Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 43



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 43: .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Người kia sau khi xuống xe, bước nhanh tới bên cạnh Cố Dịch Đồng, ôm cổ cô một cái, treo cả người lên người Cố Dịch Đồng, nghiêng đầu đánh giá Cố Dịch Đồng vài lần, cau mày, vẻ mặt thương tâm: "Cục cưng, cưng làm sao mà gầy quá chừng vậy? Gần đây không nghỉ ngơi tốt sao? Cả người trông thật hốc hác, chị đây đau lòng quá!".

Người này trời sinh đã có gương mặt đa tình, thuộc về diện mạo hại nước hại dân, khi đi trên đường ở thời cổ đại sẽ bị phỉ nhổ vì quá đẹp, bây giờ lại cố tình khoe mẽ, càng không giống một người nghiêm túc.

"Nè, chị có mang theo bằng lái không?", Cố Dịch Đồng nhịn xuống ý định muốn đập cô nàng một cái, hướng về người kia lườm mắt.

Tiêu Thư thu hồi dáng vẻ diễn trò, nói: "Có đem, có đem. Xảy ra chuyện gì vậy? Bằng lái bị tịch thu sao?"

"Tịch thu và hủy rồi", Cố Dịch Đồng nhìn Tiêu Thư, đột nhiên nhớ Tiêu Thư cũng là một đầu bếp tuyệt vời, tâm tư cô chuyển động, nhớ lại gần đây khẩu vị của Hạ Lộc Sanh ăn không ngon, cô tiếp tục, "Một lát đến nhà em làm cơm không?".

Tiêu Thư cười xán lạn, ngón tay mảnh khảnh đặt ở chóp mũi Cố Dịch Đồng, mị nhãn như tô: "Cục cưng đã yêu cầu thì chị làm sao mà từ chối được".

Cố Dịch Đồng ra vẻ tức giận hất tay Tiêu Thư ra, Tiêu Thư làm bộ dáng bị tổn thương, ai oán nhìn Cố Dịch Đồng, sâu xa nói: "Cục cưng, em thật đúng là vô tình mà, uổng cho tôi vẫn luôn một lòng si mê em".

Cố Dịch Đồng nhướng mày liếc Tiêu Thư: "Không sợ bạn gái học bá của chị nghe thấy sao?".

Nụ cười trên mặt Tiêu Thư thu lại, cô có chút khó chịu nói: "Chia tay rồi".

Sau khi nói xong lại cảm giác không thích hợp, Tiêu Thư thay đổi lời nói: "Cãi nhau rồi, đang chiến tranh lạnh".

Cố Dịch Đồng kinh ngạc nhìn Tiêu Thư, Tiêu Thư cùng học bá kia học đại học chung với nhau. Dáng vẻ hai người ân ân ái ái đều khiến một nhóm người phải ghen tị vì bị thồn cẩu lương. Cô muốn hỏi thêm vài câu mà thấy dáng vẻ Tiêu Thư cắn răng nghiến lợi, Cố Dịch Đồng thức thời ngậm miệng lại.

Trước đó Cố Dịch Đồng mới gọi cho mẹ Cố báo hôm nay có thể sẽ không đến bệnh viện, bây giờ lại gọi tới nói: "Mẹ, Tiêu Thư đang ở đây, một lúc nữa chúng con làm thêm đồ ăn mang tới cho hai người nhé".

Sau khi cúp máy, Tiêu Thư kỳ quái quay đầu lại nhìn Dịch Đồng: "Dì đang ở đâu? Sao lại đem cơm tới?".

"Đang ở bệnh viện chăm sóc cho Lộc Sanh. Chị nấu chút canh cho Lộc Sanh bồi bổ đi".

Tiêu Thư nghi hoặc: "Lộc Sanh? Ai vậy?".

Sau khi tốt nghiệp, Tiêu Thư không có liên lạc nhiều với Cố Dịch Đồng, trong nửa năm này lại càng ít khi liên hệ, vì vậy cô cũng không biết Lộc Sanh là ai.

Cố Dịch Đồng: "Gặp rồi không phải sẽ biết sao? Đi thôi, lái xe nào".

