Thanh Xuân Năm Ấy Giờ Ra Sao?

Chương 17



Sau khi kết thúc buổi lễ. Tất cả mọi người có mặt cũng lần lượt ra về.

- Ba mẹ về nha Nhiên!

- Dạ mẹ!

- Ba mẹ về cận thận! Anh nói

- "Uhm" Ba mẹ Lục Nhiên nói xong cũng leo lên xe rời đi. Lục Nhiên cùng gia đình anh trở về nhà, nói chính xác hơn Lục Nhiên đang về nhà chồng.

...………………………...

Lục Nhiên ngồi trong phòng tân hôn của hai người. Cô mệt mỏi ngồi trên chiếc giường với bộ đầm nặng nề. Mãi không thấy anh vào nên cô bèn đứng dậy tiến tới chiếc vali mở ra và lấy chiếc đầm ngủ màu trắng tay ngắn, dáng phong rộng dài qua đầu gối. Lục Nhiên bước vào phòng tắm đóng cửa lại.

* Cạch*

Thái Lăng bước vào phòng ngủ. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh liền biết đó là ai. Tiến đến chiếc giường và nằm xuống, mắt nhìn lên trần nhà như đang suy nghĩ cái gì đó.

* Cạch* Tiếng cửa của phòng tắm mở ra.

Lục Nhiên một tay cầm lấy khăn lau tóc, tay còn lại ôm bộ đầm cưới đi ra. Thấy anh nằm ở đó Lục Nhiên nhỏ giọng nói.

- Nè Thái Lăng! Anh chưa ngủ đó chứ?

- " Chưa!" Thái Lăng trả lời xong ngồi dậy nhìn cô. Lục Nhiên thấy vậy mới nói tiếp:" Nguyên ngày hôm nay tiếp khách anh uống nhiều cũng mệt rồi! Mau đi tắm đi em xuống lầu nấu cho anh bát canh giải rượu."

Thái Lăng không nói gì đứng dậy bước lại tủ đồ mở ra và lấy một bộ giản dị và thoải mái. Sau đó anh bước vào phòng tắm. Lục Nhiên cũng bỏ bộ đồ cưới nặng nề qua một bên rồi đi xuống nấu cho anh canh giải rượu.

5 phút sau..........

Cô đi lên trên phòng nhưng anh vẫn chưa ra. Lục Nhiên đặt bát canh lên bàn và ngồi trên ghế sofa chờ anh. Một lúc sau anh cũng ra trên tay cũng cầm một cái khăn lau tóc. Từng giọt nước trên tóc anh cứ rơi xuống chiếc áo thun trắng anh đang mang làm lộ ra cơ thể hoàn hảo của anh.

Lục Nhiên ngồi đó nhìn anh không chớp mắt. Bạch Thái Lăng cảm giác được ai đó đang nhìn mình nên liếc mắt nhìn lại. Cái nhìn của anh làm Lục Nhiên giật mình mà quay mặt đi chỗ khác nói.

- " Canh giải rượu em nấu xong rồi! Anh mau uống đi không nó nguội" Nghe cô nói như vậy anh chỉ tiến tới ngồi xuống uống bát canh. Trong khi Bạch Thái Lăng đang uống Lục Nhiên thấy tóc anh vẫn còn ướt liền đứng dậy đi lấy máy sấy cắm điện vào.

- Cô làm gì vậy? Bàn tay nhỏ của Lục Nhiên đụng vào tóc anh làm Thái Lăng hơi giật mình né nhẹ qua một bên. " Thì em thấy tóc anh đang con ướt nên muốn sấy khô giúp anh."

Nghe Lục Nhiên nói vậy nên anh cũng im lặng để cô sấy tóc cho mình. Thấy anh không nói gì nữa cô từ từ mở máy sấy lên và nhẹ nhàng sấy tóc cho anh. Bạch Thái Lăng thầm nghĩ * Đúng là người phụ nữ giả tạo, muốn lấy lòng của tôi sao? Tôi sẽ cho cô tận hưởng cảm giác hạnh phúc rồi cũng sẽ chính tay tôi phá hủy nó.*

Sấy tóc cho anh xong cô và anh lên giường. Bạch Thái Lăng nằm lên giường, Lục Nhiên cũng nằm xuống nhưng cách xa anh ra phía đầu giường xoay lưng lại phía anh.

