Thành Thủy Tinh

Chương 21: Thành thủy tinh: Tuyết nhẹ nhàng phủ khắp thủ đô



Tống Hi thích thú khi phát hiện ra, lần này, sau khi Bùi Vị Trữ về nước, anh thường xuyên đi ra ngoài vào lúc chiều tối.

Anh dắt theo chú chó Samoyed tên là “Bóng Tuyết” của gia đình mình, đẩy một bà cụ ngồi xe lăn đi tản bộ tới sân tennis nằm ngay gần khu biệt thự.

Cho nên, cô căn chuẩn thời gian để tạo ra những lần “gặp gỡ tình cờ” với anh, muốn có nhiều mối liên hệ với anh hơn một chút.

Mùa đông, sân tennis vắng bóng người chỉ còn là một bãi đất trống yên tĩnh. Thỉnh thoảng, Bùi Vị Trữ lại chơi ném đĩa với chú chó Samoyed của anh ở đây.

Bà cụ ngồi trên xe lăn ở yên bên dưới ngọn đèn đường, nheo mắt cười nhìn anh. Bà ấy có mái tóc bạc trắng như cước, đeo một chiếc kính lão, mặc trên người bộ quần áo dày khiến cơ thể trông càng gầy gò hơn, ngoại hình của bà cụ rất đỗi hiền lành.

Tống Hi biết bà cụ là bà nội của Bùi Vị Trữ, cô thầm cảm thán, phong thái của người nhà anh đều rất tuyệt.

Từng có đôi lần, cô đã kích động nghĩ, hay là mình cứ thẳng thắn đi lại đó chào anh đi.

Cứ nói rằng mình là người từng hỗ trợ anh, muốn làm quen với anh là được.

Nhưng những chuyện này chỉ dừng lại trong suy nghĩ.

Đương nhiên là Tống Hi vẫn muốn làm quen với Bùi Vị Trữ nhưng dù đã hạ quyết tâm dùng tất cả mọi cách, cô vẫn rất khó bước vào thế giới của anh.

Bởi vì cuộc sống của cô và Bùi Vị Trữ có rất nhiều điều khác biệt, nhiều như sao trên trời vậy.

Ngay cả đồng phục của họ cũng khác xa nhau.

Đồng phục của trường trung học số Mười rộng rãi, chẳng có gì thời trang, màu sắc cũng không ưa nhìn.

Hồi phát đồng phục năm lớp mười, ngày nào cũng có có học sinh than phiền, “màu tím tẻ nhạt”, “tím như trái cà”, “vừa ngốc vừa xấu”…

Ngay cả Lý Cẩn Du cũng không nhịn được chê bai: “Mặc cái này thì chẳng thà mặc bao tải còn đẹp hơn.”

Lâm Vĩ Nam rõ vô ý vô tứ bảo: “Hả? Đâu đến nỗi ấy, sao bao tải có thể bằng áo đồng phục được? Tốt xấu gì thì cái này cũng vẫn còn là áo mà…”

Lâm Vĩ Nam chưa kịp nói hết lời đã bị “bé hạt tiêu” túm lại, “hành hung” bằng túi bút.

Đồng phục của Bùi Vị Trữ từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp, hơn nữa, nội quy của trường học Quốc Tế cũng khác hẳn trường của Tống Hi.

Trường công nghiêm khắc cấm học sinh nhuộm tóc, uốn tóc, xõa tóc, làm nail nhưng hình như trường Quốc Tế không hề có những quy định này.

Các bạn nữ học trường học Quốc Tế được mặc váy ca-rô ngắn và áo vét vào mùa hè, mái tóc mềm buông xõa, ngón tay lấp lánh những màu sắc đầy thời thượng, vừa nổi bật vừa xinh đẹp, còn mùa đông thì được mặc áo khoác dài có khuy sừng, búi tóc củ tỏi nới lỏng trông rất hợp mốt…

Đó chỉ mới là cuộc sống ở trong nước, còn cuộc sống ở nước ngoài của Bùi Vị Trữ như thế nào thì Tống Hi vẫn chưa biết.

Nhưng cô nghĩ, chắc chắn Bùi Vị Trữ đã gặp được rất nhiều người xinh đẹp, giỏi giang.

Vậy tại sao một Bùi Vị Trữ như vậy lại phải làm quen với cô chứ?