Tiêu Thư cũng không phải là thật sự hiếu kỳ, nghe Cố Dịch Đồng nói như vậy nhún vai một cái.

Hai người đi chợ mua thức ăn trước, thu hoạch được kha khá mang về nhà. Tiêu Thư ở trong bếp chăm chú, cẩn thận nghiền nhỏ nguyên liệu trước mặt, chuyên tâm tỉ mỉ, dáng vẻ hiền thê lương mẫu không tương xứng chút nào với khuôn mặt hồ ly tinh xảo kia.

Hơn một giờ sau, Cố Dịch Đồng cùng Tiêu Thư hai người đem theo hộp cơm xuống lầu, lái xe ra khỏi khu nhà. Gần một giờ, hai người đến bệnh viện thành phố.

Vừa vào phòng bệnh nhìn thấy mẹ Cố, Tiêu Thư liền ngọt ngào mở miệng: "Dì ơi, đã lâu không gặp, con nhớ dì quá chừng~ ".

Mẹ Cố cười tiến lên đón: "Tiểu Thư thật là dẻo miệng mà, rất biết dỗ ngọt người ta, vào đi nào".

Mang theo hộp cơm vào cửa, Tiêu Thư thấy được cô gái nhỏ đang nằm trên giường liền cười nói: "Đây là Lộc Sanh đúng không? Chào Lộc Sanh, lần đầu gặp mặt cũng không kịp chuẩn bị gì tặng em, đừng trách chị nha".

Hạ Lộc Sanh không quen sự thân thiết như vậy, cô cố nén khó chịu trong lòng, đơn giản đáp lại: "Chào chị!".

"Ôi, tiểu bảo bối thật ngoan".

Cố Dịch Đồng đưa tay vỗ Tiêu Thư một cái không cho cô tiếp tục miệng mồm ba hoa, sau đó đi tới bên giường Hạ Lộc Sanh, khom lưng sờ sờ gò má em ấy, ân cần hỏi: "Hôm nay em cảm thấy thế nào?".

Nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh nở nụ cười khẽ: "Dạ tốt hơn nhiều rồi".

"Ây yo, cục cưng, lần đầu chị thấy cưng ôn nhu nói chuyện vậy đó nha. Chị đây thật ghen tị mà. Dì Cố, nhìn Dịch Đồng kìa, em ấy mà có thể lấy phần ôn nhu dành cho Lộc Sanh mà nói với con, con đây thật không còn gì luyến tiếc trên đời ~~".

Mẹ Cố hiểu rõ Tiêu Thư, biết Tiêu Thư nói chuyện vẫn luôn miệng lưỡi ngọt ngào như vậy, bà nở nụ cười, phối hợp theo: "Tiểu Thư đừng khổ sở, dì giúp con dạy dỗ nha".

Tiêu Thư cười hì hì cọ vào người Cố Dịch Đồng, đưa tay ôm lấy Cố Dịch Đồng: "Vậy cũng không được, Dịch Đồng là bảo bối trong lòng con, dì dạy dỗ em ấy con sẽ đau lòng, phải không cưng?".

Câu nói sau cùng là hỏi Cố Dịch Đồng, cô cũng lười cùng cô ấy nói nhiều, qua loa gật đầu: "Ừa, ừa, đúng rồi, chị đừng ôm tôi, để em ấy ăn cơm".

Hạ Lộc Sanh nghe cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng bỗng trở nên cáu kỉnh, cô mím chặt môi, đè nén tính khí đột ngột cáu bẳn của mình.

Cố Dịch Đồng mở hộp thức ăn ra, mỗi ngăn có vài món, mẹ Cố không nhịn được khen: "Tiểu Thư thật giỏi nấu ăn mà, ai cưới được con thật là có phúc".

Nghe vậy, Tiêu Thư hướng Cố Dịch Đồng nháy mắt, sau đó nói với mẹ Cố với vẻ mặt đáng thương: "Dì à, con nghĩ con sẽ sống với Dịch Đồng cả đời. Hôm nay con sẽ chuyển đến nhà của Dịch Đồng ở đây, dì không nên chia rẽ hai tụi con nha".

