Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

Chương 16: Sự thật



Sáng hôm sau tôi thức dậy bởi tiếng chuông báo thức, quay người sang bên cạnh thì thấy Gia Luật nằm cạnh lúc nào không hay, rõ ràng lúc tối qua khi ngủ Gia Luật vẫn còn nằm dưới sàn nhưng sao bây giờ cậu ấy lại nằm gần tôi thế này? Tôi nhẹ nhàng lấy tay cậu ấy đang ôm tôi, nhưng chưa làm được thì cậu ấy đã thức giấc và ôm tôi nằm lại vị trí cũ, tôi lại bảo cậu ấy buông ra vì tôi sẽ bị trễ giờ làm, nhưng cậu ấy lại nói như năn nỉ tôi chỉ xin tôi năm phút như thế này thôi, tưởng đâu như ngôn tình lãng mạng ai ngờ vừa dứt câu thì tôi đã đá cậu ấy ngã xuống giường, cậu ấy xuýt xoa vì đau còn tôi thì hả dạ vô cùng. Sau đó cậu ấy muốn đưa tôi đi làm nhưng tôi từ chối vì tôi vẫn đang suy nghĩ về mối quan hệ này và cần thời gian để trả lời cho tất cả, buổi chiều hôm ấy gần đến giờ tan ca thì tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi, mặt tôi biến sắc và tức tốc trở về nhà, trên xe tôi nhắn tin cho Gia Luật biết điều ấy, vừa về đến nhà mẹ tôi chưa kịp hỏi tôi mọi chuyện thế nào đã tán tôi một cái thật đau. Mẹ tôi vừa nói vừa tức giận:

- Mẹ có dạy con đi cướp chồng người khác thế sao? Đến bao giờ con mới hết làm cha mẹ phiền lòng đây hả?

Tôi an ủi mẹ tôi hãy bình tĩnh tôi sẽ giải thích sau vì bây giờ việc tôi cần làm là giải quyết với người phụ nữ kia, giọng nữ kia vẫn chua ngoa không ngừng:

- Tôi đã cảnh cáo chị trước rồi, đừng nên động vào những thứ thuộc về tôi!

- Vậy sao? Cô có chắc những thứ đó còn thuộc về cô không? Hay cô chỉ đang tự lừa dối bản thân mình. - Tôi đáp trả.

Cô ta tức giận đến không nói được lời nào, liền quay sang nói với mẹ tôi một lần nữa rằng hãy dạy bảo tôi cho kĩ càng đừng để tôi đi cướp chồng người khác một lần nữa, tôi lần này không thể bỏ qua được nữa, tôi lớn giọng:

- Vậy xin hỏi chứng cứ đâu cô nói tôi đi cướp chồng của cô, mà cô cũng có chắc cô không làm gì sai trái sau lưng chồng mình không, hay là trước đây cô từng dụ dỗ đàn ông của người khác nên bây giờ nghĩ ai cũng như cô năm xưa.

Cô ta nổi cơn điên lên liền vung tay đánh tôi nhưng rất may tôi đã né kịp, và Gia Luật cũng đã xuất hiện sau đó, cậu ấy đi đến xin lỗi tôi và gia đình tôi, rồi đưa Uyển Chi ra về nhưng trước khi họ đi tôi muốn cô ta phải xin lỗi mẹ tôi vì những lời xúc phạm khi nãy nhưng cô ta không đồng ý, tôi liền dọa cô ta là con của một Thứ Trưởng Bộ Công An thành phố nhưng lại xông vào nhà dân buông lời xúc phạm, miệt thị khi chưa có chứng cứ, nếu tin này đồn ra thì cô ta sẽ là người bị chỉ trích nhiều nhất, tôi biết Gia Luật cũng khó xử trong chuyện này, nhưng hiện tại ai đụng đến gia đình tôi thì tôi sẽ nhất định sẽ không bỏ qua. Nhận thấy được Gia Luật không đứng về phía mình, cô ta hời hợt xin lỗi và rời đi, như đã hứa Gia Luật trở lại sau đó không lâu, cả nhà tôi cùng vào phòng khách và muốn nghe về lời giải thích của tôi, tôi cúi gầm mặt và chỉ nói xin lỗi thì mẹ tôi nói thêm thứ bà cần bây giờ là lời giải thích chứ không phải chỉ nói một lời xin lỗi là xong, bà còn nói thêm với Gia Luật là người có gia đình rồi thì đừng cố gieo tình cảm cho người khác nữa và muốn đuổi cậu ấy về.

