Thanh Thu

Chương 5



7.

Khi ta thành thân với Thẩm Dịch, Thẩm phu nhân vừa sinh ra Thẩm Ngọc Kiều, bà đã bệnh nặng vì cao tuổi.

Là ta, phu nhân mới vào cửa, đóng vai mẫu thân của Thẩm Ngọc Kiều.

Ngay cả khi ta mang thai Chiêu Chiêu vào năm sau đó, ta vẫn luôn giữ Thẩm Ngọc Kiều ở bên mình.

Nàng ấy chỉ hơn Chiêu Chiêu một tuổi, cùng nhau lớn lên bên cạnh ta, Chiêu Chiêu thân thiết với nàng hơn ta, suốt ngày theo đuổi Thẩm Ngọc Kiều, nhẹ nhàng gọi nàng là a di.

Khi Chiêu Chiêu có được thứ gì tốt, con bé lập tức tặng nó cho Thẩm Ngọc Kiều như một báu vật, mặc dù Thẩm Ngọc Kiều cũng có phần.

Làm sao ả ta có thể tàn nhẫn đến mức hợp lực với những người đó để trừng phạt, làm nhục và hãm hại Chiêu Chiêu!

Ta không thể tha thứ!

"Thẩm Ngọc Kiều, ta vẫn luôn coi ngươi như con gái ruột của mình, chính ngươi vô ơn, chính ngươi lấy ân báo oán, chính ngươi, phải ch///ết không thương tiếc."

"Không...tẩu tẩu, đừng giết ta..." Chân ta dẫm xuống, lời cầu Một lúc sau, giọng nói cầu xin tha thứ của Thẩm Ngọc Kiều đột ngột dừng lại.

Ả ta vẫn hai tay nắm chặt đôi ủng của ta, mắt mở to, miệng há hốc, nỗi sợ hãi trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

"Kiều Kiều... Kiều Kiều của ta!" Từ xa truyền đến một tiếng kêu chói tai.

Ta ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm phu nhân sau khi nhận được tin tức đã tới, vừa rồi tát Thẩm Ngọc Kiều, trong chớp mắt, ta nhìn thấy một ả hầu gái lặng lẽ rời đi trong sân.

Thật là tốt, đỡ phải tìm từng kẻ một.

"Mẫu thân… mẫu thân đó phải không?"

Lúc này Chiêu Chiêu trong lòng ta đột nhiên lên tiếng.

"Nhất định là mẫu thân, Chiêu Chiêu ngửi được mùi hương của nàng, nhất định là mẫu thân tới cứu Chiêu Chiêu.."

"Mẫu thân..." Giọng Chiêu Chiêu càng nghẹn ngào hơn: "Mẫu thân… Chiêu Chiêu đau quá... Chiêu Chiêu đau quá..."

Khi nghe tiếng kêu đau đớn của Chiêu Chiêu, ta cảm thấy tim mình như bị c///ắt ra, đau đến không thở được.

Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, Chiêu Chiêu bây giờ như thế này, đều là tại ta không hiểu rõ lòng người!

Ta là người duy nhất đáng phải ch///ết.

"A... Kiều Kiều... mẫu thân đây Kiều Kiều..." Thẩm phu nhân đến gần, lập tức nhào vào người Thẩm Ngọc Kiều.

Bà ta đau lòng kêu lên: "Kiều Kiều... Vũ Thanh Thu, con kh///ốn này, một ả đi//ếm suốt ngày quanh quẩn với đàn ông, sao ngươi dám... sao ngươi dám giết Kiều Kiều…”

"Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi và tiểu kỹ nữ trong tay ngươi cùng ch///ôn với Kiều Kiều!"

Chiêu Chiêu nghe thấy giọng Thẩm phu nhân, bỗng nhiên nhào vào vòng tay ta, không ngừng cầu xin:

“Tổ mẫu... Con không đạo văn thơ của tỷ tỷ, tỷ lấy trộm thư của con. Những bài thơ đó là con viết cho mẫu thân, người ở biên giới xa xôi. Xin đừng lấy gậy đánh con, con đau quá…”

"Tổ mẫu... Lạnh đến nỗi ao đầy băng... Con không có đẩy tỷ xuống nước, là tỷ cố ý kéo con xuống nước... Tổ mẫu, xin hãy để con lên... Chiêu Chiêuc không thể chịu được nữa…”

"Bà nội... Chiêu Chiêu không có đánh thuốc mê tỷ tỷ và hoàng tử. Chính Chiêu Chiêu ban ngày bắt gặp bọn họ quan hệ trong phòng mẹ hắn... tổ mẫu, con không có người tình nào cả... Bọn họ gài bẫy con...”

