Thanh Nhãn Tướng Quân

Chương 5



31

Ta khập khiễng quay về nhà, lại nhìn thấy Gia Mặc và Gia Nghiên đang vội vã đánh xe ngựa rời đi, ta có chút bối rối:

“Đêm đã khuya rồi, các ngươi không nghỉ ngơi sao?”

Gia Mặc sửng sốt khi nhìn thấy ta:

“Phu nhân! Phu nhân đã về rồi! Không xảy ra chuyện gì chứ? Ta đã phái mấy người đi tìm phu nhân”

“Hiện tại chúng ta phải tới chỗ chủ nhân…"

Chưa kịp nói xong đã bị Gia Nghiên tát vào đầu.

Ta vội vàng tiến tới:

“Huynh ấy thế nào rồi?”

Gia Nghiên nhìn thấy ta mỗi bước một tới gần, cười nói:

“Chủ nhân ở Lạc Kinh, vừa mới được thăng cấp, bọn ta ở Trần thành đã đợi đã lâu, cho nên chúng ta muốn tới diện kiến.”

"Ồ, tốt!”

Vừa nói, ta vừa nhấc váy, ngồi vững vàng trước đầu xe:

“Nếu vậy thì đưa ta đến đó luôn đi.”

Thấy vậy, Gia Mặc lắc đầu liên tục:

“Phu nhân, không! Chủ nhân ở Lạc Kinh đang giữa vòng nguy hiểm, còn khó có thể tự bảo vệ mình!”

Gia Nghiên thấy Gia Mặc cứ thế mà nói hết sự tình, chỉ biết thở dài:

“Lúc trước, chủ nhân bị ca ca cùng cha khác mẹ ám sát, chạy thoát tới Sở Châu, cũng chính là lúc được phu nhân cứu giúp. Bây giờ chủ nhân đã giữ chức tướng quân, nhưng lão gia đã già, yêu cầu chủ nhân quay về Lạc Cảnh. Không trở về, là bất hiếu. Trở về, chủ nhân lại phải đối mặt với thủ đoạn của ca ca mình!”

(thời xưa có hai tội lớn tuyệt đối không được phạm: bất trung - không trung thành với vua, bất hiếu - không giữ hiếu nghĩa với cha mẹ. đoạn này kiểu nếu anh trai Mộ Dung Thuỳ ko về mà bị tấu lên triều đình là ảnh hưởng tới vị trí đang nắm giữ)

Lạc Cảnh, mâu thuẫn chí tử với ca ca, quỷ mắt xanh.…

Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt Khúc Hoàng lại thay đổi khi nhìn thấy ngọc bội.

Mộ Dung Thuỳ chính là Quỷ nhãn tướng quân.

Ta suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:

“Nhưng nếu huynh ấy thắng thì sao?”

"Nếu huynh ấy thắng, huynh ấy từ nay về sau sẽ không còn trở ngại nữa, phải không?”

Hai người đều im lặng.

"Cho nên các ngươi để ta ở lại đây là bởi vì, nếu huynh ấy giải quyết được chuyện với vị ca ca kia, sẽ an an ổn ổn vinh quang mà sống. Nhưng người ở Trần thành, bị bỏ lại, tay trắng, không có gì....”

Gia Mặc nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

"Phu nhân làm sao có thể nói như vậy về chúng ta?”

Thấy hắn kích động, Gia Nghiên vội vàng đè xuống trấn áp:

“Không biết phép tắc?”

Sau đó anh ta lạnh lùng nói với ta:

“Phu nhân, phu nhân đừng nóng, nếu phu nhân nhất quyết đi theo, có chuyện gì xảy ra, bọn ta sẽ bị lột da ra mất!”

Ta khẽ mỉm cười:

“Không đúng, nếu ngươi đưa ta đi cùng, có thể đổ trách nhiệm cho ta, nhưng nếu ngươi bỏ ta lại, khiến ta xảy ra chuyện gì ở Trần thành, như lúc vừa nãy ta bị bắt lên chiếc xe ngựa kia…”

Lời vừa dứt, hai người lập tức nhìn nhau.

32

May mắn thay, Lạc Cảnh cách Trần thành không xa.