Cố Dịch Đồng biết rõ tính tình Tiêu Thư, lời này đâu phải nói với mẹ Cố, rõ ràng chính là muốn nói với mình! Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Thư, vẻ mặt cảnh giác: "Không được!".

Hạ Lộc Sanh từ khi nằm viện tới nay vẫn không có khẩu vị gì, hiện tại thật vất vả mới có cảm giác thèm ăn, Cố Dịch Đồng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, nói: "Bữa trưa ngày hôm nay là chị Tiêu làm, nếu như em thích thì sau này tôi sẽ học hỏi từ chị ấy".

Hạ Lộc Sanh gần như không thể nhận ra mà cau mày lại, còn không chờ Cố Dịch Đồng múc canh đã đột nhiên nằm xuống giường, đưa lưng về phía Cố Dịch Đồng, âm thanh cứng rắn: "Em no rồi!".

Tay Cố Dịch Đồng ngừng lại, có chút sững sờ, không hiểu tính khí của cô gái nhỏ này từ đâu ra, vừa rồi cô cũng đâu có chọc gì em ấy đúng không... Cô biết bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh nhất định là không vui, nhưng lại không biết nguyên nhân là từ đâu.

Tiêu Thư từ lúc vào cửa vẫn luôn chú ý Lộc Sanh, bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh thì trên mặt nổi lên vẻ thích thú, khóe môi cong lên cười, đôi mắt đào hoa vốn đã mê người nay lại tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Cố Dịch Đồng kéo Hạ Lộc Sanh khuyên vài câu cũng không có thể làm cho Hạ Lộc Sanh đồng ý ăn thêm, cô đành phải từ bỏ.

Tiêu Thư miệng ngọt ngào lại hoạt bát, sau bữa trưa, ngồi ở trên ghế salông nói chuyện phiếm cùng mọi người, đem mẹ Cố dỗ dành đến vui vẻ, đề tài dần dần nói đến trên người Cố Dịch Đồng.

Hạ Lộc Sanh nghe người bên kia há miệng ngậm miệng đều là cục cưng Dịch Đồng mà chị Dịch Đồng không phản bác cũng không nói gì, thỉnh thoảng sẽ đáp lại, trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu.

Càng nghĩ càng giận, Hạ Lộc Sanh cắn chặt môi mỏng, do dự một hồi mới nói: "Chị Dịch Đồng, em muốn ăn một quả táo".

Cố Dịch Đồng chậm rãi bước tới, ấm áp nói: "Đói bụng sao? Tôi còn để đồ ăn lại trong hộp giữ ấm...".

Hạ Lộc Sanh ngắt lời Cố Dịch Đồng, giọng điệu gượng gạo: "Em chỉ muốn ăn táo!".

Cố Dịch Đồng thích thú với giọng điệu của cô gái nhỏ và thỏa hiệp: "Được rồi, haha, tôi gọt táo cho em".

Được Cố Dịch Đồng đáp ứng, cơn cáu kỉnh của cô gái nhỏ cũng dịu đi một chút, một lúc sau Cố Dịch Đồng đem trái táo gọt xong, cắt một nửa cho Hạ Lộc Sanh: "Đừng ăn nhiều đồ lạnh như vậy, ăn một nửa được không?".

Hạ Lộc Sanh vừa định gật đầu, liền nghe Tiêu Thư nói: "Vậy thì để cho chị ăn một nửa còn lại, chị cũng muốn ăn".

Hạ Lộc Sanh mím môi nói: "Không được, em muốn ăn cả trái!".

Cố Dịch Đồng nhạy cảm nhận ra được vẻ mặt biến hóa của Hạ Lộc Sanh. Vừa nãy Lộc Sanh chuẩn bị đồng ý mà nghe Tiêu Thư nói xong lại lập tức sửa miệng, trong lòng Cố Dịch Đồng nảy ra một ý nghĩ, tâm tư cô chuyển động.

