Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 53



Khánh Lâm ngại ngùng chạy đến chỗ tiến sĩ, ánh mắt ấm ức nói:

“Hai người đấy bắt nạt trò.”

Tiến sĩ Quách cười lớn, ông vỗ nhẹ vào vai cậu rồi đi lên bục giảng tiếp tục giảng dậy các kiến thức nghiên cứu và chỉ ra nỗi sai. Ca học với sự im lặng, bầu trời cũng tôi dần lại, Mễ Mễ đứng bên ngoài đi vòng vòng trước hành lang.

“Sao lâu thế mà anh ấy vẫn chưa ra.”

Một tía sáng khẽ mở ra, Khánh Lâm nhanh chân bước ra trước, cậu bỗng giật mình nhảy lên.

“Aaa.”

Tiếng hét làm ba người bên trong hốt hoảng chạy ra.

“Khánh Lâm có chuyện gì thế.”

Tiến sĩ quay người cậu một vòng nhưng không thấy có vết thương nào, cánh tay Lâm Lâm chỉ về phía trước. Mễ Mễ đứng yên tròn mắt nhìn đàn em nhát gan trước mặt. Cô quay sang nhìn thấy Ngụy Thành, ánh mắt sáng lên chạy gần lại ôm lấy cánh tay của anh.

Tay Lâm Lâm di chuyển theo bóng người Mễ Mễ, cậu khựng lại há hốc miệng ra, ánh mắt đầy sự bất ngờ.

“Cố Ngụy Thành thân thiết với bạn khác giới sao.”

Tiến sĩ cũng tròn mắt nhìn theo.

“Thằng nhóc này đúng là khó quán.”

Một tuần làm thí nghiệm cùng nhau nhưng sự lạnh lùng cùng với sự nghiêm túc bất thường kia không ai nghĩ tới là Ngụy Thành bạn nữ ở cùng.

Mễ Mễ cười gượng cúi đầu chào tiến sĩ.

“Nghe danh đã lâu, rất vinh dự được gặp thầy.”

Ngụy Thành cười nhẹ xoa đầu cô, anh đi vào trong lấy balo rồi rời đi cùng Mễ Mễ. Ba người tròn mắt nhìn theo, Trịnh Tuyết vẻ mặt không vui, hóa ra giữ khoảng cách với mình là vì đã có người yêu.

Tiến sĩ Quách cười nhẹ.

“Chắc tôi phải chuẩn bị sẵn phong bao đỏ thôi.”

Khánh Lâm đáp lại.

“Em sẽ không đi đâu.”

Mọi người thu xếp đi về, Trịnh Tuyết vẻ mặt ủ rũ bước ra, cậu cảm thấy hôm nay đàn chị có vẻ mệt mỏi vội móc một chiếc kẹo nhỏ ra đưa cho đại tỷ, ánh mắt tròn xoe nhìn cô.

“Chị ăn đi, kẹo có thể giúp cho tâm tình dễ chịu hơn đấy.”

Đại tỷ cười gượng nhận chiếc kẹo ngậm, cô bóc ra ngậm cảm thấy tinh thần đúng là tốt hơn thật.

“Cảm ơn em.”

Khách Lâm cười tươi khẽ ngãi sau gáy, ánh mắt cũng hiền từ đi theo sau bóng lưng đại tỷ. Cậu đưa cô về kí túc xá trường rồi về khu của mình. Vẻ mặt học tỷ đỡ hơn, cô lắc nhẹ đầu an ủi bản thân.

“Nào, chỉ là di mày ngưỡng mộ thành tích học tập của em ấy thôi.”

Ngụy Thành cầm tay Mễ Mễ đi trên đường, cô suy nghĩ lại vẻ mặt của đại tỷ lúc nhìn thấy cô.

“Cố Ngụy Thành, có phải anh lại có người thích đúng không.”

Ngụy Thành tròn mắt nhìn Mễ Mễ.

“Làm gì có, anh chỉ có một mình em thôi, thật đấy.”

Mễ Mễ lắc nhẹ đầu khó tin.

“Hừm…nhưng em thấy đại tỷ gì đó thì không như vậy đâu.”

Ngụy Thành bật cười.

“Em có vẻ để ý nhỉ.”

Tiểu Mễ quay mặt đi, Ngụy Thành càng nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt nâng niu nhìn Mễ Mễ.

“Đừng lo, anh sẽ không xa em đâu.”

Cô gật đầu, nở một nụ cười rồi cùng nhau đi về nhà. Căn phòng ngập tràn ánh nắng buổi sớm, Mễ Mễ dụi nhẹ cặp mắt của mình, từ từ mở ra. Lại một ngày mới bắt đầu, Tiểu Mễ mở cánh cửa ra ánh mắt bỗng khựng lại nhìn về phía trước, Ngụy Thành cũng vừa tỉnh dậy bước ra, anh nhẹ nhàng nói:

“Chào buổi sáng.”

Mễ Mễ gật đầu nhanh chóng rồi chạy vào nhà vệ sinh, gương mặt nhem nhuốc, đầu tóc bù xù.

“Ây, hôm nay sao lại trông tả tơi thế này hả.”

Cô ở bên trong một lúc lâu, Ngụy Thành chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi bước ra ngoài. Mễ Mễ đi ra nhìn thấy tờ giấy note trên bàn.

“Đồ ăn em hâm nóng là ăn được, buổi trưa anh sẽ đến tìm em.”

Mễ Mễ bật cười, trong lòng tràn ngập màu hồng, ánh mắt đầy thích thù cất tờ giấy đấy đi.

Đi đến trường, bắt đầu buổi thực nghiệm pha chế nước hoa. Ai lấy cũng chăm chú làm thí nghiện, từng người từng người thất bại. Y Y cũng bắt đầu chán nản.

“Sao làm theo công thức thầy hướng dẫn mà lại không ra mùi hương đấy nhỉ.”

Mễ Mễ cũng bất lực, nhìn dung dịch đang chuyển sang một màu xanh đậm, bình cồn để bên cạnh đang cháy, một ý tưởng táo bạo hiện lên.

“Thất bại vì thử thêm một lần nữa chắc không sao.”

Một mùi hương thơm bay xung quanh căn phòng, thầy Trịnh vỗ tay tán thưởng hóa ra từ một dung dịch có mùi khó chịu đun nóng lên lại tạo ra một mùi hương thơm ngây ngất như vậy.

Mễ Mễ bất ngờ thần may mắn độ mình đấy à, chỉ là làm bừa mà cũng ra. Y Y tiến lại nói nhỏ vào tai Mễ Mễ.

“Cậu tuyệt thật đấy.”

Một ca thực nghiệm kết thúc thành công, Mễ Mễ cất chiếc áo trắng đi vươn cao vai lên, tinh thần đầy nhẹ nhõm.

“Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.”

Y Y vẻ mặt tội nỗi nói:

“Hôm nay tớ có hẹn với An Đoàn…Cậu đi một mình nhé.”

Vừa nói hết câu Y Y chạy nhanh đi ra cổng trường, Mễ Mễ cười nhẹ đi một mình đến phòng ăn của trường, cô nhìn vào đồng hồ trên tay thở dài.

“Muộn vậy rồi chắc anh ấy không đến được rồi.”

Tiểu Mễ lấy thức ăn xong, đi tìm bàn ngồi vào một góc vừa ăn vừa ngắm trời. Một tiếng “cạch” vang lên, Mễ Mễ ngẩng lên nhìn, ánh mắt vui vẻ hơn.