"Nơi ở của Hoàng đế, tiểu kinh Hà Lạc" dùng để chỉ kinh thành của triều đại mới.

(đoạn trong ngoặc ghép lú vãi em dịch đại á mấy hai)

Cổng thành thẳng tắp, đường phố ở đây thông thoáng, đan chéo nhau, đủ chỗ cho chín chiếc ngựa đỗ song song.

Các phủ viện lớn được bố trí hai bên, kế đó là những gian nhà của quý tộc giàu có, sân trong xếp đầy những gia nhân,

những bông hoa mẫu đơn nở rộ, gió thổi hương thơm hàng dặm bay xa.

Hoàng hôn đã buông xuống, nhưng đường phố vẫn chật kín người.

Ta vén rèm, nhìn không chớp mắt khung cảnh con đường, Gia Nghiên nhỏ giọng nói:

"Phu nhân, phía trước là dinh thự của Tư Mã và Thái uý. Sau đó là phủ của chủ nhân."

"Ừm.”

Việc sắp xếp phủ viện ở đây cho thấy Mộ Dung đã trở thành một gia tộc có tiếng ở Lạc Cảnh.

Bánh xe lăn đều, dần dần bỏ lại quang cảnh ở phía sau, nhưng chỉ trong chốc lát, hai người đánh xe đột nhiên dừng ngựa lại,

"Chuyện gì vậy?”

Ta bước xuống xe, lại thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Cách đó không xa, một cánh cổng phủ viện đang mở, treo đầy vải trắng, một nhóm người tay cầm dải lụa trắng đi ra ngoài, phía sau có mấy người khiêng quan tài, chỉ có thể nghe tiếng khóc than bi thương vọng tới.

Ta sửng sốt:

“Ồ, đây phủ viện nhà ai vậy?”

Gia Nghiên và Gia Mặc nhìn nhau, im lặng, họ dường như đang cùng giữ một điều gì đó mà ta không biết.

Ta chợt thấy lạnh buốt.

Mặc kệ tiếng la hét của hai người họ, ta lao thẳng về phía đó.

Lao xuyên qua bức tường viện, dọc đường mấy thị nữ bị ta dọa sợ, tự giác lùi về sau, trước mắt ta là hai phụ tá quen thuộc bước ra từ cửa trong, là hai người Gia Bỉ Gia Chỉ, khi bọn họ nhìn thấy ta đi vào đại sảnh, vẻ mặt liền thay đổi.

“Phu nhân, sao phu nhân lại ở đây?"

Ta ngơ ngác nhìn quanh viện phủ, màu trắng bao phủ thật chói mắt, chiếc quan tài đen tuyền cao bằng nửa người được đặt trong đại sảnh ảm đạm.

Bên tai ta ong ong rất nhiều thanh âm, bỗng nhiên ầm ĩ như sấm, lại chợt mỏng như muỗi kêu, mọi người đang nói gì đó nhưng ta không thể nghe rõ được lời nào.

Ta lặng lẽ nhìn vào chiếc quan tài, nam tử đẹp đẽ nhắm mắt, đặt cả hai tay lên ngực, môi nhợt nhạt như cánh hoa tàn.

Ta đưa tay chạm vào lồng ngực rộng rãi ấy, lạnh thấu xương, không còn chút thăng trầm nào.

Bất cứ lúc nào, người c.hết cũng là người được giải thoát nhất.

Nhiều tháng trời ta không ngủ chăm sóc cha hôn mê, bây giờ người đàn ông này lại cứ thế mà nằm đây, không bao giờ tỉnh lại khỏi giấc mơ nữa, để lại ta đau khổ trên cõi đời này.

Lúc này, nhìn lại người trong quan tài, ta chợt có chút ghen tị.

Thậm chí còn muốn đi cùng huynh ấy.

Chỉ là quan tài giống như một chiếc giường thật nhỏ, dù sao cũng có phần cản trở.

Mọi người nhìn ta trèo vào quan tài, ai nấy đều kinh hãi, nhưng không ai dám bước tới ngăn cản,

ta bò xuống đáy, tựa đầu vào vai người đã không còn phản ứng gì, rồi dần dần nhắm mắt lại.

Khi ngươi chìm vào giấc ngủ, ngươi có thể quên đi mọi nỗi đau.

