Thành Thủy Tinh

Chương 22: Thành thủy tinh: Bùi Vị Trữ là "hiệu ứng gấu trắng" của cô



Khi Tống Hi còn nhỏ, đánh giá của người nhà dành cho cô chính là "suy nghĩ đơn giản" "không giấu được chuyện gì", có tâm trạng gì cũng hiện hết lên trên mặt, không cần mở miệng, người khác đã nhìn ra cả rồi.

Tan học về nhà vui tươi hớn hở, vậy thì trên trường đã gặp được chuyện gì vui vẻ; nếu vừa về nhà đã ủ rũ cúi đầu, vậy chính là có ai đó đã trêu chọc khiến cô không vui.

Ngay cả khi chơi bài poker với bạn nhỏ nhà hàng xóm, rút bài so lớn nhỏ, nếu cô lấy được lá bài lớn, khóe miệng cũng có thể cười đến mang tai.

Nhưng Tống Hi tâm tư đơn thuần như vậy, hôm nhìn thấy Bùi Vị Trữ ở cùng người đẹp đi xe thể thao kia, cũng đột nhiên học được cách ngụy trang.

Cô như khoác lên một lớp vỏ bọc "tất cả đều bình thường", lúc ăn cơm tối vẫn cười cười nói nói với mẹ và Trương Thiến, sau khi ăn xong vẫn dắt "Siêu Nhân" ra ngoài đi dạo như bình thường, không ai nhìn ra manh mối gì.

Tống Hi không đi theo con đường bình thường vẫn hay đi mà dắt "Siêu Nhân" đi theo một hướng khác.

Trong cái đầu nhỏ của "Siêu Nhân" không có suy nghĩ gì, hoàn toàn không cảm thấy đổi sang con đường khác có gì không đúng, hưng phấn chạy tới chạy lui ở địa điểm mới, nâng cái chân sau lông xù lên, hùng dũng oai vệ lại khí thế bừng bừng đánh dấu khắp nơi.

Sau khi về nhà Tống Hi cũng vẫn như bình thường.

Cô lau chân cho "Siêu Nhân", chào hỏi ba mẹ, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tống Tư Tư, uống một ly nước ấm thật lớn, nghe thấy Tống Tư Phàm nói cô uống nước như hà mã thì trừng mắt nhìn cậu ta...

Tất cả đều bình thường, chỉ là lúc ngồi trước bàn bắt đầu làm bài tập, Tống Hi hoàn toàn không nhớ nổi bữa tối nay rốt cuộc đã ăn món gì.

Có lẽ có thể dùng cụm từ "mất hồn mất vía" để miêu tả trạng thái hiện tại của cô.

Tết Nguyên Đán chỉ cho nghỉ một ngày nhưng lại có rất nhiều bài tập.

Tống Hi móc một xấp bài thi thật dày từ trong cặp sách ra, lúc làm bài tập còn phân tâm tự khen mình, cảm thấy mình đúng đỉnh, nhìn thấy hình ảnh chấn động như vậy lại không để lỡ việc học, còn làm chăm chú bài tập như vậy.

Sự chăm chú đó khó khăn lắm mới duy trì đến khi làm xong bài tập, đến mười hai giờ đêm lúc chuẩn bị đi ngủ, cô mới cảm thấy mọi việc không ổn.

Nằm trên giường lăn qua lộn lại như bánh tráng, hình ảnh hiện lên trong đầu tất cả đều là cảnh Bùi Vị Trữ cười với cô gái kia.

Trước đó ở trong trường, cô đã từng chơi một trò chơi tên là "trong một phút không được nghĩ đến gấu trắng" với Lý Cẩn Du.

Khi đó bọn họ không biết đó là thí nghiệm "hiệu ứng gấu trắng" do một nhà tâm lý học trường đại học Harvard từng làm, chỉ dựa theo quy tắc trò chơi, nhắm mắt lại, càng tự nói với bản thân mình là đừng nghĩ đến gấu trắng, trong đầu lại càng xuất hiện hình dáng của gấu trắng.

Đêm khuya trằn trọc trở mình, Bùi Vị Trữ chính là "hiệu ứng gấu trắng" của cô.

Càng nói với bản thân mình đừng nhớ đến anh thì lại càng không làm được.