Nhưng lúc này đột nhiên Gia Luật quỳ xuống khiến ai nấy đều bất ngờ, cả tôi cũng vậy, tôi bảo cậu ấy đứng lên nhưng cậu ấy nhất quyết không đứng, cậu ấy nói lên nỗi lòng của chính mình rằng cậu ấy đã li hôn vợ được gần một năm và hai bên gia đình vẫn chưa biết điều ấy vì muốn giữ mối quan hệ văn minh cho cả hai nhưng không ngờ hôm nay cô ấy lại đến đây và gây rắc rối cho gia đình tôi như thế, nghe xong thì mẹ tôi lại bảo cậu ấy đứng lên đi không cần quỳ gối như thế, nhưng cậu ấy còn một chuyện nữa muốn nói, tôi biết cậu ấy muốn nói đến vấn đề gì, tôi liền nói lớn:

- Nói xong rồi, cậu về đi, ở đây không còn chuyện của cậu nữa!

- Không còn chuyện của tôi nữa nhưng còn chuyện của chúng ta! – Cậu ấy trả lời.

Tôi cố xua đuổi cậu ấy một lần nữa nhưng cậu ấy vẫn không chịu đi, có lẽ lần trở lại này cậu ấy rất quyết tâm, cậu ấy bộc bạch một lần nữa muốn xin gia đình tôi cho phép tôi và cậu ấy được tìm hiểu nhau, mẹ tôi tỏ vẻ không hài lòng khi cậu ấy còn chưa giải quyết xong với vợ cũ mà còn muốn tìm hiểu tôi, mẹ tôi cũng nói thêm tôi còn có Gia Huy nên chắc chắn gia đình cậu ấy sẽ không chấp nhận, và bà cũng không muốn phải đấu tranh với dư luận thêm một lần nào nữa. Lần này tôi nhất quyết kéo cậu ấy đứng dậy nhưng lời cậu ấy nói ra khiến mọi người trong nhà tôi như đứng hình:

- Gia Huy là con trai của con!

Cha tôi từ đầu đến giờ luôn im lặng thì lúc này ông lên tiếng bảo tôi buông cậu ấy ra, và để cậu ấy giải thích về những lời đã nói, cha tôi cho phép cậu ấy ngồi và nói chuyện, cậu ấy bắt đầu kể về khoảng thời gian cấp ba khi mà chúng tôi chính thức quen nhau cho đến khi chia tay, sau khi nghe xong cha tôi lại từ tốn hỏi tôi ngay từ đầu đã biết Gia Huy là con của cậu ấy nhưng vẫn một mực giấu kín, tôi khẽ gật đầu và ' ĐOÀNG' cha tôi đập mạnh tay xuống bàn và nói với vẻ hơi khó chịu:

- Con thà bảo vệ thằng nhóc này mà để gia đình mình phải mang tiếng là không biết dạy con sao, con không hề quan tâm đến mặt mũi của hai thân già này hay sao?

Cha tôi quát lớn, mẹ tôi sợ ông sẽ đánh tôi nên đi đến bảo ông hãy bình tĩnh lại và kêu tôi ra ngoài, trước khi đi tôi chỉ biết nói xin lỗi và Gia Luật cũng thế, gặp chị tôi bên ngoài tôi cũng chỉ biết cúi gầm mặt và bảo tôi phải về công ty có việc cần xử lý, cuối tuần tôi sẽ về thăm Gia Huy, chị tôi cũng không can ngăn nữa.