Ta không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Trong lúc ta đang mơ màng, thấy người bên cạnh đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ta, môi mấp máy nhẹ nhàng, từng chữ một rõ ràng, như dòng suối trong veo nhỏ giọt vang vọng trên đá:

“Tấm lòng của nàng, ta đã hiểu.”

Một nụ hôn lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên môi ta.

Ta rùng mình.

33

Ta dần dần tỉnh lại, trước mặt là làn khói hương nghi ngút.

Ta đứng dậy nhìn xung quanh, trên tường được khắc hàng trăm vị Phật, trước mặt ta có một cái hốc sâu, trong đó dày đặc những tấm thẻ bài.

Trên chiếc ghế thấp cách đó không xa, có một người đang lười biếng dựa vào chiếc gối tre xanh, trên tay cầm một bản sao của "Kim Cương chú", bên cạnh là một lư hương dài mỏng, hai ống tay áo người ấy phất phơ.

Khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt thon dài, dáng vẻ quân tử hiện qua làn khói.

Ta ngơ ngác:

“Ta c.hết rồi à?”

Khi đối phương thấy ta tỉnh lại, anh ấy đặt cuốn sách chú trên tay xuống, đưa tay về phía ta, nhìn ta bằng đôi mắt tràn đầy yêu thương và mong đợi.

“Đến đây.”

Ngay khi đưa tay ra, ta không khỏi bị anh ôm chặt lấy.

Đi qua gian thờ là một cánh cửa dây leo tĩnh mặc, bên trong có một sân phủ đầy hoa cỏ, vô cùng xinh đẹp.

Trước sân có một chiếc bàn gỗ nhỏ, bày ra mấy món điểm tâm tinh xảo, Mộ Dung Thùy rót rượu, ta nhận lấy, uống một ngụm, không khỏi kinh ngạc:

“Rượu dưới lòng đất uống cũng rất ngon!”

“Nàng thích?”

Ta nhận thấy giọng nói của anh ấy không còn khàn khàn khó chịu như ở Sở Châu mà ngược lại lại trong trẻo, mang theo cảm giác sảng khoái như suối, khiến người ta toàn thân tê dại.

Tuy nhiên, ta chưa kịp phân tích kỹ sự khác biệt thì đối phương đã tiến đến gần ta và nói:

"Cho ta nếm thử nữa.”

Rượu thực sự rất êm và thơm, giống như uống một chén gió xuân vậy.

Sau hai ba ly như vậy, ta đã say đến mức không ngẩng đầu lên được, thậm chí còn nhìn người trước mặt như ma quái.

Đối phương ôm lấy ta, đi về phía trước mấy bước, liền thấy tấm lụa đỏ choáng ngợp, chăn thêu phủ đầy chà là và đậu phộng, một vật đen thẫm lăn vào tay ta, là một quả nhãn to tròn.

(mấy thứ người xưa hay rải lên nệm tân hôn với mong muốn con cháu đầy đàn)

Trong tấm màn đỏ, Mộ Dung Thùy cởi bỏ y phục, mái tóc dài đột nhiên xõa xuống, lông mày đen dày nhướng lên, khóe mắt ươn ướt đỏ bừng, nhưng đôi mắt xanh vẫn sáng, trong như pha lê.

Ta đưa tay chạm vào đôi mắt đó, không khỏi thở dài:

“Sao có thể là mắt quỷ được?”

"Làm sao?”

“…Rõ ràng là một đôi mắt đa tình.”

Ta chưa kịp nói xong thì người kia đã cúi xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào môi ta, đôi mắt đỏ hoe dịu dàng, nhưng giọng nói lại có chút trầm khàn.

"Từ giờ trở đi, nàng là của ta.”

Thế giới sau khi c.hết thật hỗn loạn, giống như rơi xuống hồ sâu, ta chìm đắm trong đó, khó mà tỉnh lại…

34

Thật nóng.

Ta mở mắt ra, thấy mình bị ép vào một bộ ngực.

Người kia cầm áo khoác của ta, đang lau mồ hôi trên cổ ta, tóc đen xõa xuống, mắt xanh biếc, lông mày dài, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái.

"Tỉnh sớm thế sao.”