Trước đó Tống Hi chưa từng bị mất ngủ, học tập mệt mỏi như vậy, cô luôn đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, cũng rất ít khi thức dậy đi tiểu đêm.

Hôm nay thật khác thường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Mơ hồ nghe thấy dưới lầu có tiếng khóc, dù sao cũng không ngủ được, Tống Hi rón rén thức dậy, lẻn ra khỏi cửa.

Bạn nhỏ Tống Tư Tư vẫn chưa đầy hai tuổi, gương mặt mũm mĩm rất dễ thương. Chỉ có điều thể chất của cô bé quá yếu, luôn bị bệnh vặt đường tiêu hóa, ban đêm cũng thường xuyên quấy khóc.

Lúc Tống Hi đẩy cửa đi vào, Trương Thiến đang ôm Tống Tư Tư dỗ dành, phương Bắc mở hệ thống sưởi ấm áp, làm mẹ đau lòng cho con mình, bà ấy gấp đến độ trên trán đầy mồ hôi.

Thấy cô đi vào, Trương Thiến hơi bất ngờ: "Hi Hi, có phải tiếng Tư Tư khóc quá lớn, đánh thức cháu rồi không?"

"Không đâu không đâu, cháu không ngủ được, nghe Tư Tư khóc nên xuống xem thử. Tư Tư sao thế ạ? Có cần gọi mẹ cháu đến giúp không?"

"Bệnh cũ, không sao đâu. Để mẹ cháu nghỉ ngơi đi, ban ngày cô ấy đã giúp dì nhiều rồi, đừng giày vò cô ấy nữa."

Tống Hi giúp Trương Thiến dỗ Tư Tư, ủ ấm tay xoa bụng cho bạn nhỏ, qua mười mấy phút, tiếng khóc mới dần dần ngừng lại một chút.

Hôm nay Trương Thiến cũng không thoải mái, bị đau bụng khi đến kỳ kinh nguyệt: "Hi Hi, dì Trương đi vệ sinh một chút, cháu có thể ôm Tư Tư giúp dì một lát được không?"

Từ khi Tống Tư Tư ra đời, gần như ngày nào cũng được Tống Hi ôm mấy lần, không quá bài xích cô, sau khi thay người cũng chỉ khóc mấy tiếng tượng trưng rồi lại yên tĩnh, mở to đôi mắt tròn vo nhìn cô, còn cười với cô.

Tống Hi ôm bạn nhỏ đi tới đi lui trong phòng, vỗ về dỗ dành cô bé, thấp giọng kể chuyện cho cô bé nghe:

Ngày xửa ngày xưa có một vườn hoa, trong vườn hoa có một cái cây cực kỳ xinh đẹp.

Xung quanh cái cây kia trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ khác nhau, vừa đẹp lại vừa thơm, bọn họ đều là người nhà của cái cây kia, bướm nhỏ xinh đẹp, chim nhỏ có tiếng hót động lòng người đều là bạn của cái cây kia.

Nhưng bên ngoài hàng rào của vườn hoa có một bụi cỏ nhỏ tầm thường, nó len lén thích cái cây kia, thích rất lâu, rất lâu rồi...

Phòng ngủ cho trẻ con phải cực kỳ chú ý đến nhiệt độ trong phòng cho nên vừa mới vào đông, chú Tống đã dán kín miếng dán chặn khe cửa cho cửa sổ từ bên trong.

Cho dù thời tiết bên ngoài cửa sổ có ác liệt đến cỡ nào, nơi này vẫn là cảng tránh gió ấm áp.

Nhưng sau này Tống Hi nhớ lại đêm đó luôn cảm thấy tuyết bên ngoài cửa sổ như rơi cả vào trong phòng, dính ướt váy của cô, ẩm ướt lạnh lẽo, vô cùng khó chịu.

Giáo viên dạy văn từng phát cho bọn họ một xấp giấy rất dày, bên trên in những câu nói tích cực, bảo bọn họ thường xuyên đọc, sau này dùng để làm văn.

Có một câu Tống Hi nhớ rất rõ, là một câu Tịch Mộ Dung từng viết:

"Thất bại sẽ đến nhưng rồi cũng sẽ đi, nước mắt sẽ rơi xuống nhưng cũng sẽ khô lại. Chẳng có bất cứ thứ gì có thể khiến cho em nản lòng, bởi vì, em vẫn còn có cuộc đời dài rộng này, mà anh, nhất định anh sẽ tới."

