái độ đối với Tiêu Viễn Sơn còn không hề hoà nhã.

Tuổi trẻ ngây thơ không hiểu chuyện, chỉ biết vui mừng cầm bánh đường, vừa cắn vừa nói: “Cảm ơn đại lão gia”.

Bọn ta cũng chưa nhận ra được, mỗi lần quan lão gia đến đây, cha mẹ đang lao động ở đồng ruộng đều sẽ trở nên lo sợ căng thẳng đến mức mặt mày tái mét.

Chờ đến khi bọn ta ý thức được đã không còn kịp rồi.

Tổ tiên bán mình làm nô, nên không ai phản kháng được, nếu không chỉ còn lại đường ch.ết.

Khi ta chín tuổi bị quản bà chọn trúng, làm ngựa gầy nuôi ở trong quan lão gia.

Các nàng sẽ dạy ta mọi thứ, từ ca múa thêu thùa, cầm kỳ thư họa, thậm chí chuyện tế nhị trong phòng cũng là điều quan trọng cần học.

Một ngựa gầy xuất sắc ở Dương Châu, còn phải có đủ cả sức chịu đựng, lúc lão gia chủ muốn ngươi cười, cho dù có đang giẫm lên dao nhỏ, cũng phải cười một cách dịu dàng khéo léo.

Ta rất nghe lời, vì kết quả cũng việc không nghe lời ta đã được tiếp thu rồi.

Đại lão gia đã từng cho bọn ta bánh đường cũng sẽ trở mặt vô tình người đánh chết ngươi, sau đó quấn một cái chiếu rồi ném ở bãi tha ma để làm thức ăn cho chó hoang mèo hoang.

Cũng may hắn rất thích ta.

Ta dịu dàng, ngoan ngoãn, nghe lời, tuổi còn nhỏ mà đã cực kỳ biết lấy lòng hắn, làm cho hắn vui vẻ.