Thanh Nhãn Tướng Quân

Chương 4



25

Khi ta thức dậy vào ngày hôm sau, dưới giường đã trống rỗng.

Có thứ gì đó nhét vào trong tay ta, ướt ướt lạnh lạnh.

Ta cầm ngọc bội rời khỏi phòng, xung quanh không thấy ai, ta hỏi người lính đi cùng thì anh ta gọi ta là “Phu nhân” với giọng điệu rất lễ phép.

“Đại nhân đã đi tới Lạc Cảnh.”

Nghe đến đây, ta cảm thấy trống rỗng và lạc lõng khó tả.

Chúng ta lại lên đường, xe và ngựa đều yên tĩnh di chuyển rất nhanh,

đi qua mấy ngôi làng hoang vắng, thường xuyên nhìn thấy người c.hết đói, xác chất đầy đường,

tới đêm lại nghe thấy tiếng đao kiếm gầm rú cách đó không xa.

Ta không khỏi vén rèm lên, từ xa đã thấy mấy thân ảnh đang chạy trốn, binh lính quấn chặt xe ngựa, xe ngựa vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Thấy ta đang chăm chú nhìn, một người lính bên cạnh giải thích:

“Phu nhân đừng sợ hãi, chỉ là vài tên cướp đường”.

Ta vội gật đầu rồi hạ rèm xe xuống, không dám mở ra lần nữa.

Đi thêm nửa ngày, đoàn xe lại dừng lại để nghỉ ngơi, ta xuống xe hít thở không khí thì nhìn thấy một người lính đang xách một cái nồi định vứt bên đường.

không nhịn được, ta bước tới hỏi:

"Đây là cái gì?”

“Phu nhân, thời tiết ngày càng nóng, đậu không giữ được, đã bị thiu”.

Ta cảm thấy tiếc của, không khỏi nói:

“Nếu rửa bằng nước kiềm thì vẫn có thể ăn được.”

Người lính nghe vậy vô cùng kinh ngạc:

“Làm sao phu nhân biết được như thế?”

Nghe vậy, mặt ta nóng bừng:

“Ta ở nhà bán bánh đậu.”

“Ngoài ra, nếu đi xa, ngươi có thể ngâm đậu, kê trong nước kiềm, nấu chín rồi phơi ngoài trời để làm thực phẩm khô, sẽ giữ chúng không bị hỏng trong vài tháng”.

Nghe xong, người lính liên tục chắp tay cảm ơn ta đã chỉ bảo.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, đoàn xe lại khởi hành.

Vừa lên xe, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng huýt sáo, một người lính mặc áo giáp mặt quỷ đứng sau lưng ngựa, lạnh lùng quát:

“Ai tới!”

Sau đó, ta nghe thấy tiếng gầm từ giọng nói mà ta sẽ không bao giờ quên.

“Quang lộc đại phu Khúc Hoàng!”

(Quang lộc đại phu: Tên chức quan. Có từ nhà Hán làm chưởng nghị luận, đến nhà Minh, nhà Thanh hàm chánh nhất phẩm, là bậc cao nhất trong các quan văn. Tương đương với chức cố vấn bây giờ.)

26

Đất hoang vắng, trời cao rộng.

Không biết từ lúc nào đã đổ mưa, từ xa có một bóng ngựa phi nước đại, dần dần hiện rõ trong mưa.

Nhìn thấy mấy người lính cầm giáo dài chờ sẵn, ta vội vàng xuống xe ngăn cản:

“Người này quả thực là người quen cũ của ta, xin hãy dừng tay!”

Sau khi nghe ta nói, binh lính hét vang, hạ kiếm, nhưng vẫn đứng chắn phía trước.

Cho dù là lúc này, hắn vẫn đứng thẳng đầy kiêu ngạo, chưa bao giờ ta thấy qua bộ dạng hắn thế này, quần áo ướt đẫm nhếch nhác:

"Giang Châu Ngọc, ngươi tính đi đâu?”

"Ta…"

Ta đeo khăn che mặt, mở miệng nhưng không biết trả lời thế nào.