Khi ta nhìn thấy anh ấy, ta chợt nhận ra!!!

"Huynh chưa c.hết???”

Đối phương nhướng mày, thần sắc có chút kiêu ngạo:

"Cái gì, nàng thật sự muốn ta c.hết sao?”

Trước mặt là khuôn mặt ta thương nhớ, nhưng ta cũng không thèm nhìn, cúi đầu cắn mạnh vào mu bàn tay trắng nõn của đối phương.

Mộ Dung Thùy cũng không hề kêu ca, một tay ôm ta, đợi ta cắn vào cho đến khi miệng ta ươn ướt rồi mới dùng bàn tay bị thương chạm vào mặt ta.

Máu chảy theo ngón tay anh, rơi xuống mí mắt và má ta, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, vẻ mặt có chút ám ảnh:

“Ta sai rồi, trong lòng nàng có ta, dù có phải c.hết thật sự, ta cũng cam lòng.”

Ta vẫn bất động, nói với giọng hằn học:

“Ta ghét huynh”.

“Huynh c,hết đi một chút cũng tốt, nhưng huynh lại lừa ta…”

Đối phương nghe vậy, háo hức cắn vào tai ta, mơ hồ nói:

"Làm sao ta lại lừa nàng được? Rõ ràng là nàng đến quá sớm, suýt chút nữa đã phá hỏng kế hoạch của ta!”

Ta đẩy anh ra, mặc quần áo xuống giường, Mộ Dung Thùy nhanh chóng đuổi kịp, nhặt đôi giày thêu đỏ trên mặt đất lên:

“Nhìn nàng đi, đừng đi chân đất.”

Ta sững sờ, đối phương đã nửa quỳ trước mặt ta, một tay đỡ bàn chân của ta lên, những ngón tay thon dài trắng nõn có đốt ngón tay rõ ràng mang giày vào chân ta.

Ta lạnh lùng nói:

“Bình thường, phụ nữ phải hầu chồng xỏ giày. Huynh là danh tướng lừng lẫy thiên hạ, sao có thể thế này?”

"Nàng là vợ ta, ta nguyện ý.”

Thấy ta im lặng, anh rũ mi xuống, che đi đôi mắt xanh trong veo, trầm giọng nói:

“Nàng yên tâm, ta sẽ không bao giờ để nàng là góa phụ.”

“Ta không còn cách nào khác, đành phải uống thuốc độc làm từ nọc cá. Nếu không phải ta đã giả c.hết, thì làm sao ta có thể qua mặt được ca ca đầy tham vọng của mình?

Nghe xong, mặt ta chợt ươn ướt.

Nhìn thấy ta khóc, anh luống cuống, dùng hai tay ôm ta vào lòng, cúi người hôn lên mặt ta, lau đi từng giọt nước mắt:

“Nàng đừng khóc.”

"Ta nghe người ta nói, thê tử thường xuyên khóc, chắc chắn tại một người phu quân tệ bạc. Nhìn thấy nàng khóc, ta rất khó chịu.”

"Không phải huynh tệ, là ta tệ sao?”

Mộ Dung Thùy thở dài:

"Được được được, là ta tệ bạc, ta sai rồi.”

"Chúng ta là vợ chồng, cùng ngủ chung một giường, lại cùng chờ nhau dưới âm phủ. Từ nay trở đi, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng nữa. Tiên giới và biển lửa sẽ đều cùng nàng đi.”

Nghe anh thừa nhận sai lầm, ta tủi thân, lại bật khóc, đối phương bất lực chỉ biết đi lòng vòng:

“Đừng khóc nữa, nếu không thì đi mua một ít quần áo, son phấn, trang sức nhé?"

"không muốn.”

“Ta đưa nàng đi ăn một ít đồ ngon nhé?”

"không muốn!”

“Hay là đưa nàng đi gặp gia đình ta nhé, được không?”

".........Được."

34

Khi ta vừa dừng khóc, Mộ Dung Thùy dẫn ta đi dọc hành lang dài.

Lúc này, trăng tròn treo trên ngọn cây, không khí ẩm ướt, mát mẻ, sau khi mây tan đi, trăng càng lộ ra đường nét rõ ràng.