Những mối tơ vò này khiến cô cứ lần lữa mãi không hiện thực hóa mong muốn “làm quen với Bùi Vị Trữ”.

Mối liên hệ duy nhất giữa cô và Bùi Vị Trữ chỉ là những lần gặp gỡ vội vàng lướt qua ở sân tennis và cô dắt “Siêu Nhân” đi ngang qua trước cửa nhà anh.

Hôm nay, cô lại mang theo tâm sự nặng nề suốt cả quãng đường bế “Siêu Nhân” về, cho tới khi về tới nhà, mẹ đưa khăn mặt cho cô, Tống Hi mới giật mình nhận ra, hóa ra không biết ngoài trời đã đổ tuyết từ khi nào.

Tuyết rơi từng bông thật lớn, làm ướt tóc cô.

Mẹ của Tống Hi ra hiệu “xuỵt” một cái rồi nhỏ giọng dặn dò cô: “Lát nữa con đi lên tầng nhớ khẽ thôi nhé, mang cả Siêu Nhân lên đó đi, em Tư Tư mới ngủ, đừng quấy rầy làm em thức dậy.”

Năm 2010 ấy thực ra không được thuận lợi cho lắm.

Giá phòng ở tăng chóng mặt lên tới mức giá nằm ngoài sức tưởng tưởng của bọn họ. Ước mơ “mua một ngôi nhà ở thủ đô” của ba mẹ Tống Hi thế là đi tong.

Do chịu tác động của logistics và sự phát triển của hệ thống mua sắm online, việc làm ăn của nhà xưởng của Tống Gia Quần không được tốt, mức độ cạnh tranh rất khốc liệt, bọn họ bắt buộc phải hạ giá thành để giữ mối làm ăn. Tuy bận rộn hơn trước nhưng thu nhập của bọn họ lại giảm sút.

Vậy nhưng, không một ai phàn nàn hay buông lời chán chường.

Khi Tống Hi bày tỏ cảm xúc lo lắng của mình, bốn người lớn trong nhà nói với cô rằng:

“Hi Hi, tập trung chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học cho tốt, con không cần phải bận tâm những chuyện nhỏ nhặt này.”

“Dù trời có sập xuống thì cũng có ba mẹ chú dì ở đây, con hiểu chưa?”

“Hơn nữa, trời cũng đâu có sập được, chúng ta chỉ là người dân bình thường, tiền tài là vật ngoài thân, chẳng tội gì phải cố quá, có bản lĩnh giỏi giang đến đâu thì kiếm được tiền nhiều đến đó.”

“Cố gắng hết sức mình, còn lại thì tùy ý trời thôi, chỉ cần mọi người đều bình an, khỏe mạnh là được, như vậy đã là tốt nhất rồi.”

Tống Hi nhận lấy chiếc khăn mặt mẹ đưa, đột nhiên cô cảm thấy, cho dù so với Bùi Vị Trữ, cô là người chẳng có gì nhưng tình yêu mà người nhà dành cho cô chắc chắn không thua gì người nhà Bùi Vị Trữ dành cho anh.

Mấy ngày sau đó, thời tiết vẫn không khá khẩm hơn, gió vẫn lạnh thấu xương, cóng chết người.

Lúc đi xuống dưới tầng, Tống Hi không chú ý, giẫm phải bậc thang bị đóng băng nên trượt ngã, các học sinh xung quanh giật mình hét lên, xúm lại dìu cô.

Mặc dù mắt cá chân bị trẹo rất đau nhưng cô lại cảm thấy may mắn.

May mà cô không bị trượt ngã trước cửa nhà Bùi Vị Trữ, không thì đúng là mất mặt.

Không biết người khác “thích” một người thì sẽ như thế nào, còn Tống Hi, sau này nghĩ lại, chính cô cũng cảm thấy mình thật buồn cười.

Rõ ràng là chuyện chẳng liên quan gì với anh nhưng quanh đi quẩn lại tám chục vòng, cuối cùng cô lại vẫn nghĩ tới anh.

Tống Hi bị đau chân nên đi cà nhắc nhưng tan học xong, cô vẫn đeo cặp đi vòng qua sân tennis rồi mới về nhà.

Đúng như dự đoán, cô vẫn gặp được Bùi Vị Trữ và bà của anh.

Hoàng hôn tối mờ, tuyết bay lả tả, Tống Hi thoáng lướt qua hai người họ.