Tuỳ tùng cầm ô đi tới, nhưng bị Khúc Hoàng chặn lại, hắn vẫn ngẩng cao đầu đứng dưới mưa lớn nói chuyện, nước mưa chảy xuống khóe miệng hắn:

“Ngươi có biết, điều đầu tiên ta làm khi quay lại Sở Châu là đi đến ngôi nhà đó của Khúc gia gặp ngươi!"

"Sao ngươi lại theo dõi ta? Ngươi đã có vợ mới rồi.”

Đối phương lau nước mưa trên mặt, giọng nói như tiếng mưa rơi:

"Không, trong lòng ta, ngươi vẫn là vợ cả của ta! Chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, ta sẽ lại đón ngươi!”

“……”

Những lời này thật phi lý, ta nói:

“Khúc Hoàng, lời đã nói ra sao có thể rút lại?”

Mưa càng lúc càng xối xả, đôi môi xinh đẹp của hắn không ngừng mở ra khép lại trong mưa:

“Ta hoà ly với ngươi, cũng chính là muốn bảo vệ ngươi!”

“Cô ta kiểm soát ta hết thảy mọi thứ, hiện tại Thánh nhân đã chết, quý phi mất quyền, quận chúa bị quản thúc, cô ta không còn bức hại ngươi được nữa!”

Thấy ta im lặng, người trước mặt từng bước đến gần hơn, giọng điệu buồn bã:

“Ta biết ngươi hiền lành hiếu thảo, ngươi là nữ tử đức hạnh hiếm có.”

“Ba năm trước, ta đến Thượng Kinh lăn lộn, tất cả chỉ nhằm mục đích giành lại vinh quang cho gia tộc. Bây giờ ta đã là Quang lộc đại phu, lương bổng một năm một trăm đồng. Quãng đời còn lại, ngươi sẽ không còn phải sống trong căn nhà tồi tàn, tự tay chăm sóc mẫu thân ta nữa…”

"Nếu ta không còn muốn là ‘nữ tử đức hạnh hiếm có' đó nữa thì sao?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta không muốn làm người vợ vô hình sau lưng ngươi nữa, Khúc Hoàng.”

Ta cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt tha thiết của đối phương:

“Ngươi muốn đạt được tất cả mà không muốn đánh đổi một thứ gì, địa vị cao quý, thê tử ngoan hiền, trên đời làm sao có chuyện tốt đến thế?”

Hắn nghe vậy, không thể tin được ngăn lời ta lại:

"Giang Châu Ngọc, sao ngươi có thể nói ra những lời nhẫn tâm như thế? Nếu trong lòng ta không có ngươi, không thể buông bỏ ngươi, làm sao ta có thể đưa ngươi tiền, hay là đón ngươi về căn nhà đó của Khúc gia?”

Thấy hắn ta hung hãn như vậy, ta vội vàng trốn vào trong xe, nói:

“Khúc Hoàng, cẩn thận lời nói.”

“Tiểu Ngọc…"

"Đừng gọi ta như thế, ta đã kết hôn với người khác rồi.”

"……"

Một lúc sau, ngoài xe vang lên giọng nói ngờ vực:

“Mới có mấy tháng mà ngươi đã tái giá rồi à?!”

"Giang Châu Ngọc! Xuống xe! Xuống xe gặp ta!”

Trước sự tra hỏi đột ngột từ bên kia, ta vội vàng yêu cầu binh lính lên đường.

Bánh xe quay tròn, bùn bắn tung tóe khắp nơi, xe đi xa, ta nhìn lại thì thấy bóng dáng nhợt nhạt vẫn bám sát phía sau, giọng đứt quãng.

"Giang Châu Ngọc, quay lại đi!”

Người lính thường xuyên đi bên cạnh xe quay lại với vẻ mặt nghi ngờ:

"Phu nhân, tên Khúc Hoàng đó…"

Ta lắc đầu:

"Đi nhanh lên, hắn sẽ không bám theo lâu đâu.”

"........Vâng.”

