Thanh Thu

Chương 4



6.

Sau mười năm, lại bước vào phủ tướng quân, nhìn thấy biển hoa tràn ngập trong sân.

Trong phút chốc, hai mắt ta đỏ hoe, lửa giận trong lòng lên đến đỉnh điểm, m///áu toàn thân sôi sục, đôi tay ôm Chiêu Chiêu cũng run rẩy.

Chiêu Chiêu bị dị ứng với phấn hoa và có thể bị ngạt thở nếu nghiêm trọng.

Ta nhanh chóng lấy áo choàng của mình bao quanh Chiêu Chiêu, bước nhanh qua biển hoa.

Năm Chiêu Chiêu được sinh ra, con bé gần như ch//ết vì dị ứng hoa khô, nên ta lập tức ra lệnh nhổ bỏ tất cả hoa và cây trong nhà.

Ta còn ra lện không ai được bày hoa, cây cảnh trong nhà.

Ai trái lệnh sẽ ch///ết!

Người cựu binh đi theo ta tức giận nói: "Bệnh dị ứng phấn hoa của tiểu thư có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đám qu///ái vật nhà họ Thẩm này sao dám!"

Đúng, sao chúng dám!

Sao các ngươi dám tận hưởng vinh quang và sự giàu có mà ta mang lại, mà không tuân theo mệnh lệnh của ta.

Rõ ràng là vào năm tatham chiến, chúng đã nhiều lần hứa với ta rằng họ sẽ đối xử tốt với Chiêu Chiêu

“Hãy đào hết rễ cây hoa lá lên đi.” Tôi ra lệnh, những người lính phía sau nhanh chóng bước tới.

"Xem ai dám! Đây là ca ca trồng cho tẩu tẩu." Một giọng nói quyến rũ quen thuộc vang lên.

Là muội phu của ta Thẩm Ngọc Kiều, tẩu tẩu mà cô ta nói tới chắc chắn không phải là ta.

Đó là biểu muội của Thẩm Dịch, con của dì duy nhất trong nhà.

"Tẩu tẩu, vừa về nhà tẩu định làm loạn trong nhà à? Tẩu có biết ca ca đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc để tìm được những bông hoa này không?" Thẩm Ngọc Kiều đi về phía ta, vẻ mặt không vui.

Vừa nhìn thấy Chiêu Chiêu, Thẩm Ngọc Kiều như nhìn thấy cái gì bẩn thỉu, vội vàng dùng khăn gấm che miệng mũi.

Ả ta chán ghét nói: “Tẩu tẩu, mẫu thân và ca ca đã ra tối hậu thư, chúng ta không thể để Chiêu Chiêu, một kỹ nữ vô liêm sỉ trở về nhà.”

“Nó bị chồng vứt bỏ, cho dù có ch//et cũng không được quay về nhà chồng vì nó chỉ là bát nước đã hắt đi. Thân là phu nhân của Thẩm gia, tẩu tẩu cũng phải tuân theo gia quy của Thẩm gia.”

“Hơn nữa, tiểu kỹ nữ này đã đánh thuốc mê hoàng tử và Nhu Nhi để cùng người tình bỏ trốn. Nếu hoàng tử không nhân từ thì đã gi//et nó rồi.”

Ta không tin một lời ả ta nói, không ai hiểu rõ tính tình Chiêu Chiêu hơn ta, mẫu thân của nó.

Thẩm Ngọc Kiều hoàn toàn không chú ý tới s//át ý ngày càng lớn trong mắt ta, vẫn đang lảm nhảm.

“Tẩu tẩu, vì tẩu nuôi dưỡng ta, Ngọc Kiều khuyên ngươi nhanh chóng đưa Chiêu Chiêu trở về phủ Trung Nghĩa Hầu, sau đó quỳ trước cửa phủ tự kiểm điểm.”

“Còn nữa, mẫu thân nói ngươi ở cổng thành không để ý đến thái tử, bảo tẩu tẩu quỳ ở Đông cung cầu xin hoàng tử tha thứ…”

“Bang”, ta giơ tay t/át mạnh vào mặt Thẩm Ngọc Kiều.

Thẩm Ngọc Kiều loạng choạng ngã xuống đất, ôm lấy gò má sưng tấy, phun ra một ngụm máu.

Trộn lẫn trong đó là hai chiếc răng vừa rụng.

"Vũ Thanh Thu! Con kh//ốn này, sao dám đánh ta? Không sợ ta nói cho mẫu thân và ca ca ư..."

"Phanh!" Ta đá Thẩm Ngọc Kiều ra, ả ta đập mạnh vào cột đình, phun ra một ngụm máu nữa.

Thẩm Ngọc Kiều không thể tin nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Ta đè lên ngực ả, nhìn xuống.

Ta nói từng chữ một: “Người ở phủ này vốn họ Vũ, không phải Thẩm. Khi đó, ta, Vũ Thanh Thu, ngu ngốc, mù quáng, không phân biệt được người và s/uc vật, nên mới chào đón Thẩm gia các người, một đám su.c vật kém cỏi, về đây ở.”

"Chiêu Chiêu dị ứng với phấn hoa, trong nhà ai cũng biết. Con qu//ái vật Thẩm Dịch đókhông quan tâm đến sự sống chết của Chiêu Chiêu, chỉ để lấy lòng người tình của hắn. Ngươi cho rằng ta sợ ngươi phàn nàn trước mặt hắn sao? Ta chỉ ước được xé x/ác hắn ra làm trăm ngàn mảnh! Chiêu Chiêu là nữ nhi của ta, Vũ Thanh Thu, không ai có thể làm hại nàng, ta ra trận lúc trước muốn mang nàng đi, chính là Thẩm gia các ngươi, lấy ngón tay thề với thần linh, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Hắn đã phản bội lời thề của mình, nếu ông trời chưa trừng phạt, chính tay ta sẽ gi//et hắn!”

Ta đột ngột dùng lực chân, đồng tử của Thẩm Ngọc Kiều lập tức co lại, cảm giác ngột ngạt cùng cơn đau dữ dội khi bị gãy xương ức khiến ả ta vùng vẫy dữ dội dưới chân ta

Ả ta tuyệt vọng cầu xin sự thương xót: “tẩu tẩu… Tẩu tẩu… xin hãy tha thứ cho muội, những chuyện này muội không hề làm… tẩu tẩu, muội là do tẩu nuôi dưỡng. Kiều Kiều lớn lên cùng Chiêu Chiêu bên cạnh người... người không thể giết ta......"

Thẩm Ngọc Kiều còn nhớ ta đã nuôi dưỡng ả!