Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

Chương 11: Áp lực cuộc sống thực tại



Sau khi tôi nói lời chia tay với Gia Luật, cậu ấy trở về kí túc xá của trường, không lâu sau đó cậu ấy đã chuyển sang nhà riêng của Uyển Chi, vì bố mẹ Uyển Chi cũng là gia đình khá giả nên đã xây cho Uyển Chi một căn nhà riêng gần trường cả hai đang học, cuộc sống của cả hai cũng khá buồn khi ngoài giờ học Gia Luật ở lì mãi trong phòng, dù Uyển Chi có nói thế nào thì Gia Luật cũng không mấy bận tâm. Có những lần Uyển Chi phải đến bệnh viện khám thai thì Gia Luật cũng kiếm cớ có việc ở trường mà trốn tránh, điều này làm bố mẹ Uyển Chi không hài lòng. Sau khi kết hôn với Uyển Chi, cậu ấy cũng không một lần trở về quê, và từ ấy nhiều tính xấu của cậu ấy cũng dần xuất hiện, từ một người không biết hút thuốc, không uống rượu bia thì nay cậu ấy có thể ngày nào cũng tìm đến chúng, đến mức có lần Uyển Chi đòi ly hôn, cuộc sống hôn nhân của cậu ấy theo như người ngoài nhìn vào thì rất êm đẹp, có vợ đẹp, con ngoan, nhà cao cửa rộng nhưng chỉ cậu ấy mới biết nơi ấy không tồn tại tình yêu. Bạn bè xung quanh ai cũng cho rằng cậu ấy may mắn khi lấy được Uyển Chi, tương lai không lo chật vật về cơm áo gạo tiền khi cha cô ấy là người có chức cao trong Khối cảnh sát của thành phố hiện tại, chưa ra trường nhưng cậu ấy đã có chỗ đứng trong ngành. Mặc cho mọi người nói thế nào, cậu ấy vẫn nhất quyết không về làm cho cha của Uyển Chi, điều này càng làm cho mối quan hệ của cậu ấy và gia đình Uyển Chi ngày càng xa cách hơn.

Cậu ấy tập trung cho việc học khi đăng kí học vượt, theo chương trình học thì cậu ấy phải mất hơn bốn năm mới xong nhưng cậu ấy chỉ mất có ba năm để kết thúc chương trình học, ngày cậu ấy nhận bằng tốt nghiệp cậu ấy không nói với ai một lời, đến khi về đến nhà Uyển Chi mới biết, cô ấy không ngừng trách móc. Lúc ấy Uyển Chi chỉ mới sinh được vài tháng nhưng vì căng thẳng quá nhiều đến mức nhập viện, cậu ấy vẫn ra vào viện chăm sóc Uyển Chi như những ông chồng khác, chỉ khác khuôn mặt cậu ấy lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ khi bên cạnh đứa con của họ cậu ấy mới vui cười. Sau khi xuất viện thì cậu ấy bỏ mặc Uyển Chi ở lại với người giúp việc, một mình bỏ về quê, cậu ấy lại hứng chịu những lời chỉ trích từ phía gia đình cậu ấy khi từ bỏ một công việc tốt như thế ở một thành phố lớn, lại còn bỏ mặc vợ con những lúc như thế này nhưng tính khí của cậu ấy hiện tại chẳng ai nói được.

**

Còn về phía tôi sau khi trở về nhà thì cuộc sống dường như thoải mái hơn rất nhiều, điều tôi đắn đo nhất đó là kinh tế vì khi ấy tôi vẫn chưa đi làm, tôi bắt đầu tập tành buôn bán online và nhận thêm hàng gia công, mẹ tôi xót con xót cháu bảo là đừng làm nữa nhưng tôi cố gắng năn nỉ mẹ cho tôi làm thời gian này thôi. Khoảng thời gian ấy tôi tạm dừng việc học, đồ án tốt nghiệp khi ấy chúng tôi làm theo nhóm nên Hạo Dân và một số bạn khác đã làm giúp tôi, và thầy cô cũng thông cảm nên chấp nhận sự vắng mặt của tôi.

Không lâu sau đó thì bụng bầu vượt mặt, dự báo ngày sinh đã cận kề, đêm ấy tôi trằn trọc mãi không ngủ được, đến khuya thì bụng tôi rất đau, thế là tôi nhập viện chờ sinh, cảm giác lần đầu làm mẹ với tôi khá bỡ ngỡ, điều gì cũng nhờ đến mẹ và chị gái tôi, lúc ấy tôi chuyển dạ nhưng chưa có dấu hiệu sinh nên chờ khá lâu, đến khi siêu âm lại vì em bé nằm ngang nên bác sĩ bảo sẽ phải mổ, cầm tờ giấy đồng ý kí mổ trên tay tôi rơi nước mắt, chị tôi liền an ủi tôi không sao đâu mà, nhìn xung quanh các mẹ bầu khác được chồng đưa đi, được chồng vỗ về, nhìn lại mình chỉ có chị tôi chạy tới chạy lui, nhìn rất thương, đến khi tôi được đưa vào phòng mổ, chị vẫn động viên tôi:

- Yên tâm nha! Sẽ nhanh thôi, chị sẽ ở ngoài này đợi em và cháu.