"Muốn ăn thì tự gọt đi", Cố Dịch Đồng ngữ khí không khách khí nói với Tiêu Thư, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh nói: "Lộc Sanh nghe lời, ăn một nửa thôi, nửa còn lại đưa cho dì Cố được không?".

Hạ Lộc Sanh ngơ ngác một hồi sau đó gật đầu.

Trong lòng Cố Dịch Đồng thầm "ồ" lên một tiếng. Lộc Sanh thật sự ăn giấm với Tiêu Thư? Nhưng Tiêu Thư cùng Tề Điệp đều là bạn của cô, lúc ở cùng Tề Điệp thì Lộc Sanh cũng không có như vậy.

"Cục cưng, buổi tối thu nhận chị đây một đêm đi, em cũng biết tôi cãi nhau cùng chủ nhà mà, tôi cũng không muốn cúi đầu trở lại nha", Tiêu Thư lại đi tới, nhìn Cố Dịch Đồng năn nỉ.

Chủ nhà trong miệng Tiêu Thư không thể nghi ngờ chính là bạn gái học bá của cô ấy.

Cố Dịch Đồng dư quang liếc mắt nhìn Hạ Lộc Sanh một cái, cố ý nói: "Được thôi".

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Lộc Sanh trong phút chốc chìm xuống, cô mím chặt môi, bực mình quay đầu đi, quả táo đưa đến miệng cắn một cái thật mạnh, rôm rốp một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lộc Sanh tối sầm tới nửa buổi chiều.

Cố Dịch Đồng không khỏi cười thầm, nhìn dáng dấp Hạ Lộc Sanh tức giận cảm thấy rất là đáng yêu, cô nổi lên ý xấu không muốn đi dỗ Hạ Lộc Sanh.

Tới gần chạng vạng, Tiêu Thư cùng Cố Dịch Đồng rời khỏi phòng bệnh. Vừa ra đến cửa cô thoáng quay đầu lại nhìn Hạ Lộc Sanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của em ấy trở nên ảm đạm hơn, Cố Dịch Đồng không khỏi mỉm cười.

Trên đường trở về, Tiêu Thư nhìn Cố Dịch Đồng cả đường tâm tình rất tốt thì hơi nhướng mày, "Cục cưng, tình hình của em thế nào? Cô nhóc kia và em có quan hệ gì?".

Cố Dịch Đồng giải thích ngọn nguồn.

Sau khi nghe xong Tiêu Thư liếc mắt nhìn cô, giọng điệu tràn đầy khó tin: "Em gái?", em gái nhìn thấy cô vui vẻ với Cố Dịch Đồng thì có thể ăn giấm như vậy?

Nói hai người họ chỉ là chị em đơn thuần thì Tiêu Thư cô đây, người lớn lên từ nhỏ với Cố Dịch Đồng sẽ là người đầu tiên không tin, nhưng nhìn dáng dấp hai người họ còn chưa biết gì, cô giữ vững ý định xem trò vui thôi.

Sáng sớm hôm sau, Cố Dịch Đồng còn chưa có ăn sáng đã nhận được điện thoại của mẹ Cố.

Giọng của Mẹ Cố có chút bất đắc dĩ: "Dịch Đồng, Lộc Sanh đòi xuất viện. Bây giờ vẫn chưa đến thời gian làm thủ tục xuất việc đâu, con nói một tiếng với Lộc Sanh đi".

Nói xong, mẹ Cố đã đem điện thoại di động giao cho Hạ Lộc Sanh, giọng buồn buồn của Hạ Lộc Sanh truyền đến: "Alo".

Giọng điệu của Cố Dịch Đồng mềm mại xuống, hỏi: "Lộc Sanh, bệnh viện mười một giờ mới có thể làm thủ tục xuất viện. Hiện tại mới hơn bảy giờ, chưa tới lúc đâu em".

Hạ Lộc Sanh: "Mười một giờ là làm thủ tục xuất viện, bây giờ em có thể về nhà rồi, em đã hỏi chị y tá!"

