Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 1



Edit: Sweetie

Mặt trời nóng như đổ lửa, nhiệt độ mặt đất tăng lên, không khí giống như bị đặt trong lò quay, nóng kinh người.

Đội sản xuất số 2, công xã Xuân Thủy.

Ngoài ruộng khắp nơi đều là thân ảnh bận rộn cắt lúa, gánh phân, cuốc đất, cấy mạ…

Một đám người bận việc như đi giật tiền, mồ hôi ướt đẫm cũng không thèm để ý, khát đến mức tróc da môi mới dừng lại một chút uống miếng nước, uống xong lại tiếp tục làm việc.

Lúc này ở trong thôn cách đó không xa, bà Điêu tóc nửa bạc vừa từ bên ngoài trở về nhà, tay chắp sau lưng chậm rãi bước vào sân, bà theo lệ thường vào phòng bếp thị sát, thấy đồ ăn hâm nóng trong nồi vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng “lộp bộp” một tiếng.

Tiểu Lục còn chưa dậy sao?

Bà nhẹ nhàng đi đến bên ngoài cửa sổ phòng đông, thả nhẹ hô hấp thò đầu vào trong thăm dò, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo liền váy màu xanh đang nằm trên giường.

Hình thể của cô không thon thả lắm, thậm chí có thể nói là béo, nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp, lông mi vừa dài vừa cong, mũi cao thẳng, đôi môi no đủ hồng hào, khiến người ta ấn tượng nhất chính là khuôn mặt trắng nõn trơn bóng kia, một chút tỳ vết cũng không có, sạch sẽ trứng gà bóc.

Nhưng khuôn mặt bừng bừng sức sống ấy lúc này lại tái nhợt, trán thấm mồ hôi.

Bà Điêu đau lòng “Trời ạ!” một tiếng, vội đẩy cửa phòng bước vào, lấy quạt hương bồ trên đầu giường, vừa quạt vừa lau mồ hôi cho con gái.

“Tiểu Lục? Tiểu Lục?”

Lý Thanh Lê giật mình tỉnh dậy, trong mắt giăng đầy tơ máu, khuôn mặt tràn đầy lo lắng. Đam Mỹ Hài

“Nhìn mặt con trắng bệch rồi đây này, đói rồi đúng không, mẹ lấy trứng gà rồi bảo Tam Nha rán với hành cho con ăn nhé...” Bà Điêu xót con gái, vừa ngồi xuống lại muốn đứng lên.

Lý Thanh Lê không nhận quạt hương bồ, ngược lại nắm lấy tay bà Điêu, khuôn mặt trắng bệch:

“Mẹ, con vừa nằm mơ, trong mơ con đọc được một quyển tiểu thuyết, nó nói con sẽ gả cho Vương Húc Đông, kết quả hắn ta mới về thành phố không bao lâu thì đã bỏ rơi con... Con không chồng không con không tiền bạc, anh năm lại mặc kệ, con sống thảm lắm! Thảm nhất là con chưa đến 30 tuổi đã chết rồi! Mẹ, mẹ nói xem con rốt cuộc đã làm chuyện thiếu đạo đức gì mà lại bị như vậy? Con xinh đẹp hơn người khác cũng là tội hay sao? Tại sao con lại khổ như vậy? Tại sao?”

Bà Điêu thuận thế ngồi xuống giường, cười ha ha vỗ vỗ mu bàn tay Lý Thanh Lê:

“Con gái ngốc, mơ đều là ngược lại với thực tế, nếu con có chuyện gì thật, năm anh trai con để làm trang trí à? Lão Ngũ dám mặc kệ con, xem mẹ có cho nó ăn bạt tai không! Lại nói cha mẹ vẫn còn sống sờ sờ đây, ai cũng không được phép bỏ mặc Tiểu Lục của mẹ! Con đấy, hôm qua xuống ruộng làm việc mệt mỏi nên mới nằm mơ, chờ lát nữa mấy đứa Lão Đại về mẹ sẽ mắng cho một trận. Một đám vô dụng! Làm Tiểu Lục của mẹ mệt thành dạng này.”

Trong đầu Lý Thanh Lê vẫn còn quanh quẩn mấy đoạn ngắn trong quyển tiểu thuyết «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», bà Điêu thấy cô không phản ứng bèn vỗ đùi nói:

“Chuyện này mẹ để mẹ xử lý, sau này con không cần đi làm nữa, dù sao mấy ngày nữa là cắt xong lúa rồi, nhà một đống người, thiếu con cũng chẳng sao.”