Đi thêm nửa ngày, tiếng mưa dần dần biến mất, phía trước càng ngày càng có nhiều người, bọn ta đã đến bên ngoài Trần thành, tất cả binh lính đều xuống ngựa, thay đổi y phục, bỏ áo giáp và mũ sắt thành quần áo vải, giấu cờ hiệu dưới đáy xe ngựa.

Chuyến đi ban đầu đột nhiên biến thành một đoàn lữ hành bình thường.

Ta nhìn lại, hình bóng đó đã biến mất từ ​​lâu.

27

Bánh xe quay vòng, xe ngựa lao thẳng vào ngõ sâu trong thành, ta nhìn thấy cuối ngõ có một cánh cổng cao, trước cổng có hai đôi sư tử đá cao bằng một người lớn, chiếc lồng đèn màu đỏ treo trước hành lang bị gió đêm lay động.

Một con mèo lớn chạy qua chân ta

"Meo.”

Khi xuống xe, ta nhìn thấy bốn người đã đứng chờ ngoài cổng, trong đó có hai người ta biết rõ là Gia Mặc và Gia Nghiên.

Hai nam tử trung niên khác trông giống như phụ tá đứng ở hai bên trái phải, phong thái nhã nhặn, họ cẩn thận thu xếp cho cha ta, ta hỏi họ:

“Chắc hẳn hai người là Gia Bỉ và Gia Chỉ phải không?”

Hai người nghe được lời này, trên mặt đều có chút kinh ngạc:

"Làm sao phu nhân biết?”

Ta im lặng một lúc rồi mỉm cười nói:

“Một cái tên hay!”

(mấy anh giai Mặc Nghiên Bỉ Chỉ - chữ Hán là 墨砚笔纸, có ý nghĩa là nghiên mực và giấy bút, thanh niên Mộ Dung Thuỳ đặt tên hay ghê hihi)

Bên kia, Gia Mặc và Gia Nghiên nói:

“Phu nhân, xin đợi một lát, thần y đã được mời vào phủ, lát nữa sẽ tới gặp cha người.”

Nghe vậy, lòng ta rung động, cúi đầu:

“Cảm ơn rất nhiều.”

Thấy vậy, mấy người họ liên tục xua tay:

"Không dám không dám, chúng ta chỉ là tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân mà thôi.”

Ngôi nhà đã cũ, ngoại trừ chái nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ cho ta, còn lại khắp nơi đều phủ một lớp bụi, ta đi dọc hành lang dài, cảm thấy lạc lõng.

Hai nha hoàn đi cạnh ta nhẹ nhàng an ủi:

"Lão gia mang người đến Lạc Kinh đã lâu, Trần thành chỉ còn lại một số người già, trong nhà đã không còn đông đủ như xưa.”

"Đúng vậy, chờ đại nhân trở về, nhất định sẽ cùng phu nhân đoàn tụ!”

Thấy sự chắc chắn trong lời nói của họ, ta chỉ có thể gật đầu.

Cứ như vậy, ta cùng cha lặng lẽ ở lại trong con hẻm sâu này.

28

Vài ngày sau, dưới sự điều trị châm cứu của thần y, cha ta dần dần hồi phục, thậm chí có thể chống nạng đi lại chậm rãi quanh sân viện.

Nhìn thấy cha khỏe mạnh lại, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trên thực tế, ngoài việc nhà thì quá rộng, người lại quá ít, cuộc sống có phần cô đơn, còn lại thì ta sống ở đây tốt hơn ở Sở Châu rất nhiều.

Khi buồn chán, ta thậm chí còn trêu chọc con mèo.

"Tiểu Mịch?”

Nghe tiếng ta gọi, con mèo lớn lao về phía trước như sợ hãi.

Con mèo mướp này cũng có đôi mắt xanh lục giống chủ nhân, ta không nhịn được đuổi theo:

“Meo, ngươi là thú cưng nhỏ của huynh ấy à?”

Con mèo dọc theo hành lang chạy về phía trước, cái đuôi dài như chổi dựng thẳng lên trời, dọc đường rải hoa liễu, không biết từ lúc nào đã đến một sân viện khác.