Ta đi theo Mộ Dung Thùy đến tiền sảnh, thấy bên trong chật kín người, tưởng chừng như không có cả kẽ hở.

Lại nhìn chính giữa đại sảnh, quan tài vẫn được đặt đó, thậm chí còn có hơn chục nữ tử mặc đồ tang vây quanh, hình như đều là thê thiếp, tiếng than khóc còn ầm ĩ hơn cả ngày Mộ Dung Thuỳ giả c.hết.

Chỉ là, anh ấy không c.hết, vậy bọn họ khóc vì ai?

Đứng trước quan tài là một ông già mái tóc phủ sương, dáng người khá cao, cũng đang đầy nước mắt. Mộ Dung Thùy dẫn ta đến gần, mỉm cười:

“Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, quả là đau đớn.”

Ông già sắc mặt tê dại, môi mấp máy:

“Hắn cũng là ca ca ngươi.”

Mộ Dung Thùy nghe vậy, nụ cười vẫn không thay đổi:

“Ca ca có gan đến trước mặt Hoàng đế gian công, hắn đáng phải gánh chịu hậu họa hôm nay, hơn nữa ca lại c.hết dưới tay quân Hồ Kiệt, được coi là tử đạo đối với đất nước. Cha nên tự hào.”

Nhìn thấy ông lão nhắm mắt thở hổn hển, mặt đầy nước mắt lấm lem, ta nhẹ nhàng kéo vạt áo Mộ Dung Thuỳ, ra hiệu ngăn cản anh ấy đừng nói thêm gì nữa.

"Ồ, con gần như quên mất.”

Mộ Dung Thùy vòng tay ôm lấy ta, vẻ mặt đầy yêu thương:

“Cha, đây là vợ con, Châu Ngọc, nàng ấy thuộc Giang gia ở Sở Châu, nhà nàng làm bánh đậu, nàng ấy rất hợp với một đứa con hoang như con.”

Anh nói lại mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, cũng không nghe ra là đang hạ thấp ta hay là chính anh ấy, ông lão nghe vậy, mặt tím tái vì tức giận:

“Mộ Dung nhà chúng ta bao đời nay cao quý, ngươi hiện đã là tướng quân, sao có thể cưới một nữ tử không có gia thế?”

Ta căng thẳng nhìn Mộ Dung Thùy, lại thấy trên mặt anh nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại doạ người:

“Cha, hôm nay con đang vui, cha đừng nói những lời vô nghĩa.”

Ông già lắc đầu liên tục, run rẩy:

"Hiện tại ngươi đã cứng cáp rồi, ta không quản được ngươi nữa!”

Nói xong, ông ta tức giận bỏ đi.

Mộ Dung Thùy không phản ứng lại, chỉ hơi siết tay, trong chốc lát, đại sảnh im lặng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Anh nắm lấy tay ta, giọng nói có chút răn đe với những người có mặt:

"Từ giờ trở đi, nàng ấy sẽ là chủ nhân duy nhất ở đây.”

35

Bằng cách này, ta chính thức có danh phận ở Mộ Dung gia.

Là tướng quân, Mộ Dung Thùy không có nhiều bạn bè, nhưng anh vẫn rất bận rộn, thường trở về vào lúc nửa đêm.

Ta từng nghi ngờ có khi anh tới mấy chỗ không hay ho gì như những vị quan lại khác, nhưng y phục anh thay ra không những không thấy mùi phấn son mà thường xuyên có vết máu.

Điều kỳ lạ là ta không tìm thấy vết thương nào trên cơ thể anh ấy.

Hôm nay, đợi qua bữa tối cũng không thấy Mộ Dung Thuỳ về, nên ta chán nản đi loanh quanh trong sân, liền thấy mấy gia nhân đang tháo hết lụa trắng thay bằng lồng đèn đỏ, ta không khỏi bước tới ngăn cản:

"Ca ca mới qua đời, làm sao có thể treo màu đỏ?”

Gia nhân tỏ vẻ bối rối:

"Chủ nhân bảo chúng nô tài làm vậy.”

"Huynh ấy lại ra lệnh thế này?!”