Lục Nhiên đang nằm chuẩn bị nhắm mắt thì bỗng tay có một lực kéo cô vào phía trong. Lục Nhiên nhìn xuống dưới bụng mình thấy có cánh tay ai đó đang ôm. Cằm anh đặt lên đâu cô rồi nhắm mắt.

Cô bị ôm bất ngờ, không tự chủ được khuôn mặt bất giác đỏ như trái cà chua, định nhích ra khỏi người anh nhưng lại bị anh ôm chặt.

- Nằm yên! Thái Lăng lạnh lùng lên tiếng. Lục Nhiên cả người cứng đờ, im lặng không dám nhúc nhích gì cả.

Ở ngoài cửa phòng ………

- Nè chồng à! Anh nghĩ chúng nó đang làm gì? Mẹ Thái Lăng hỏi.

- Anh cũng không biết!

- Không nghe tiếng động gì không lẽ ngủ rồi sao?

- Chắc vậy! Chồng bà vừa trả lời vừa ngáp.

- Cái anh này! Bà nhìn chồng mình xong tai áp vào cửa phòng của đôi vợ chồng mới cưới nhưng chẳng nghe tiếng gì.

- Không lẽ chúng nó không động phòng sao?

- Anh cũng chẳng biết! Mà tụi nhỏ làm gì thì mình cứ mặc kệ đi em à! Chúng ta đi ngủ thôi, chứ anh buồn ngủ lắm rồi! Vừa nói chồng bà vừa nắm hai bả vai của bà xoay lưng mà đi về phòng.

……………………

Sáng hôm sau............

Lục Nhiên thức dậy như thường ngày, nhưng cô cứ cảm giác như có thứ gì đang đè lên người mình. Cúi mặt xuống nhìn Lục Nhiên thấy cánh tay của anh vẫn còn đặt lên người cô. Quay mặt sang thì Thái Lăng vẫn đang còn ngủ.

Lục Nhiên ngắm nhìn khuôn mặt của anh. Đúng là chỉ khi anh ngủ anh mới có được nét mặt ôn nhu, ấm áp chứ đâu lạnh lùng như thường ngày.

Cô lấy tay anh để sang một bên rồi bước xuống giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Sau khi đi ra ngoài Lục Nhiên tiến đến tủ quần áo của anh lấy ra một bộ âu phục màu đen rồi đặt trước cửa tủ. Xong việc cô thay một bộ quần áo rồi đi xuống lầu.

Người hầu thấy cô thì mỉm cười chào hỏi.'' Chào buổi sáng thiếu phu nhân, sao cô không ngủ thêm một chút nữa đi dậy sớm quá vậy?"

- Em theo thói quen thôi!' Vì cô người hầu lớn tuổi hơn Lục Nhiên.

- À!.cho em hỏi chị tên gì cho dễ xưng ạ!

- Tôi tên Hoa Hoa! Cô hầu nói.

- Vậy chị Hoa Hoa nè bữa sáng hôm nay để em nấu cho chị đi làm những việc khác đi! Lục Nhiên thấy Hoa Hoa chuẩn bị nấu bữa sáng cho gia đình thì cô đã ngỏ ý muốn giành nấu.

- Ừ..... thì........! Chị Hoa Hoa cứ nói ấp úng

- Không được sao ạ!

- Cũng được nhưng thiếu phu nhân có biết khẩu vị của thiếu gia không? Chị Hoa Hoa hỏi

- Em không biết nhưng em sẽ thử ạ!

- Ừ cũng được! Vậy thiếu phu nhân nấu đi tôi đi làm việc khác. Nói xong chị Hoa Hoa rời đi để lại Lục Nhiên ở đấy.

Cô bắt đầu bắt tay vào nấu nướng. Khoảng nửa tiếng sau thì mọi người cũng bắt đầu dậy và đi xuống nhà.

- Lymarie-