“Con không thể nhận tội vô căn cứ… hắn không thể ép buộc con… hắn không thể ép con… mẫu thân, mẫu hãy quay lại cứu Chiêu Chiêu… Giường đinh đau quá, ngón tay đau, roi ngâm nước muối…”

Khi nghe thấy Chiêu Chiêu cầu xin sự thương xót, ta loạng choạng suýt ngã xuống đất, Chiêu Chiêu đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ và bao nhiêu bất bình trong những năm qua!

"Vũ Thanh Thu, ta gi//et ch//et ngươi" Thẩm phu nhân hét lên, lao về phía ta, rút ​​chiếc trâm vàng trên đầu ra đ///âm vào ta.

8. truyện tiên hiệp hay

Ta ôm Chiêu Chiêu nhẹ nhàng né tránh, xoay người đá bà ta ngã xuống đất.

Thẩm phu nhân chật vật đứng dậy, nôn ra m//áu và nhìn ta với ánh mắt căm hận.

"Vũ Thanh Thu, ngươi dám trốn sao! Ngươi dám tổn thương ta, như vậy không sợ ta để Dịch nhi từ hôn ngươi sao!Chỉ cần ngươi tự s///át và ch///ôn cùng Kiều Kiều, ta sẽ cho phép ngươi được ch//ôn với tư cách vợ lẽ của Dịch Nhi. Nếu không, ta sẽ để Dịch Nhi đuổi ngươi ra khỏi nhà!"

"Mẫu thân.. cứu con... Chiêu Chiêu sợ tổ mẫu... Chiêu Chiêu đau quá. Chiêu Chiêu không muốn ch///ết, nhưng mẫu thân cũng không thể ch///et..." Chiêu Chiêu trong lòng ta đột nhiên lại hét lên, như sợ ta sẽ đồng ý với Thẩm phu nhân vì Thẩm Dịch.

Ta nhẹ nhàng ôm Chiêu Chiêu chặt hơn một chút, nàng nhẹ đến nỗi ta đau nhức, mắt đờ đẫn, nàng đã mười sáu tuổi rồi, nhưng lại không nặng bằng một đứa trẻ mười tuổi.

"Chiêu Chiêu, mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương con nữa, Chiêu Chiêu sẽ không ch///ết, mẫu thân sẽ không ch///ết, người ch///ết chính là người đã làm tổn thương con, cho dù người đó là cha của con, tổ mẫu hoặc ngay cả hoàng đế cao hơn ta như vậy, ta cũng sẽ lấy mạng họ."

Ta không muốn ở lại gia đình này nữa, Chiêu Chiêu không có cha cũng không sao, một người cha như vậy thật không cần.

Ta không còn có thể bảo vệ đất nước này nữa, một vị vua đối xử với quan trung thành của mình như vậy, không xứng đáng ngồi trên vị trí đó nữa.

Thẩm phu nhân vẫn đang la hét, sau khi an ủi Chiêu Chiêu, ta lạnh lùng nhìn Thẩm phu nhân đang trong trạng thái đi///ên cuồng.

Ngoại hình của Thẩm phu nhân dường như ít thay đổi so với mười năm trước, bà ta trở nên duyên dáng và yêu kiều hơn.

Quần áo bà ta mặc và trang sức bà ta đeo đều là những món đồ vô giá, tất nhiên đây là những thứ được truyền từ nhà họ Vũ của ta.

Trước đây ta chưa bao giờ quan tâm đến những tài sản bên ngoài này và cho phép nhà họ Thẩm lấy chúng đi.

Chúng ăn th//it ta, lợi dụng ta, vậy mà trông thật quý giá và giàu sang.

Tất cả những gì Thẩm gia trông cậy vào là tình yêu sâu sắc của ta dành cho Thẩm Dịch, nhưng chúng dường như không biết rằng ta không còn yêu Thẩm Dịch nữa.

"Vũ Thanh Thu, ngươi có nghe ta nói không? Giết tiểu kỹ nữ trong ngực ngươi trước khi tự s///át!”

"Ngươi giết Kiều Kiều của ta, ta muốn cho ngươi cảm nhận được nỗi đau mất đi nữ nhi!"

Ánh mắt ta như lưỡi d///ao s/ắc n///họn đ///âm vào Thẩm phu nhân.

Bà ta cũng biết cách bảo vệ nữ nhi của mình, vậy sao bà ta không nghĩ tới Chiêu Chiêu cũng là nữ nhi của ta.

“Đừng đứng ngây ra nữa!” Thẩm phu nhân đi///ên cuồng hét lên.

Đúng vậy, sao ta vẫn chưa hành động?