Cô nghe thấy bà cụ bảo: “Pháp luật là sở thích và là công việc của cháu nhưng cháu phải học cách tách bạch nó với cuộc sống của mình. Giống như ba cháu vậy, mặc dù làm về thiết bị chữa bệnh nhưng đâu thể ngày nào cũng ôm máy móc và số liệu mà sống được…”

Bùi Vị Trữ đột nhiên cười to, tiếng cười đầy cởi mở.

Lúc ở bên người nhà, con người anh luôn dịu dàng, ấm áp.

Bóng tối yên tĩnh, tuyết nhẹ nhàng phủ khắp thủ đô, Bùi Vị Trữ cười nói: “Bà nội muốn hỏi xem cháu đã yêu ai chưa thì cứ hỏi thẳng đi ạ, không cần phải lòng vòng xa như vậy đâu.”

Bà cụ dễ mễn “ồ” một tiếng rồi hỏi thẳng luôn: “Vậy câu trả lời của cháu là gì?”

Tống Hi chỉ hận không thể dỏng tai lên giống như chú chó Samoyed bên cạnh Bùi Vị Trữ, thậm chí cô còn dừng hẳn lại, nín thở, căng thẳng cứ như thể đây là chuyện gì ghê gớm lắm.

Bông tuyết bám lên vành tai cô. Cuối cùng, cô nghe thấy Bùi Vị Trữ nói: “Không ạ.”

Hai chữ ấy như một viên đạn bọc đường bắn trúng vào Tống Hi, khiến cô hết sức vui mừng.

Thế nhưng, cuối kỳ càng ngày càng đến gần, đồng nghĩa với việc, thời gian Tống Hi ở thủ đô cũng đang bước vào những ngày tháng cuối cùng.

Trong khoảng thời gian này, ba của Tống Hi đã gọi điện hỏi người thân ở quê, người thân ở quê tới trường cấp ba kia hỏi thì được biết học sinh lớp mười hai phải học thêm vào kỳ nghỉ đông nên trên thực tế, chỉ được nghỉ tết vài ngày.

Hơn nữa, ăn tết xong, học sinh khối mười hai sẽ phải thi thử lần đầu, cấu trúc đề ở hai vùng khác nhau, với tình hình của Tống Hi thì tốt nhất không nên nghỉ ngơi nhiều, phải tranh thủ thời gian nghỉ đông, thuê giáo viên dạy bổ túc cho cô.

“Vậy thì phải cho con về quê từ trước tết thôi, thi đại học là chuyện quan trọng quyết định cả đời.”

Ba của Tống Hi rất do dự, một là cảm thấy nếu Tống Hi về quê từ trước tết sẽ làm phiền nhà người họ hàng kia quá nhiều, hai là cũng không nỡ để Tống Hi ăn tết một mình ở nhà họ hàng.

Nhưng vì kỳ thi đại học, sau khi cả nhà nghiêm túc bàn bạc với Tống Hi, cuối cùng vẫn quyết định ưu tiên việc học là trên hết.

Đợi trường ở thủ đô kết thúc học kỳ một, đợt tổng ôn tập đầu tiên cũng kết thúc, trước tết, gia đình sẽ đưa Tống Hi về quê.

Vì chuyện này, sau khi tan học, giáo viên chủ nhiệm của Tống Hi giữ cô lại, nói chuyện với cô.

“Tống Hi, hai năm qua em đã tiến bộ rất nhiều. Đừng căng thẳng, trời không phụ người biết nỗ lực. Em về quê cứ tiếp tục giữ vững phong độ như vậy, nỗ lực chạy nước rút, cố gắng thi đậu một trường đại học tốt, thầy đặt niềm tin ở em, thầy ở đây chờ tin tốt của em.”

“Cám ơn thầy, em sẽ cố gắng.” Tống Hi cúi đầu.

Giáo viên chủ nhiệm cười nói: “Em đang viết lưu bút phải không, thầy cũng viết cho em nhé, để thầy ghi cho em số điện thoại của các thầy cô bộ môn. Nếu bài vở có vấn đề gì không hiểu thì em cứ thoải mái gọi điện hỏi các thầy, các cô bất cứ lúc nào.”

Trong khoảng thời gian học cấp ba ở thủ đô, Tống Hi luôn luôn nỗ lực cố gắng, các thầy cô đều biết hết.

Chính sự quan tâm và tin tưởng của thầy cô cũng là một phần làm nên sự tự tin của Tống Hi.