Thật sự không dám nghĩ đến quan hệ giữa cô gái xinh đẹp kia và Bùi Vị Trữ, Tống Hi chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, dù sao phần lớn những chuyện "tình cờ" kia đều là do cô tự mình gặp phải, chỉ cần cô muốn tránh, trước khi rời khỏi thủ đô, cô cũng sẽ không còn bất kỳ tin tức gì về Bùi Vị Trữ nữa.

Nhưng cô vẫn còn quyến luyến, vẫn không nỡ buông bỏ.

Chạng vạng tối hôm sau, Tống Hi không nhịn được đi về phía sân tennis, cô không gặp Bùi Vị Trữ nhưng lại gặp người nhà và chó nhà anh.

Bà nội vẫn ngồi trên xe lăn, Samoyed vẫy đuôi đi bên cạnh bà cụ.

Người đẩy xe lăn cho bà cụ là cô gái xinh đẹp đi chiếc xe thể thao màu đỏ ngày hôm qua.

Hôm nay cô ấy không trang điểm, mái tóc buông xõa xuống dùng ghim cố định, mấy lọn tóc xoăn rũ xuống bên mặt, có một loại khí chất ung dung nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Ma xui quỷ khiến thế nào Tống Hi lại theo sau, cố gắng giữ khoảng cách không gần không xa, đi cùng bọn họ một đoạn đường.

Tính cách của cô gái rất sáng sủa, cả đường đi đều hỏi:

"Bà nội, chúng cháu trở về đón tết với bà, bà có thấy vui không ạ?"

"Mấy chiếc cupcake cháu vừa nướng cho bà ăn, bà có thấy ngon không ạ? Ngon hơn hai cái trứng cuộn bữa sáng Bùi Vị Trữ làm đúng không?"

Bà cụ rất hòa ái, nói chuyện ung dung thong thả: "Bánh của cháu rất ngon, trứng cuộn của Vị Trữ cũng rất ngon, không phân cao thấp."

"Có điều bây giờ tên nhóc kia nấu cơm cũng không tệ, ra nước ngoài cũng học được không ít."

Cô gái bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên cúi người, tới gần bà cụ: "Bà nội, bà nói Bùi Vị Trữ đã yêu ai chưa ạ?"

"Bà hỏi nó rồi, Vị Trữ nói nó chưa yêu ai."

"Oh really? Unbelievable! Bản thân nó còn chưa yêu đương, thế mà hồi chiều còn không biết xấu hổ hùa theo ba mẹ dạy bảo cháu, còn nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, lẽ nào lại có lý đó!"

"Gia Ninh, ba mẹ cháu với Vị Trữ nói đúng. Cậu trai kia luôn nói không giữ lời, bà nội cũng cảm thấy cháu nên suy nghĩ lại."

"Bà nội! Sao bà cũng không ủng hộ cháu? Không phải là anh ấy nói mà không giữ lời, anh ấy có nỗi khổ riêng, thật ra thì anh ấy cực kỳ tốt!"

Nghe cách nói chuyện của cô gái cũng không giống là bạn khác giới của Bùi Vị Trữ, ngược lại giống người nhà của anh hơn.

Theo tới sân tennis, suy đoán của Tống Hi được chứng thực.

Cô gái nhận được một cuộc điện thoại, cô ấy giơ chiếc điện thoại di động có treo móc khóa hình gấu con lên bên tai: "Vậy em lái xe tới đón chị với bà đi. Đừng lái xe của chị, lái xe ba ấy, chị đưa bà nội ra ngoài, đúng lúc đưa bà nội đi cùng luôn."

Không lâu sau, một chiếc SUV màu trắng đỗ lại bên cạnh sân tennis.

Người đầu tiên để ý đến chiếc xe là "Bóng Tuyết", không chờ những người khác phản ứng, chú chó Samoyed đã kêu lên, vẫy đuôi chạy tới.

Cửa xe mở ra, Bùi Vị Trữ từ trong xe bước xuống, ngồi xuống đưa tay vuốt "Bóng Tuyết" đang hưng phấn.

