Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 13



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 13:

Không, cô không muốn khóc.

Cố Dịch Đồng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười: "Sao vậy? Sao em lại khóc?"

Cố Dịch Đồng đang đứng trước mặt Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh ngồi ở trên giường đưa tay ra chính xác tóm lấy quần áo Cố Dịch Đồng kéo kéo cô về phía trước.

Cố Dịch Đồng nương theo sức của Hạ Lộc Sanh mà đi về phía trước hai bước, thu hẹp khoảng cách giữa cô và Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh buông quần áo Cố Dịch Đồng ra, đột nhiên vòng tay qua eo của Cố Dịch Đồng, đem khuôn mặt nhỏ vùi vào bụng của Cố Dịch Đồng, giọng buồn buồn truyền đến: "Chị Dịch Đồng, tại sao chị lại tốt với em như vậy?"

Nghe những lời đó, Cố Dịch Đồng đưa tay lên chạm vào tóc của Hạ Lộc Sanh, nhẹ nhàng xoa xoa: "Vì em là Lộc Sanh nha".

Chẳng biết vì sao, Hạ Lộc Sanh không hài lòng với câu trả lời này, cô hỏi tiếp: "Vậy nếu như đổi thành người khác là con gái của mẹ thì chị có đối tốt với họ như vậy hay không?"

"Không có nếu như, con gái của dì Hạ chính là em".

Hạ Lộc Sanh ngẩng đầu, gần như cố chấp hỏi: "Nếu như không phải thì sao, nếu em không phải là con gái của mẹ?"

Cố Dịch Đồng cười khẽ, cô biết câu trả lời mà Hạ Lộc Sanh muốn nghe, mặc dù cảm thấy câu hỏi như vậy thật sự là rất ngây thơ, nhưng nếu Hạ Lộc Sanh muốn nghe thì cô sẵn lòng hợp tác.

"Tôi tốt với em không phải bởi vì em là con gái của dì Hạ, mà bởi vì em là em, là Hạ Lộc Sanh".

Đúng như dự đoán, theo câu trả lời của Cố Dịch Đồng mà Hạ Lộc Sanh mỉm cười hài lòng, mặt mày cong cong, một lần nữa vòng ôm lấy Cố Dịch Đồng.

Tâm trạng của Cố Dịch Đồng trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn theo nụ cười của Hạ Lộc Sanh.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, chính là Kỳ cảnh văn: "Chị, ba kêu em nói chị đi xuống, bảo là muốn nói chuyện với chị".

Cố Dịch Đồng nói: "Chị biết rồi, chị xuống ngay".

Sau khi nói xong, cô cúi đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang dính lấy mình, nhỏ giọng hỏi: "Em ở trong phòng tôi nghỉ ngơi trước một lát nhé?"

Hạ Lộc Sanh gật đầu, sau đó lùi lại, buông hai tay đang vây quanh Cố Dịch Đồng ra.

Cố Dịch Đồng lại xoa xoa tóc Hạ Lộc Sanh với một nụ cười trong mắt.

Lúc từ trên lầu đi xuống, chú Kỳ cùng mẹ Cố đã ngồi ở trên ghế sô pha chờ, Kỳ Cảnh Văn đang ở một bên buồn bực ngán ngẩm nằm dài, mắt sáng lên khi nhìn thấy Cố Dịch Đồng, lập tức đứng thẳng dậy.

Cố Dịch Đồng ngồi xuống bên cạnh Kỳ Cảnh Văn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cậu ta: "Trong khoảng thời gian này học tập thế nào?"

Kỳ Cảnh Văn có chút kêu ngạo hừ lạnh: "Chị nếu thật quan tâm em thì sẽ không có hai tháng liền ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho em! Hiện tại hỏi chuyện học hành của em, em không nói với chị đâu!"

Chú Kỳ lập tức quát lớn Kỳ Cảnh Văn: "Cảnh văn, nói chuyện cùng chị kiểu gì vậy?"