Ở đây có hai gian phòng thấp, cửa đóng chặt, xuyên qua khe cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang di chuyển bên trong.

Con mèo không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Bóng người qua khe cửa tiến lại gần, đó là một cô gái gầy gò, mái tóc rối bù, đang cầm một chiếc lược gỗ dựa vào tường chải tóc.

Ta đang định bước tới, bỗng nhiên có người từ phía sau giữ lấy vai ta, ta sợ đến mức suýt hét lên.

Khi quay lại, là nha hoàn mà ta từng gặp trước đó, cô ấy bối rối:

"Phu nhân, sao người lại đến đây?”

Ta gượng cười nói:

“Ta đi lạc.”

Sau khi ra khỏi sân, nha hoàn lấy ra một chiếc khóa lớn bằng đồng, lập tức khóa cửa sân lại, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của ta, nha hoàn mỉm cười nói:

“Đây là chỗ ở của Cúc nương, cô ấy thích yên tĩnh, phu nhân bình thường đừng nên ghé qua.”

Nhớ lại hình dáng người đàn bà gầy gò trong phòng, ta rất ngạc nhiên:

“Cúc nương? Đó là…"

Nha hoàn đáp:

“Phu nhân yên tâm, chỉ là một người bạn cũ của chủ nhân mà thôi.”

Ta nghe những lời đó, giữ im lặng.

29

Ngày hôm sau, ta đang dìu cha ra hiên nhà thì nhìn thấy hai người Gia Mặc Gia Nghiên đang đi cùng nhau.

“Mấy ngày nay vì sao ta không thấy hai vị phụ tá kia?”

Do dự một hồi, hai người đều lễ phép trả lời:

“Chủ nhân đã đi Lạc Kinh, hai người họ cũng đi theo.”

"Ừm.”

Ta đáp lại, tiếp tục khâu vá, nhưng tâm trí ta ngày càng trôi đi xa hơn.

Buổi trưa, cha ta bất ngờ muốn uống chút rượu.

Ta dẫn hai nha hoàn ra đường, vừa cầm rượu mua được định rời khỏi tửu lâu, liền nhìn thấy hai nữ tử mỉm cười vén rèm bước ra khỏi phòng bao,

theo sau là một lão nhân quàng một chiếc khăn vuông, thái dương phủ đầy sương giá, dù tuổi đã cao nhưng vẫn có phong thái mạnh mẽ.

Ta thấy lão nhân sảng khoái uống hết một bát rượu, ném lại bát gốm cho tiểu nhị, có vẻ rất lỗ mãng nhưng những người ngồi trong sảnh tửu lâu lại đồng loạt vỗ tay rất lớn.

"Đây là thế nào?”

Ta hỏi hai nha hoàn, bọn họ đều khá bất ngờ, che miệng cười khúc khích:

"Phu nhân, người chưa từng gặp qua Người kể chuyện sao?”

“Trần thành quán nào cũng có loại Người kể chuyện này, bọn họ là một số học giả đã lớn tuổi, không thích tham dự việc triều đình.”

Chúng ta đang nói chuyện, liền thấy lão nhân hất râu, hắng giong rồi bắt đầu sang sảng nói:

“Nói đến, sau khi Thánh nhân qua đời, Nhã phi cao quý mang nhiều dã tâm, có ý định chiếm đoạt ngai vàng."

"Nếu Vương Tư Mã và Quỷ nhãn tướng quân không kịp thời phối hợp trong ngoài để hỗ trợ Hoàng đế trẻ lên ngôi, thiên hạ này đã lại chìm trong chiến tranh loạn lạc!”

(Tư Mã thuộc Ngũ Tư: Tư Đồ, Tư Khấu, Tư Mã, Tư Thố, Tư Không. Tư Mã thống sáu quân, dẹp yên trong nước - Google)

Khi lão nhân dừng tiếng, khán giả lại vỗ tay hết lần này đến lần khác, chẳng mấy chốc hai cái bát hai nữ tử trước đó ôm đi quanh quán đã được cho đầy tiền.

