Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 54



Tiểu Mễ cười nhẹ rồi quay vào khay thức ăn của mình. Ngụy Thành ngồi đối diện đưa cho cô một hộp sữa nhỏ, ánh mắt nhắm nhìn không rời.

Giữa bầu không khí nhộn nhịp của căn tin, người ra người vào, Mễ Mễ ăn xong phần cửa mình cầm lấy hộp sữa rồi rời đi.

Ngụy Thành cũng đứng dậy rời đi ngay sau đó. Về phòng nghiên cứu, học tỷ vuốt mái tóc dài của mình lên, con trai để ý tới con gái là ở phần cổ. Khánh Lâm nhìn theo không rời, nhưng Ngụy Thành lạnh lùng quay qua một bên.

“Chị xinh thật đấy.”

Trịnh Tuyết cười nhẹ, ánh mắt khẽ dịch chuyển qua phía Ngụy Thành.

“Đẹp nhưng chắc không được ai chú ý rồi.”

Khánh Lâm lắc nhẹ đầu.

“Không…chị xinh thật mà.”

Cánh cửa phòng mở ra, ba người đứng dậy chỉnh tề chào tiến sĩ. Vẻ mặt ông cười tươi nhìn học trò của mình.

“Xem ra không có tôi các cậu vui đấy nhỉ.”

Ly cà phê trên tay được đặt xuống, ánh mắt khó rời đi. Trịnh Tuyết cười nhẹ đưa bản kế hoạch chuẩn bị từ tuần trước ra.

“Tiến sĩ, thầy xem còn chỗ nào cần chỉnh sửa ạ.”

Giáo sư Quách gật gù xem chi tiết, căn phòng quay lại với trạng thái yên tĩnh, ai cũng chăm chú làm bài kiểm tra. Ngụy Thành nhìn vào đồng hồ gần đến hẹn với Mễ Mễ. Anh kiểm tra một lượt gậy đầu rồi mang bài lên.

“Em về trước đây.”

Hai người còn lại giật mình ngẩng lên, thời gian mới trôi qua một nửa sao lại làm xong nhanh như vậy. Khánh Lâm cười nhạt, vẻ mặt thất vọng nói:

“Chắc là do không biết làm nên nộp giấy trắng đây mà.”

Trịnh Tuyết khẽ lắc đầu, thời gián trôi qua trôi qua, tiếng tích tách của đồng hồ đếm ngược. Hai người nộp bài, cúi chào tạm biệt tiến sĩ. Khánh Lâm vừa đi vừa thở dài, Trịnh Tuyết lo lắng hỏi thăm.

“Sao thế, em mệt sao.”

Khánh Lâm cười trừ không nói gì, đi lướt qua một quán cafe, cậu khựng lại 2s mới đi tiếp, trong lòng thầm nghĩ.

“Hóa ra xin về sớm để đi chới với người yêu…hừm mai nói với tiến sĩ Quách mới được.”

Trong quán cafe, Mễ Mễ mang theo một đống giáo án thực hành tại khoa, cô thở dài nhìn đống công thức trên máy tính, vẻ mặt u sầu nói:

“Sao anh lại nhẹ nhàng như vậy nhỉ…haizz đống bài này ước gì có ai làm với em.”

Ngụy Thành cười nhẹ nhận một nửa rồi nhìn lướt qua, ánh mắt đắc ý nói:

“Nửa tiếng sau xong việc anh sẽ đưa em đi ăn kem.”

Mễ Mễ tròn mắt nhìn theo, đầu khẽ giật.

“Nói là phải giữ lời đấy.”

Ngụy Thành xoa nhẹ vào đầu cô, ánh mắt sắc lạnh bắt đầu làm bài. Từng giây, từng phút trôi qua, Mễ Mễ lâu lâu lại ngẩng lên ngắm nhìn Ngụy Thành.

“Anh ấy chăm chú quá đi.”

Đúng 30 phút sau, tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh cất gọn gàng lại vào cặp, mặt ngẩng lên nhìn Mễ Mễ đang ngục xuống bàn, cô ngủ với tinh thần thoải mái.

Cố Ngụy Thành ngồi yên tại đó ngắm nhìn Mễ Mễ ngủ, trong quán cũng dần vắng người, nhận viên ra cúi đầu xin lỗi.

“Xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi đã đóng cửa xin hãy quay lại vào ngày mai.”

Cố Ngụy Thành gật đầu lịch sự đi lại cỗng Mễ Mễ lên lưng, nhờ nhân viên đưa những món còn lại lên tay anh.

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Mễ Mễ ôm cổ anh càng lúc càng chặt, Ngụy Thành cười nhẹ đi từng bước từng bước một. Qua ngã tư, tiếng còi “bíp” ở phía sau làm Mễ Mễ giật bắn mình lên.

“Ơ gì thế, mình đang ở đâu.”

Ngụy Thành cười nhẹ nói:

“Hừm…em đang ở trên lưng anh đấy.”

Mễ Mễ ngẩng cao mặt lên nhìn vào bóng lưng quen thuộc anh ấy cõng mình nãy giờ sao. Cố Ngụy Thành đi chậm hơn, ánh mắt dịu hiền nhìn vào bóng của hai người in lên đường. Một bóng trái tim từ trên đỉnh đầu hiện lên, anh bật cười thích thú.

“Em đang rải thính cho anh đấy à.”

Tiểu Mễ lắc đầu xấu hổ rụt tay lại.

“Anh nghĩ hơi nhiều rồi.”

Cả đoạn đường về nhà, hai người tâm sự cùng nhau lần đâu đến một thành phố, ở xa bố mẹ…Cố Ngụy Thành đưa cô lên phòng, cánh cửa nở ra anh vội vàng đặt cô xuống ghế, ánh mắt đầy oán trách nói:

“Cõng em xong cái lưng anh không còn nữa rồi.”

Mễ Mễ cười trừ, cô nhảy bịch xuống kéo anh qua bên ghế đá, ánh mắt ân cần xoa bóp cho Ngụy Thành.

“Em ngủ quên mà anh cũng không đáng thức em dậy.”

Cố Ngụy Thành cười mỉm khẽ xoa mái tóc cô, làn gió đêm thổi nhẹ lay động mái tóc dài của Mễ Mễ. Ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú không rời.

Sáng hôm sau, Mễ Mễ và Y Y kết thúc khóa thực hành tại trường cũ, cô bắt đầu quay lại với khoa cũ của mình. Mễ Mễ cười vui vẻ bước vào giảng đường, từng ánh mắt soi xét dồn về phía cô. Y Y có dự cảm không lành nhìn về phái đám đông đang túm tụm lại xem gì đấy.

“Ây mau nhìn này, thật là khiến người ta bất ngờ.”

Nhã Nhi hùng hổ tiến lại kéo đám người qua một bên nhìn vào điện thoại, ánh mắt cũng trở lên bất ngờ, cô ấy vội quay sang nhìn Mễ Mễ. Một bầu không khí nặng nề bao phủ lấy giảng đường. Y Y càng khó hiểu đi lại lấy lên xem, một sự thật đầy khó tin.