Lý Thanh Lê lấy lại tinh thần, không cảm thấy những lời này có chỗ nào không ổn, nhoẻn miệng cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, “Vẫn là mẹ thương con nhất!”

“Mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là con, lớn lên lại xinh đẹp đáng yêu, không thương con thì thương ai? Giờ mẹ về phòng lấy trứng gà cho con ăn ha!” Nói xong bà Điêu lắc mông quay về phòng mình.

Sau khi bà Điêu rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Thanh Lê, cô ngồi ở đầu giường phe phẩy quạt hương bồ, trong lòng càng thêm bất an.

Quyển tiểu thuyết kia thật sự chỉ là nằm mơ thôi sao?

Người ta nói trong mơ sẽ không phân rõ được là mơ hay thực, nhưng sau khi tỉnh lại, cảnh trong mơ sẽ chậm rãi mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn quên mất.

Nhưng giấc mơ của cô thật sự quá chân thực, đến mức hoa văn trên trang giấy của quyển tiểu thuyết kia đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ, nếu không cô cũng sẽ không vì giấc mơ này mà sợ chết khiếp.

Trong lòng Lý Thanh Lê ẩn ẩn một cảm giác không thể nói rõ, tuy hoang đường nhưng cô cảm thấy quyển «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70» kia có thể là thật!

Nói ra cũng bực, đánh giá về cô trong tiểu thuyết lời ít ý nhiều, chỉ có tám chữ, vừa lười vừa béo, vừa ác vừa ngu!

Cút con mẹ nó đi!

Lý Thanh Lê lại suy tư trong chốc lát, để chứng minh tiểu thuyết kia là ăn không nói có, để chứng minh tám chữ kia là sai, cô phải nhanh chóng nghĩ cách xác minh thật giả, bằng không đêm nay cô chắc chắn ngủ không yên.

Lý Thanh Lê chưa bao giờ giữ chuyện trong lòng, nay lại phiền não không thôi, nhưng dạ dày của cô cũng không vì chuyện này mà yếu đi, giải quyết xong một bát cơm, một chén cháo cùng trứng gà rán thơm nức mũi, cô lau miệng rồi đội mũ rơm ra khỏi nhà.

Về phần rửa chén, đây không phải chuyện của cô, cô là trưởng bối mà!

––––––––––

Phía tây và phía đông của đội sản xuất số 2 là núi, ở giữa là bình nguyên, có một con sông chảy từ hướng Tây Bắc sang Đông Nam xuyên qua đại đội, địa thế toàn bộ đội sản xuất đều là bắc cao nam thấp, tây cao đông thấp, bởi vậy đại đa số các hộ gia đình đều ở phía bắc sông Tiểu Vượng, nhà Lý Thanh Lê cũng không ngoại lệ.

Từ nhà cô đi về phía nam, qua cầu gỗ đi vài bước là đến ký túc xá của thanh niên trí thức.

Nói là ký túc xá nhưng thật ra cũng chỉ là mấy căn nhà tranh bỏ hoang được sửa chữa lại, vừa cũ vừa nát, mỗi lần có mưa hay tuyết thì không khác gì ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào nghiêng chiều ấy.

Lý Thanh Lê đi dạo ngoài ký túc xá thanh niên trí thức một vòng, thấy cửa ký túc xá nam nữ đều khóa liền biết bọn họ còn đang làm việc chưa về, đành phải đi ra rừng trúc gần đó ngồi chờ.

Nhiệt độ ngày càng tăng, trên cây ve kêu râm ran, quả nhiên một lát sau một đám cả trai lẫn gái từ ruộng làm việc trở về.

“… Trồng vội gặt vội xong còn phải thu hoạch vụ thu, cuối thu lại phải trồng lúa mạch, cải dầu, đậu tằm, khoai tây cho năm sau, mỗi ngày có hai bữa cơm mà ăn không đủ no, chỗ ở cũng chẳng ra gì, cứ thế này biết bao giờ mới khá lên được, cuộc sống này quá mẹ nó khổ mà!”

“Đồng chí Vương Húc Đông, thái độ này của anh rất có vấn đề! Chúng ta lên núi xuống thôn tiếp thu tái giáo dục bần nông và trung nông, lăn lộn dưới bùn là để rèn luyện lòng nhiệt huyết, góp một viên gạch xây dựng tổ quốc, sao có thể nói khổ?”