Cố Dịch Đồng nói: "Chú Kỳ, không có gì đâu, chú đừng la nó, đúng là con đã quên gọi điện cho Cảnh Văn, là con không đúng, khoảng thời gian này quá bận rộn".

Nghe vậy, chú Kỳ chần chờ một chút, dựa theo đề tài này mà nói: "Dịch đồng, hay là con tới công ty làm việc đi, như vậy thì chú và mẹ con cũng yên tâm hơn một chút. Con gái một mình lăn lộn bên ngoài khổ cực lắm con".

Mẹ Cố ngước mắt nhìn Cố Dịch Đồng một chút, không nói gì.

Kỳ Cảnh Văn cao hứng, liên tục gật đầu đáp lại lời của chú Kỳ: "Đúng vậy đúng vậy, chị, chị tới công ty làm đi! Chờ sau khi em tốt nghiệp em tới công ty giúp chị, chị em chúng ta đồng lòng, uy chấn giới kinh doanh nha!"

Chú Kỳ không phải là lần đầu tiên đề cập đến việc đến công ty làm việc, Cố Dịch Đồng biết chú Kỳ thật sự đau lòng cho cô, cũng giống như trước kia, Cố Dịch Đồng vẫn là từ chối đề nghị của chú Kỳ.

"Chú Kỳ, con rất thích cuộc sống của mình bây giờ, hơn nữa chú và mẹ không phải đã cho con một căn nhà sao? Chú xem, con không cần lo lắng không có chỗ về, với lại còn có bạn học của con, Tề Điệp, chú và mẹ cũng đã gặp qua, cậu ấy phụ trách đầu tư, con chỉ phụ trách tuyên truyền thôi, có chỗ nào khổ đâu".

Chú Kỳ cùng mẹ Cố liếc mắt nhìn nhau.

Làm sao họ không biết rằng những lời của Cố Dịch Đồng đơn giản là để trấn an họ, để bọn họ yên lòng chứ. Cố Dịch Đồng ở công ty làm cái gì bọn họ không phải không biết, tuyên truyền là thật, nhưng còn có nhận hợp đồng và đi bàn bạc với khách hàng, xem xét địa điểm rồi thăm hỏi khách hàng...

Nhưng Cố Dịch Đồng không muốn nói, bọn họ cũng chỉ có thể làm bộ không biết.

Kỳ Cảnh Văn bất mãn nói: "Vị trí căn nhà kia kém như vậy. Chi phí trang trí ngôi nhà đó còn không bằng tiền trang trí một phòng ngủ trong nhà chúng ta, chị vẫn nên..."

"Con không muốn đến công ty cũng không sao, nhưng con phải giữ thứ này", mẹ Cố ngắt lời Kỳ Cảnh Văn, cúi người về phía trước, đem đồ vật cầm trong tay để lên bàn.

Là chìa khóa xe, một chiếc Hyundai Bắc Kinh.

Mẹ Cố nói tiếp: "Không phải cho con, là vì Lộc Sanh. Có xe đưa đón Lộc Sanh đi học thì tiện hơn. Lái xe của Tề Điệp cả ngày cũng không phải việc nên làm, con yên tâm, chiếc xe không đắt đâu".

Cố Dịch Đồng cụp mắt, chỉ chốc lát sau hướng về mẹ Cố cùng chú Kỳ nở nụ cười, nói: "Cảm ơn chú Kỳ, vậy con xin nhận. Có điều xe này còn phải phiền phức chú Kỳ cho người lái tới chỗ của con trong thành phố đi, con phải lái xe của Tề Điệp trở về".

Chú Kỳ thoải mái đáp lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Dịch Đồng ở lại dưới lầu một chút thì bị mẹ Cố đuổi lên trên lầu, muốn cô ở bên cạnh Lộc Sanh.

Lúc Cố Dịch Đồng trở về phòng, Hạ Lộc Sanh vẫn đang ngồi bên giường.

Không có chú Kỳ với mẹ ở đây, nụ cười trên khuôn mặt của Cố Dịch Đồng biến mất, cô một thân mệt mỏi ngồi xuống ghế, lặng im không nói.