Cố Dịch Đồng bị Hạ Lộc Sanh trêu cười, ôn thanh dỗ dành: "Bây giờ bác sĩ vẫn chưa kiểm tra phòng, trước tiên em chờ bác sĩ kiểm tra xong rồi hỏi xem sao. Nếu bác sĩ nói có thể xuất viện thì để bác sĩ viết phiếu để làm thủ tục xuất viện cho em, chúng ta có thể về trước. Nếu như bác sĩ bảo phải nằm viện thêm hai ngày nữa thì chúng ta ở lại thêm hai ngày được không?".

"Chị không muốn em về nhà?", trong giọng nói của Hạ Lộc Sanh mang theo ấm ức.

Cố Dịch Đồng ngạc nhiên, cô lúc nào mà không muốn cho em ấy về nhà? Sau khi định thần lại, cô bật cười, nói: "Tôi hy vọng em có thể khỏe mạnh".

Nói vừa xong, nghe bên kia điện thoại Hạ Lộc Sanh nhẹ giọng rầm rì hai tiếng, Cố Dịch Đồng ngay sau đó dỗ dành vài câu, Hạ Lộc Sanh lúc này mới thay đổi cảm xúc: "Được rồi, chờ bác sĩ đến kiểm tra phòng em sẽ hỏi xem có thể xuất viện hay không?".

"Thật ngoan nha".

Hạ Lộc Sanh do dự một chút, vẫn là không nhịn được hỏi: "Tiêu Thư còn đang ở nhà chúng ta sao?".

Gọi thẳng tên người ta, ngay cả tiếng chị cũng không kêu.

Cố Dịch Đồng nhướng mắt liếc người đối diện, nói: "Đang ở đây".

"Ò~", điện thoại bị cúp.

Tiêu Thư chậm rãi uống một ngụm sữa, đôi mắt đào hoa híp lại hờ hững nhìn Cố Dịch Đồng, tùy ý hỏi: "Lộc Sanh hả?"

"Chừng nào chị đi?"

Ngụm sữa bò nghẹn trong cổ họng Tiêu Thư, mấy giây sau mới nuốt xuống được, cô u oán nhìn Cố Dịch Đồng: "Em thế mà thấy người mới cười đâu hay người xưa khóc. Cục cưng, lương tâm em có biết đau không? Em chỉ một cuộc gọi, chị đây không nói hai lời liền đến, hiện tại em lại vì một cuộc gọi liền muốn chị nhanh nhanh biến mất?".

"Được được được. Tôi đây nhìn ra rồi, em chính là người thấy sắc quên bạn. Tôi đây không làm cho em chán ghét nữa, ăn sáng xong tôi liền đi!".

Nhìn đôi lông mày đang mở ra của Tiêu Thư, Cố Dịch Đồng đột nhiên nói: "Hòa rồi hả?"

Tiêu Thư ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, nụ cười yêu mị mà câu người: "Thật không hổ là bảo bối trong lòng chị đây, cái gì cũng không gạt được em".

Cố Dịch Đồng bị nụ cười của Tiêu Thư làm cho sững sờ, nhưng nhanh chóng hồi phục: "Mặt đầy xuân ý!"

Tiêu Thư oan ức, làm sao còn công kích cô như vậy chứ? Không sở hữu vẻ ngoài gái nhà lành là lỗi của cô hả? Cô có thể lựa chọn tướng mạo của mình sao?

Chờ Hạ Lộc Sanh từ bệnh viện trở về nhà, Tiêu Thư đã rời đi, vừa bước vào nhà, Hạ Lộc Sanh liền lần mò từng phòng, Cố Dịch Đồng biết em ấy đang tìm Tiêu Thư nhưng làm bộ không biết, cô âm thầm quan sát Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh đảo một vòng cũng không có phát hiện ra Tiêu Thư đâu, cô do dự một chút liền hỏi: "Chị Dịch Đồng, Tiêu Thư đâu?".

Đúng là đang tìm Tiêu Thư, Cố Dịch Đồng vui khôn tả, ngoài miệng nhất thời không phòng bị, một lúc sau cô mới nói: "Tiêu Thư cùng bạn gái làm hòa rồi nên đã đi về".

Hạ Lộc Sanh lập tức sửng sốt: "Bạn.... bạn gái?".