Sau khi về nhà, Tống Hi kể cho ba mẹ nghe nội dung cuộc nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm.

Cô hầu như không hề giấu ba mẹ bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ Bùi Vị Trữ.

Đó là bí mật mà cô không thể nào nói ra.

Thậm chí chuyện cô định làm quen với Bùi Vị Trữ, ngay cả Lý Cẩn Du cô cũng không kể cho biết.

Tối trước tết dương, Tống Hi cầm tiền tiêu vặt bước vào cửa hàng bán lẻ đồ cao cấp.

Hồi đó, gần trường có rất nhiều cửa hàng mặt tiền như vậy, các học sinh muốn mua quà sinh nhật đều vào đây chọn. Trong cửa hàng có rất nhiều mặt hàng, gấu bông, đồ trang trí, trang sức đều có hết.

Tống Hi là kiểu con gái được cho tiền mừng tuổi đều đưa hết cho mẹ, bình thường cô hiếm khi mua gì đó cho mình.

Hôm đó, cô nấn ná trong cửa hàng một lúc lâu, chọn được một vài tờ giấy viết thư và thiệp được trang trí đẹp mắt, cô định sẽ tranh thủ lúc dắt “Siêu Nhân” đi dạo, nhân lúc không ai để ý, bỏ nó vào hộp thư của nhà Bùi Vị Trữ.

Cô hồi hộp bước ra khỏi cửa hàng bán lẻ đồ cao cấp, không ngờ lại bắt gặp Bùi Vị Trữ.

Nói đúng ra, không phải cô “gặp” Bùi Vị Trữ mà là nghe thấy có người đứng bên kia đường gọi tên anh.

Tống Hi ôm túi giấy của cửa hàng bán lẻ cao cấp trong ngực, quay đầu lại, trông thấy bên kia đường có một chiếc xe thể thao đỏ chói mắt, một cô gái có phong thái chẳng khác gì một ngôi sao bước ra khỏi xe.

Cô ấy có vóc người cao gầy, thon thả, mặc chiếc áo phao lông vũ dáng ngắn đang mốt, đôi chân thẳng thon thả được ôm trọn bằng đôi bốt da cao cổ.

Cô ấy là một mỹ nữ.

Tống Hi thầm nhận xét trong lòng.

Ánh nắng khá đẹp, vị mỹ nữ này đứng bên cạnh chiếc xe thể thao của mình, vuốt mái tóc nâu uốn xoăn, giơ tay lên gọi: “Bùi! Vị! Trữ!”

Tống Hi nhìn theo hướng cô ấy vẫy…

Bùi Vị Trữ “ừm” một tiếng, quay qua nhìn, ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái ấy, anh chào tạm biệt bạn bè, nở nụ cười, đứng ở đầu bên kia của vạch kẻ dành cho người đi bộ sang đường.

Đèn xanh sáng lên, Bùi Vị Trữ chạy băng qua vạch sang đường, miệng hà hơi, phả ra làn khói màu trắng.

Có thể thấy, anh rất vui khi thấy cô gái kia tới đây.

Ngay từ khi còn cách đối phương chừng hai, ba mét, Bùi Vị Trữ đã mỉm cười mở miệng: “Sao về mà không báo trước tiếng nào cả vậy?”

Cô gái kia cười lắc đầu, đáp đầy hoạt bát: “Surprise!”

“Đúng là một niềm vui bất ngờ.” Anh đáp như vậy.

Cô gái kia tung chìa khóa xe cho Bùi Vị Trữ: “Em lái đi, vừa rồi chị bị tắc đường trên cao tốc nửa tiếng đồng hồ, mệt chết mất.”

Tống Hi đứng sững người tại chỗ, chứng kiến anh thành thạo bắt lấy chiếc chìa khóa xe cô gái kia tung cho, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, cứ thế phóng đi.

Hóa ra, thầm mến không chỉ là bị trật mắt cá chân vẫn sẵn lòng đi cà nhắc một đoạn đường dài để được đi lướt qua anh.

Không chỉ là khi nghe anh nói anh chưa yêu ai, trong lòng cảm thấy mừng thầm.

Thầm mến còn là, khi phát hiện ra bên cạnh anh xuất hiện một người khác giới đẹp lóa mắt, bản thân không có bất kỳ lập trường nào, không có bất kỳ thân phận nào để hỏi anh một câu.