Ta đặt tay lên trán, cảm thấy đầu đau nhức:

“Hãy giữ nguyên lụa trắng như thường lệ. Còn chữ “Hỷ” thì cứ dán ở trước của phòng ta là được, đừng gây thêm sự chú ý.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên là đang không biết phải làm thế nào.

Đột nhiên, ngoài cổng truyền đến giọng nói:

"Chủ nhân dặn dò, mọi chuyện đều theo lời phu nhân phân phó.”

Nghe thấy tiếng động, ta nhìn sang, thấy Gia Nghiên và Gia Mặc trong bộ dáng mệt mỏi bước vào cửa, không khỏi kinh ngạc:

“Tướng quân đâu?”

Hai người vẻ mặt lo lắng, cười khổ:

“Mấy ngày nay quan viên tiền triều đồng loạt dâng tấu, tìm đủ thứ lý do bức bách chủ nhân, Khúc Quang lộc trực tiếp khuyên nhủ Thánh nhân lấy lý do thu lại quân trang…”

"Thánh nhân mới đăng cơ, lại bị các đại thần gây sức ép, chỉ sợ không thể nhân từ.”

Khi ta nghe thấy ba từ đó, kinh ngạc hỏi lại:

“Khúc Quang lộc?”

“Đúng vậy, là Quang lộc đại phu Khúc Hoàng!”

Nhắc lại cái tên này, Gia Nghiên cay đắng:

“Vì hắn nhiều lần khuyên can, tám vạn giáp sắt mà tướng quân nắm trong tay đã trực tiếp bị thay thế bằng áo giáp mây, đồng thời tất cả cáo nghị của tướng quân mấy ngày qua đều bị Vương Tư Mã trả lại….”

Nghe vậy, ta im lặng.

Đêm đã khuya, hai người họ rời đi, hồi lâu sau, nghe thấy tiếng vó ngựa từ ngoài cổng truyền đến, Mộ Dung Thùy mặc áo choàng đen bước vào phủ trong đêm.

Nhìn thấy lụa tang vẫn còn treo trên cửa, sắc mặt hắn tối sầm:

“Ta yêu cầu các ngươi dọn dẹp, thay thế đồ hỷ lụa đỏ. Tại sao lại không có động tĩnh gì?”

Anh chưa kịp nổi giận, ta đã nhanh chóng bước tới nhận lỗi:

“Là ta bảo họ làm thế.”

Một sự im lặng đáng sợ trôi qua...

Mộ Dung Thùy mở mắt, ho nhẹ:

“Nàng làm rất tốt.”

Dù đã dịu giọng lại nhưng khí thế của anh quả thật vẫn hơi bức người, gia nhân không ai dám ngẩng đầu lên, anh thấp giọng hỏi:

“Nàng cho rằng ta quá tuỳ tiện sao?”

Ta nhẹ nhàng cười:

“Không phải.”

Ta không hiểu anh đang nghĩ gì nên đành phải nói nhỏ:

“Ta làm điều này không phải vì người khác, mà là vì huynh.”

"Tục ngữ có câu, mẫu hiền nhiên hậu tử hiếu, huynh hữu nhiên hậu đệ cung.”

(câu gốc là 母贤然后子孝,兄友然后弟恭, đây là một câu tuc ngữ của Trung Quốc, nôm na có nghĩa là cha mẹ hiền từ thì con cái mới hiếu thảo, anh chị đúng mực thì các em mới kính trọng. em tra ra là như thế huhu em kém quá không dịch được thế nào cho hay, các hai có góp ý gì thì nói em nha em cảm mơn nhiều)

Nghe vậy, đôi mắt xanh trong veo nhìn ta không chớp mắt, khiến ta mất tự nhiên, lúng túng nói:

“Huynh vừa nhận chức vị tướng quân, có bao nhiêu người dòm ngó, ca ca lại vừa qua đời, lúc này gây thêm động tĩnh quả thực chỉ khiến tình hình của huynh trở nên khó khăn hơn.”

Nói xong một hơi, ta không dám nhìn anh nữa.

Không ngờ đối phương đột nhiên mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên, nắm lấy tay ta xoa xoa:

“Sao lời nàng nói đều nghe hay thế nhỉ?”

"Về sau nàng phải nói nhiều hơn một chút, ta thích nghe.”

Ta: "........."