Ta chưa bao giờ được nghe chuyện cố nhân, cũng chưa bao giờ biết thế nào là Người kể chuyện nên bắt đầu cảm thấy hứng thú, hai nha hoàn không còn cách nào khác, đành phải cầm rượu cùng đứng ở đó đợi ta.

“Vị Quỷ nhãn tướng quân này thật sự lừng lẫy oai phong, quần áo màu tím, thắt lưng màu vàng."

“Trước đây, hắn cùng thanh gươm tắm máu giặc ngoài biên cương"

“Sau khi phụ tá Hoàng đế đăng quang, hắn nhận tước vị tướng quân. Từ đó trở đi, nắm trong tay chín mươi pháo đài, tám vạn áo giáp sắt, sáu nghìn chiến xa.”

"Chỉ là, hắn xuất thân thần bí, ta cũng đã tìm hiểu bằng nhiều cách, nên nghe được một ít tin đồn!”

Nói xong, lão nhân thở dài, cau mày, rõ ràng là đang muốn kích thích khẩu vị của mọi người, khán giả bỗng nhiên ồ lên.

"Nào! Chúng ta muốn nghe nhiều hơn về ‘Quỷ nhãn tướng quân'!”

"Đúng! Nghe nói tướng quân trời sinh đã dị năng, có một đôi mắt quỷ…"

"Được được được! Chỉ là chuyện này kỳ quái, chúng ta cần phải bắt đầu nói chuyện từ ngày hắn sinh ra!”

Lão nhân uống thêm một bát rượu nữa, giọng nói càng lúc càng trầm hơn:

“Về phần Quỷ Nhãn tướng quân, mẹ hắn chỉ là một gia nhân hèn mọn."

"Sau một bữa tiệc, gia nhân này đã mang thai cho gia chủ.”

"Bởi vì đôi mắt kỳ lạ của hắn, hắn bị cha mang ném vào hang sói sau núi.”

"Cũng may ba ngày sau, bà nội hắn không nhịn được nữa, sai quân lính đi nhặt. Bắt gặp cảnh sói mẹ cho hắn bú…"

Câu chuyện theo lời lão nhân dần trở nên kỳ lạ, nhưng mọi người trong đại sảnh đều không quan tâm mà vẫn chăm chú lắng nghe.

Ta muốn nghe ngóng thêm về Quỷ nhãn tướng quân, nhưng không ngờ lão nhân lại xoay quanh câu chuyện sói mẹ sói con, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Khi hai nha hoàn nhìn thấy điều này, họ lên tiếng thúc giục ta lần thứ tư, cuối cùng ta cũng rời đi.

Chúng ta vừa ra tới đường lớn, một chiếc xe ngựa đột nhiên chạy tới từ cuối đường, trên xe có hai người đánh lái.

Nhìn chiếc xe hung hãn, ta vội vàng nép sát vào lề đường, không ngờ một trong hai người đánh xe đột nhiên dừng ngựa, chỉ vào ta:

“Là cô ấy!”

Ta giật mình, đã bị người đàn ông túm lấy vai, nhanh chóng bắt ta lên xe, hai nha hoàn đuổi theo vô ích phía sau xe, tiếng kêu la cũng dần biến mất.

Ta lấy lại bình tĩnh, ngước nhìn người trong xe, người kia đang cầm một lá thư trên tay, y phục trắng như mây, đôi mắt hơi nheo lại.

"Giang Châu Ngọc, nếu như ngươi không ở lại với ta, ta sẽ nghĩ biện pháp đi gặp ngươi.”

30

Nhìn thấy vẻ tự mãn trên khuôn mặt quen thuộc đó, ta lập tức nổi cáu:

"Khúc Hoàng! Sao ngươi lại là một kẻ lưu manh như vậy!?”

"Ta và ngươi đã hoà ly!!”

Người trước mặt đặt lá thư sang một bên, mân mê tay áo, vẻ mặt nham hiểm nói:

“Xem ra ngươi không hiểu ta, ta cũng không hiểu ngươi, ngươi không biết phương pháp làm việc của ta.”