Hạ Lộc Sanh: ".....Chị Dịch Đồng?"

Cố Dịch Đồng lấy lại tinh thần lên tiếng: "Là tôi".

Hạ Lộc Sanh nhạy bén cảm nhận được Cố Dịch Đồng có gì đó không ổn, cô ấy cắn môi, nhẹ giọng hỏi: "Chị Dịch Đồng, chị bị sao vậy? Chị không vui sao?"

Quay đầu lại, Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ đang lo lắng, tâm trạng tốt lên một chút, cũng có ý muốn nói chuyện.

Cô đứng dậy ngồi bên cạnh Hạ Lộc Sanh: "Lộc Sanh, hiện tại trong lòng tôi rất rối, không biết phải làm sao."

Hạ Lộc Sanh không nói gì, lẳng lặng chờ Cố Dịch Đồng nói tiếp.

"Lúc cha mẹ tôi ly hôn tôi mới sáu tuổi, tôi được phán theo cha. Cha đối với tôi rất tốt, cũng không có tái hôn. Sau khi ly hôn ông ấy coi tôi là hy vọng duy nhất của ông ở thế giới này. Cha tôi là người bình thường, hơn nữa khi đó không ở thành phố A, cha là tài xế xe khách ở một thành phố nhỏ, lương một tháng chưa đến một trăm đồng".

"Cha mẹ ly hôn không tới hai năm thì mẹ gả cho chú Kỳ. Chú Kỳ là người rất có trí tuệ, ông ấy đi biển và kinh doanh kiếm được không ít tiền. Mẹ tôi lúc ấy bàn bạc với cha, muốn đem quyền nuôi dưỡng tôi tiếp nhận, cha tôi đương nhiên không chịu, ông ấy đã không còn vợ lại mất đi con gái thì ông ấy thật sự chỉ còn lại một mình".

"Tôi cùng cha đã nương tựa lẫn nhau hai năm, tôi cũng không đồng ý rời xa cha, vì vậy mẹ cũng từ bỏ, nhưng mà..."

Nói tới chỗ này, giọng của Cố Dịch Đồng run rẩy, âm cuối có chút thất lạc.

"Nhưng cha cảm thấy có lỗi với tôi. Ông ấy cảm thấy mình thật ích kỷ khi không cho tôi theo mẹ để có thể có cuộc sống tốt hơn. Ông hổ thẹn, muốn cho tôi một cuộc sống tốt hơn, vì vậy ông ấy bắt đầu làm nhiều công việc bất kể ngày đêm, thân thể càng ngày càng kém đi. Tháng Chạp năm 1998....Ông trên đường lái xe về nhà ăn Tết thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả xe lẫn người đều rơi xuống sông, con sông đó vừa sâu vừa chảy siết, cho tới bây giờ.....tới bây giờ ông ấy vẫn còn ở dưới sông".

Hạ Lộc Sanh quay lại, ôm lấy Cố Dịch Đồng, vùi đầu vào vai Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng hít sâu một hơi, xoa dịu cảm xúc rồi nói: "Sau đó, tôi đi theo mẹ. Chú Kỳ rất tốt và coi tôi như con của ông ấy. Nhưng... Nhưng tôi luôn cảm thấy rằng cha là vì tôi, cuộc đời ngắn ngủi của cha đều là vì tôi, tôi.. tôi không dám cùng chú Kỳ thân cận quá, cũng không dám tiếp nhận ý tốt của chú Kỳ đối với tôi".

"Lộc Sanh, tôi không biết em có hiểu cảm giác đó không, chấp nhận chú Kỳ chẳng khác nào phản bội lại cha mình."

"Nhưng mà chú Kỳ đã nuôi nấng dưỡng dục tôi hơn mười năm, đối với tôi còn tốt hơn là Cảnh Văn. Mười năm như một đều như thế, Lộc Sanh, lòng người đều là da thịt..."

Hai câu cuối, Cố Dịch Đồng nói nhẹ nhàng, hụt hẫng, mơ hồ pha thêm nỗi đau vô vọng.