Kỳ nghỉ Tết, cây cối xung quanh khu phố đều được treo đầy dây đèn vàng, khi trời vừa tối, những chiếc đèn nhỏ này nhấp nháy, tràn ngập không khí lễ hội.

Có lẽ Bùi Vị Trữ đã đi cắt tóc, tóc ngắn hơn lúc trước một chút.

Anh mặc một chiếc áo lông màu trắng có mũ trùm đầu, trên vành mũ có một lông tơ mềm mại, mái tóc ngắn đen nhánh, nụ cười trong trẻo, từ cách đó không xa sải bước đi tới, nhận lấy xe lăn: "Chị, để em đi, chị đưa Bóng Tuyết lên xe trước."

Tống Hi một đường chạy về nhà.

Không khí lạnh lẽo tràn vào ngực, tràn đầy sự hưng phấn không nói lên lời.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tống Tư Phàm đang chơi với "Siêu Nhân", có thể là nụ cười của cô quá dễ thấy, vẻ mặt Tống Tư Phàm đầy ghét bỏ: "Chị uống lộn thuốc à?"

Tống Hi coi Tống Tư Phàm là không khí, chỉ nói chuyện với chú chó: "Hi, "Siêu Nhân", chị về rồi đây."

Vì được nghỉ tết, Tống Gia Quần và ba Tống Hi cũng ở nhà, hiếm khi được nhàn nhã ngồi chơi cờ tướng ở phòng khách; mẹ Tống Hi đang nấu cơm tối; Trương Thiến đang chăm sóc bạn nhỏ Tống Tư Tư.

Tống Hi chào hỏi từng người một, sau đó khó nén kích động trở lại phòng mình.

Phong bì và tấm thiệp lúc trước mua vẫn còn đang ở trong cặp sách, cô trái chọn phải chọn, chọn ra một tấm đẹp nhất, trải trên bàn.

Đang chuẩn bị động bút, cô đột nhiên lại ỉu xìu.

Nhưng chị của Bùi Vị Trữ đẹp thật đấy, ngay cả chị gái cũng đẹp như vậy, thế chẳng phải ở trong mắt anh, mình lại càng bình thường, tầm thường hay sao?

Người và người sao có thể chênh lệch lớn như vậy được chứ, chân của hai chị em Bùi Vị Trữ sao đều vừa dài vừa thẳng như vậy?

Tống Hi chán nản ngã xuống giường, duỗi chân.

Lúc cô tự nhìn mình, trong mắt như cài một filter ha ha, rõ ràng mình cũng mới chỉ có 45 kg, giờ phút này trong mắt lại hà khắc tự cảm thấy chân mình to muốn chết, giống như chân voi ấy.

Tống Hi chưa từng hỏi Lý Cẩn Du, trong tiết thể dục, lễ chào cờ, đại hội trường... lúc Lý Cẩn Du đưa mắt nhìn về phía lớp của Lý Thịnh Trạch mấy trăm lần, tìm kiếm bóng dáng của người mình thầm mến, cô ấy có từng lo được lo mất giống cô lúc này hay không.

Cuối cùng cô vẫn viết thiệp.

Cô không ký tệ, cũng không viết mấy lời thừa thãi, chỉ ghi một câu đơn giản: "Tết Nguyên Đán vui vẻ."

Sau đó cô vẽ một chiếc nấm nhỏ cười híp mắt bên cạnh câu chúc này.

Giống như hình cô vẽ lên tấm bảng trắng năm lớp mười nhặt được tài liệu học tập của Bùi Vị Trữ.

Chỉ là không biết Bùi Vị Trữ còn nhớ hay không.

Trong phong bì có để tấm thiệp đó và một túi chocolate nhập khẩu Trương Thiến cho cô.

Tống Hi nhân lúc trời tối, bỏ phong thư chúc phúc chứa đầy tâm sự của mình vào hộp thư trước cửa nhà Bùi Vị Trữ.

Cỏ nhỏ bên ngoài hàng rào cũng có một thoáng vọng tưởng.

Vọng tưởng gió mát có thể mang đi chút hương thơm mà nó góp nhặt đã lâu vẫn chẳng được bao nhiêu, đưa đến bên cạnh cây.