Nước mắt như đợi sẵn trong khóe mắt chực trào ra, được đẩy vào căn phòng mổ, tôi lạnh đến thấu xương, ca mổ kéo dài trong bốn mươi lăm phút và tôi bị chụp thuốc mê nên mãi đến hai tiếng sau tôi mới tỉnh, vừa mổ xong cảm giác đau nhức lan tỏa khắp người, đến khi được chuyển sang phòng hồi sức tôi mới được gặp em bé của mình, một chiếc em bé ngủ ngon lành trông nôi, nhưng lạ thay nhìn chẳng giống ai cả, em bé đỏ hỏn, da nhăn nheo, đôi khi khóc nhè mà tôi dỗ mãi chẳng chịu ngừng khóc. Nằm viện được vài ngày thì tôi về nhà, cuộc sống tôi bận rộn hơn khi em bé ấy ngủ ngày cày đêm khiến tôi dường như muốn nổ tung, nhiều đêm tôi ôm bé ngồi cả đêm vì đặt xuống là em ấy lại khóc, tôi sợ lại đánh thức giấc ngủ của cả nhà. Cứ ngỡ làm mẹ sẽ dễ lắm nhưng thật ra không dễ chút nào, trên người lúc nào cũng chỉ toàn mùi sữa, mùi tè dầm của bé, đi đâu vẫn phải tranh thủ về sớm vì có một chiếc em bé đang đợi ở nhà, nhiều lúc tôi cũng cảm thấy tủi thân lắm vì nhìn bạn bè cùng trang lứa được đi chơi đi ăn, nhìn lại mình chỉ quanh quẩn là sữa và bỉm, tôi chợt rơi nước mắt, nhưng buồn một chút thôi, nhờ vậy tôi mới biết bà tôi, mẹ tôi và chị tôi đã phải chịu đựng như thế nào.

Tôi tự an ủi mình phải cố lên, cố gắng thật nhiều hơn, và từ ấy theo tôi cảm nhận thì cảm xúc của tôi cũng dần chai lì theo thời gian, vừa sinh xong được mấy tháng cũng là lúc tôi nhận bằng tốt nghiệp, ngày tôi nhận tấm bằng danh giá ấy cũng có sự hiện diện của em bé, tôi bế em bé trên tay, em bé ngủ rất ngon lành, còn tôi thì vui mừng vì cuối cùng tôi cũng ra trường đúng hạn. Được một thời gian sau tôi để bé ở nhà và bắt đầu đi tìm việc vì áp lực kinh tế khiến tôi nhiều lúc căng thẳng tột cùng, nhưng oái ăm thay người ta lạ không nhận sinh viên mới ra trường, chỗ khác lại yêu cầu kinh nghiệm, chỗ khác nữa lại cho rằng tôi có em bé nhỏ nên không thể đáp ứng được công việc của họ. Áp lực nối tiếp áp lực, nhiều lúc tôi muốn buông xuôi nhưng nhìn em bé bên cạnh tôi lại không ngừng cố gắng, hàng xóm xung quanh lại được dịp mỉa mai khi tôi ăn học đến nơi đến chốn cuối cùng cũng thất nghiệp, chưa bao giờ tôi thấy miệng lưỡi thế gian lại cay độc đến thế, họ không giết tôi bằng vũ khí nhưng lại khiến tôi chết dần chết mòn với ngôn từ của họ.

Khi tôi còn chưa xin được việc thì gia đình lại gặp thêm biến cố, mẹ tôi từ một người khỏe mạnh, sau khi bị ngã thì bị tai biến, một bên tay bà không thể cử động như trước được, khoảng thời gian ấy thì chị và cha tôi lại thay phiên nhau chăm sóc mẹ tôi, tôi lại thấy mình bất lực trước cuộc sống này. Chị tôi dường như bỏ hẳn công việc bên ngoài ở nhà để chăm sóc cho mẹ tôi và hai đứa cháu, lúc này tôi muốn đi làm nhưng em bé lại còn quá nhỏ, tôi cứ nghĩ khi sinh rồi thì việc đi làm sẽ dễ dàng lắm nhưng không thực tế không được như vậy.

Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, mẹ tôi sức khỏe đã dần ổn định hơn, và em bé cũng đã cứng cáp hơn, tôi bắt đầu công cuộc tìm kiếm việc làm, lúc ấy thì kiến thức chuyên ngành tôi đã dần quên, tôi buộc phải làm việc trái ngành, tôi nhủ lòng cố làm kiếm tiền trước rồi tính sau và may mắn thay công việc ấy cũng khá nhàn đối với tôi giúp tôi có thêm thu nhập để trang trải cuộc sống. Lâu dần tôi mới thấm thía được câu nói:

- 'Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng như ta tưởng tượng, mà đôi khi là một màu đen huyền bí.'