“Ai cho ngươi mượn nhà? Ai cho ngươi mượn tiền đối phó với đám thái giám? Rồi ngươi lại nhẫn tâm rời khỏi Sở Châu.”

Ta dựa vào thành xe, giọng phòng thủ nói:

“Tất cả là nhờ ngươi.”

Nghe vậy, vẻ u ám trong mắt Khúc Hoàng mất đi, trong nháy mắt trở lại bình tĩnh:

“Ngươi yên tâm, ngươi là người của ta một ngày, ngươi sẽ là người của ta cả đời.”

"Nói chuyện này bây giờ là có ý gì?”

Trong mắt đối phương có chút hứng thú:

“Ngươi cùng ta trở về, tự nhiên hiểu được ý tứ.”

Vừa nói, hắn vừa vươn tay nâng cằm ta:

“Đáng tiếc, ta đã lạnh nhạt với ngươi ba năm..."

Khi hắn đến gần, ta sợ đến mức không ngừng hét lên:

“Nếu ngươi dám làm gì, phu quân ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Khúc Hoàng khóe môi hơi nhếch lên:

"Ta bây giờ đã là Quang lộc, ai dám giết ta?”

"Những người khác quả thực không dám.”

Ta nhớ lại lời Người kể chuyện, lắp bắp nói:

“Nhưng, nhưng người ta cưới lại là một người lừng lẫy oai phong, mặc y phục màu tím, đeo thắt lưng màu vàng, là một vị tướng cùng với thanh gươm tắm máu người, lại quyền lực giàu có.”

"Ồ, Quỷ nhãn tướng quân?”

Khúc Hoàng cười khẩy.

Ta không can tâm:

“Huynh ấy còn trẻ, lại đẹp trai, đã có chiến công vang dội giúp Hoàng đế mới lên ngôi. Ngay cả các quan thần đều kính sợ!”

Nghe vậy, đối phương cười giễu cợt:

“Người mà ngươi nói quả thực là một người trong triều đình, hắn hung ác, giết người trong chớp mắt, người ta thường gọi hắn là quỷ mắt xanh. Tên hắn có thể được mang ra doạ trẻ con đang khóc quấy”.

Ta vội vàng gật đầu:

“Đúng vậy, người ta cưới chính là vị Quỷ nhãn tướng quân nổi tiếng này!”

"Là hắn?”

Khúc Hoàng nghe vậy, nụ cười giễu cợt càng sâu:

"Người này hiện tại đang ở Lạc Cảnh, có mâu thuẫn chí tử với ca ca hắn, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa...”

"Hắn c.hết rồi, ngươi không có nơi nào để đi, ngươi sẽ phải quay lại tìm ta.”

Ta chỉ nói nhảm, ta đâu có quan tâm ai c.hết vì cuộc chiến gia tộc kia, nhìn thấy vẻ mặt của ta, hắn vẫn giữ nụ cười, nhàn nhã nói:

“Cho nên, là ngươi đang nói dối.”

"Ta không nói dối!”

“Bằng chứng đâu?” - hắn vẫn giữ giọng điệu cợt nhả.

Bằng chứng cái gì chứ? Làm sao ta biết cách nào để chứng minh? Ta lại còn đang nói dối?!

Nghĩ đến đây, ta nghiến răng nghiến lợi, tuỳ tiện đưa tay tháo miếng ngọc bội trên thắt lưng ra, đưa cho hắn.

Đối phương trước đó vẫn tỏ ra khinh thường, nhưng hắn chỉ mới liếc qua khối ngọc, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Đi xuống.”

"Cái gì?”

“Dừng xe!”

Ta sửng sốt khi nghe hắn ta la hét với hai tên đánh xe bên ngoài.

Cỗ xe dần dần dừng lại, trước khi nó dừng hẳn, ta đã nhảy ra khỏi xe, thậm chí còn bị bong gân khi tiếp đất.

Nhìn lại, chiếc xe đã chạy xa trong gió bụi.