Gia Luật không yên tâm nên đi theo tôi, tôi không về công ty cũng không về phòng riêng mà đi thẳng đến một quán nhậu gần đó, tôi muốn một lần được say để quên hết đi mọi chuyện, vào quán tôi gọi liền mấy món và một chai rượu, Gia Luật có ngăn tôi lại nhưng tôi phớt lờ đi, thật sự tôi không nghĩ đến lại có ngày hôm nay, tôi cứ uống và uống, đến khi đầu óc mơ hồ, không nhận thức rõ được mọi thứ, tôi lại bật khóc như một đứa trẻ. Gia Luật đưa tôi về phòng, tôi vẫn không ngừng trách móc cậu ấy vì sao lại đối xử với tôi như vậy, bao nhiêu nỗi niềm chất chứa trong lòng bấy lâu nay tôi đều nói ra hết, cậu ấy chỉ biết lắng nghe nhưng không hề oán trách tôi, tôi có đấm cậu ấy thật đau cậu ấy vẫn cắn răng chịu đựng, tôi dựa vào ngực cậu ấy và khóc lên từng hồi, cậu ấy chỉ biết vỗ về và xin lỗi tôi thật nhiều nhưng rất tiếc sau khi tỉnh dậy tôi chẳng nhớ gì cả, tôi cũng chẳng nhớ tôi về phòng bằng cách nào.

Khi tôi tỉnh dậy thì đã gần đến trưa, nhận ra quần áo đã được thay tươm tất, với tay lấy điện thoại thì có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi, tôi vội vã tắm rửa để đi làm thì cửa phòng đột nhiên mở ra và Gia Luật xuất hiện với rất nhiều thức ăn trên tay, tôi lại hỏi cậu ấy sao đến đây giờ này thì cậu ấy bảo đang giờ nghĩ trưa nên muốn mua đồ ăn sang ăn cùng tôi, và còn nói thêm đã xin bên phía công ty cho tôi được nghĩ phép hôm nay, giọng điệu cậu ấy có vẻ rất lạ. Tôi ngập ngừng hỏi tối qua tôi đã về nhà thế nào và tôi tự thay quần áo đúng không vì tâm trí tôi cũng không thể nhớ đoạn kí ức tối qua. Cậu ấy trả lời chính cậu ấy đã đưa tôi về và vì tôi nôn khắp người không còn cách nào khác nên cậu ấy đã thay đồ giúp tôi, nghe xong tôi xấu hổ đến mức không dám ngước mặt lên còn cậu ấy có vẻ rất hứng thú với việc ấy liền nói tiếp:

- Cũng không phải là lần đầu thấy, cậu làm gì đỏ mặt thế kia.

Cậu ấy lại tiếp tục hỏi thêm lúc sinh Gia Huy là tôi sinh mổ đúng không vì cậu ấy thấy vết mổ ngay bụng tôi vẫn còn khá dài, tôi lại không trả lời và sau đó cậy ấy lại ngập ngừng nói thêm muốn cuối tuần này tôi đưa Gia Huy đi chơi cùng cậu ấy, cậu ấy hứa sẽ không nói cho Gia Huy biết chuyện này mà nhân dịp này để cả hai có cơ hội gần nhau hơn, tôi chỉ im lặng vì mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi không thể nào theo kịp.

Lảng tránh tất cả tôi hỏi cậu ấy về Uyển Chi và gia đình cô ấy khi biết cả hai đã ly hôn thì mọi chuyện sẽ thế nào, hơn nữa cậu ấy đang là Đại Úy của cục Cảnh sát, nếu có chuyện gì xảy ra thì ít nhiều cậu ấy vẫn bị lời ra tiếng vào, nhưng lần này cậu ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi và nói:

- Tôi cũng nên trải qua cảm giác mà khi xưa tôi đã gây ra cho cậu mà đúng không?

Tôi vội rụt tay lại và cậu ấy lại nói thêm vẫn câu nói cũ chỉ cần tôi không buông tay cậu ấy thì cậu ấy sẽ theo tôi đến cùng, cả hai chợt nhìn nhau thật lâu, và tôi cảm nhận được trong ánh mắt cậu ấy rằng cậu ấy cũng cần được vồ về và quan tâm. Tôi có nên bắt đầu lại một mối quan hệ nghiêm túc với cậu ấy ở hiện tại không, điều đó tôi vẫn còn đắn đo và có chút lo lắng nhưng không biết điều tôi lo lắng là gì?