Thanh Thu

Chương 3



4.

Nhũ mẫu rên rỉ, nằm vật trước giường.

"Tiểu thư... Tướng quân về rồi... Tướng quân về đưa tiểu thư về nhà..."

Chiêu Chiêu không hề nhúc nhích, vẫn nằm đó, ngơ ngác nhìn lên mái nhà.

Tim ta như bị bóp chặt, như ai đó mạnh mẽ lôi nó ra.

"Ọcccc…" Một ngụm máu phun ra từ miệng ta, binh lính ngoài phòng đều tỏ ra lo lắng.

"Tướng quân!"

"Tướng quân!"

Ta vẫy tay, mọi âm thanh đều dừng lại.

Ta tiến tới quỳ xuống trước giường, đưa tay vuốt ve đôi má gầy gò của Chiêu Chiêu.

Trước khi tay ta đặt xuống, người trên giường cuối cùng cũng phản ứng lại.

Con bé co rúm người lại, miệng yếu ớt đến mức gần như không nghe được giọng nói của mình, khàn giọng hét lên:

"Đừng chạm vào ta…”

"Đừng chạm vào ta..."

Trong khoảnh khắc, má///u trong người ta lại dâng lên, cổ họng ta đầy mùi tanh nồng.

Lúc này, trong sân vang lên một giọng nói già nua:

"Ai dám đột nhập vào phủ Trung Nghĩa Hầu của ta!"

Chiêu Chiêu nghe được thanh âm này, thân thể càng thêm run rẩy.

Nữ nhi liên tục hét lên:

“ Đừng chạm vào ta!...”

"Cứu ta với…"

"Mẹ... mẹ... cứu Chiêu Chiêu..."

Ta muốn ôm con bé, nhưng con bé lại càng sợ hãi và thu mình vào trong.

Đôi mắt trống rỗng của con bé bắt đầu rơi nước mắt liên tục.

Ta nghẹt thở, ham muốn gi///ết người lên đến đỉnh điểm.

Ch//ết tiệt! Bọn họ đều đáng phải ch///ết!

Trong sân còn có tiếng hò hét, ta nói với nhũ mẫu: “Mặc quần áo cho Chiêu Chiêu đi, ta sẽ phá hủy phủ Trung Nghĩa Hầu!”

Ta giơ thanh k///iếm dài lên và nhìn thấy một ông già với mái tóc hoa râm, vẻ ngoài rất khốn nạn đang đứng trong sân và la hét.

Đứng bên cạnh hắn là mấy cô nương mặc đồ vải tuyn, lúc này đôi tay của lão qu///ái vật đang du di sờ mó cơ thể họ.

Đôi mắt của những cô nương đó có sự trống rỗng và tuyệt vọng vô hạn, giống như mắt Chiêu Chiêu.

Nhìn cảnh này, ta nghĩ đến ChiêuChiêu của mình, phải chăng con bé cũng bị đối xử như vậy.

"Ngươi là ai? Dám dẫn quân vào phủ Trung Nghĩa Hầu của ta, ngươi có biết ta là ai không?"

Ta mặc kệ hắn là ai, hôm nay hắn phải ch//ết!

Thanh kiếm trong tay ta đ//âm thẳng vào tim con thú già.

Hắn ta dường như không thể tin là ta dám gi//et hắn.

M//áu phun tung toé từ khoé miệng hắn.

Hắn hét ầm lên:

"Ta là gia gia (ông nội) của Thái tử hiện tại…”

"Nhạc phụ của Thẩm tướng quân…”

"Ngươi dám gi///ết ta... Ngươi d///ám giết..."

Ông nội của Thái tử! Nhạc phụ của Thẩm Dịch!

Ta lập tức hiểu được thái độ của Thẩm Dịch và hoàng tử ở ngoài cổng thành.

Ta rút thanh trường ki///ếm ra và đ/âm vô số nhát vào con thú già đó, trực tiếp đâm xuyên qua hắn.

Thanh ki///ếm cuối cùng đã chặt đầu hắn ta.

"Thu dọn đồ đạc và trở về Thẩm phủ!"

Ngoại trừ những cô nương đó, ta tắm máu phủ Trung Nghĩa Hầu, m///áu từ trang viên chảy ra, nhuộm đỏ đường lớn.

5.

Ta đưa Chiêu Chiêu về Thẩm phủ.

Cửa phủ nhà họ Thẩm đóng chặt, chỉ có hai người gác cửa đứng bên ngoài.

Khi nhìn thấy ta, họ nói một cách tự hào:

"Lão phu nhân và thừa tướng có mệnh lệnh, hôm nay phu nhân đã làm nhục Thẩm gia trước cửa thành. Họ đặc biệt ra lệnh cho người hầu và những người khác đợi phu nhân ở đây, yêu cầu phu nhân quỳ xuống trước cổng phủ một ngày một đêm, sau đó có thể bước chân vào phủ.”

“Lão phu nhân còn nói, nữ nhi lấy chồng như bát nước hắt đi, nếu dám đem Chiêu tiểu thư về nhà, sẽ xử theo gia quy.”

Khi hai tên gác cổng nhìn thấy Chiêu Chiêu trong tay ta, trong mắt chúng không hề có sự tôn trọng nào, thậm chí còn có chút khinh thường.

“Phu nhân, lão nô và những người khác có lòng khuyên người nên đưa Chiêu tiểu thư trở về phủ Trung Nghĩa Hầu, sau khi trở về, đừng làm cho lão phu nhân phật ý.”

"Nếu không, thưa phu nhân, phu nhân sẽ không thể vào phủ."

Quân lính phía sau ta lập tức đứng dậy.

Họ đều là những người huynh đệ đã theo ta chinh phục thế giới, ngay từ khi ta có Chiêu Chiêu trong đời.

Những huynh đệ này từng chứng kiến ​​Chiêu Chiêu từ một đứa bé được quấn tã trở thành một chiếc bánh bao nhỏ màu hồng, không khỏi đỏ mắt.

Cho dù bị kẻ thù chém bao nhiêu vết máu trên chiến trường, họ cũng không bao giờ đỏ mắt.

Lúc này, nghe lời nói của hai tên gác cổng và thái độ khốn nạn của chúng, quân lính phía sau không thể nhịn được nữa.

"Tướng quân, xông lên đi!"

"Đòi công lý cho tiểu thư!"

Họ sợ ta vẫn bị ám ảnh bởi Thẩm Dịch, và họ sợ rằng ta lại dung túng cho hắn thêm lần nữa.

Nhưng làm sao họ biết rằng Thẩm Dịch chẳng còn là gì trong lòng ta.

Lúc này, ta muốn gi///ết những con s/uc vật này của Thẩm gia hơn bất kỳ ai khác.

"Bao vây Thẩm phủ, không để lại ai!”

"Gi//ết hết bọn chúng!"

Mấy tên gác cổng sửng sốt, như thể chúng không thể tin được ta lại dám ra lệnh như vậy.

Suy cho cùng, phu nhân yêu Thẩm tướng đến mức sẵn sàng nhường tài sản và dinh thự của gia đình cho hắn.

Chúng đập cửa điê///n cuồng, cố gắng đột nhập vào báo cáo sự tình.

Quân lính phía sau ta đã hành động nhanh hơn và ch///ặt đầu chúng chỉ bằng một chiêu.

Ta nhìn tấm biển treo cao trên mái nhà Thẩm gia.

Ta phi lên, đá bay tấm biển đi.

Xoẹt một tiếng, tấm ván rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Ta dẫm lên chữ “Thẩm” và bế Chiêu Chiêu vào cửa phủ mà binh lính đã mở sẵn.