Cố Dịch Đồng "Ah" một tiếng nhưng cũng không giấu giếm: "Nửa kia của Tiêu Thư là nữ".

Hạ Lộc Sanh đột nhiên nhớ lại vào ngày sinh nhật của cô, nhân viên của nhà ma cũng từng nói có một đôi nữ sinh đi cùng nhau, cô hơi sững sờ, hóa ra hai cô gái thật sự có thể ở bên nhau, đột nhiên, nhịp tim của Hạ Lộc Sanh đập có chút nhanh, trong lòng nổi lên một trận rung động.

Mười ngày sau, thân thể của Hạ Lộc Sanh đã khôi phục tám chín phần. Việc học đàn Cello bị trì hoãn gần một tháng mới bắt đầu tập lại, lớp học máy tính Hạ Lộc Sanh không đến học nữa. Mẹ Cố mua một cái notebook cho Hạ Lộc Sanh, cài đặt phần mềm đọc màn hình, Hạ Lộc Sanh bắt đầu học trực tuyến tại nhà.

Còn hơn một tháng nữa là đến cuộc thi Cello vào tháng năm. Triệu Nhã Tô cùng Hạ Lộc Sanh không dám thả lỏng. Cuộc thi vừa rồi chỉ là bàn đạp, cuộc thi này chính là điểm nhấn. Đối với Hạ Lộc Sanh mà nói, đây là cuộc thi vô cùng quan trọng.

Mà công ty bên kia danh sách nhận từ lãnh đạo tỉnh cũng đã hoàn thành mỹ mãn, thành công làm cho uy tín của công ty được tuyên truyền rộng rãi. Có thể nói công ty đã lên một tầm cao mới, ngày càng nhận được nhiều đơn đặt hàng. Tề Điệp cùng Cố Dịch Đồng tuyển dụng nhân viên kỹ thuật, làm website cho công ty, cả hai đều đang phát triển theo hướng ngày càng tốt hơn.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, đã là giữa tháng năm.

Cố Dịch Đồng ngồi ở hội trường nhìn Hạ Lộc Sanh đang được người dẫn chương trình dẫn chầm chậm bước lên sân khấu. Mặc dù biết em ấy không nghe được nhưng cô vẫn nhỏ giọng cổ vũ: "Cố lên, Lộc Sanh!".

Không nhìn thấy không biết tình hình, trái lại có thể duy trì tâm thái bình tĩnh, Hạ Lộc Sanh cúi đầu như thường lệ, chào hỏi các vị giám khảo, sau đó ngồi xuống.

Ca khúc Hạ Lộc Sanh dự thi là bài do Triệu Nhã Tô sáng tác "Nữ nhi hồ", Triệu Nhã Tô vừa nghe vừa đánh nhịp theo. Sau khi hết thời gian, Triệu Nhã Tô thở phào nhẹ nhõm và nói với Cố Dịch Đồng: "Màn trình diễn phát huy rất ổn định, từ thi đấu đến bây giờ, điểm số của Lộc Sanh so với những người khác hẳn sẽ cao".

Cố Dịch Đồng chỉ có thể nghe chứ không biết nhiều về chuyên môn, nghe được Triệu Nhã Tô nói thì trong lòng có chút nhẹ nhõm. Buổi chiều cuộc thi kết thúc, Cố Dịch Đồng còn hồi hộp hơn bản thân mình thi nữa, cô căng thẳng chờ ban giám khảo tuyên bố kết quả.

"Cảm ơn các thí sinh vì những màn trình diễn tuyệt vời mà các bạn mang lại. Các thi sinh tham gia lần này rất ưu tú, phong cách trình diễn cũng không giống nhau. Ban giám khảo chúng tôi rất kinh ngạc, lúc chấm điểm cũng thật khó mà quyết định điểm số. Thế nhưng thi đấu thì chung quy cũng sẽ có xếp hạng. Dưới sự thảo luận của bảy vị ban giám khảo chúng tôi, người chiến thắng cuộc thi đã được quyết định. Tiếp theo, tôi sẽ công bố danh sách những người chiến thắng. "