“Lương Lỗi, cậu không sợ khổ ha, lần sau làm công đừng có tránh ở đống cỏ khô lười biếng nữa!”

Mấy người xung quanh tiến lên can ngăn, lúc này Hoàng Quảng Linh liếc mắt phát hiện Lý Thanh Lê lấy mũ rơm quạt phe phẩy ở rừng trúc, cô ta giống như chó thấy bánh bao thịt, mắt lập tức sáng lên.

“Lê Tử!”

Nghe có người gọi Lý Thanh Lê, Vương Húc Đông cũng không lôi kéo dây dưa với Lương Lỗi nữa, phủi phủi bùn khô trên ngực, lại khảy khảy tóc, sau đó chạy như bay về phía rừng trúc.

“Lê Tử, buổi sáng không gặp em ngoài ruộng, cha mẹ em lại không để em đi làm đúng không, hai người họ thương em thật đấy.” Hoàng Quảng Linh mặt tròn dẫn đầu chạy tới, nói xong lại sờ sờ bụng, nhìn Lý Thanh Lê với vẻ băn khoăn:

“Lê Tử, mệt mỏi một buổi sáng chị sắp đói ngất rồi đây, trên người em có cái gì ăn được không? Tháng sau cha mẹ chị gửi đồ, có trái cây đóng hộp chị để lại hết cho em.”

Vương Húc Đông tới muộn một bước, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng bóng, gã thân hình cao lớn, môi hồng răng trắng, mắt lại to, cười rộ lên loá mắt như ánh mặt trời, “Lê Tử, em tới lâu chưa?”

Nói xong gã tự nhiên mà gỡ mũ rơm trên đầu quạt gió cho Lý Thanh Lê.

Lý Thanh Lê hình thể thiên béo, sợ nhất là trời nóng như vậy, động một chút là cả người đầy mồ hôi.

Khiến Vương Húc Đông ngoài ý muốn chính là Lý Thanh Lê chỉ nhìn gã một cái, quay đầu nói với Hoàng Quảng Linh: “Chị Linh Tử, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”

Bị Lý Thanh Lê ngó lơ, nụ cười trên mặt Vương Húc Đông cứng đờ, các thanh niên trí thức phía sau thấp giọng nói giỡn:

“Đại tiểu thư Lý gia lại giận à? Có thể nhịn được những thứ người thường không thể nhịn, Húc Đông, tôi bội phục điểm này của cậu nhất đấy!”

Hoàng Quảng Linh theo Lý Thanh Lê đi đến một chỗ yên lặng, cả một đường Lý Thanh Lê không nói lời nào, thái độ hiển nhiên cũng không giống bình thường. Cô ta giữ chặt tay Lý Thanh Lê tay, cười hỏi:

“Sao, có phải Vương Húc Đông lại chọc giận em không?”

Lý Thanh Lê và Vương Húc Đông hẹn hò, đây là chuyện tất cả thanh niên trí thức đều biết.

Không ngờ Lý Thanh Lê hất tay cô ta ra, lui về sau hai bước, lạnh lùng hỏi:

“Hoàng Quảng Linh, tự chị nói đi, tôi đối xử với chị thế nào?”

“Tốt, đương nhiên là tốt! Em chẳng những cho chị ăn trứng gà, còn thường xuyên rủ chị đến nhà em ăn cơm, cho chị rau dưa thịt khô, chị sốt cũng là em gọi anh trai đến cõng chị đi bệnh viện công xã… Em đối tốt với chị, chị đều nhớ kỹ mà.”

Hoàng Quảng Linh đến gần, chân thành nói tiếp: “Lê Tử, chị coi em như em gái ruột, sau này về thành phố, chị nhất định sẽ báo đáp em!”

Lý Thanh Lê thờ ơ, lạnh mặt chất vấn:

“Nếu tôi tốt với chị, vì sao chị lại nói xấu tôi?”

Hoàng Quảng Linh bất ngờ không đáp lại, sau đó tức giận đỏ mặt phân trần:

“Lê Tử, là ai khua môi múa mép với em vu oan cho chị? Chị phải xé miệng nó! Đây hoàn toàn là bôi nhọ nói dối! Chị thề với em, nếu nói xấu về em thì cả đời này chị sẽ phải ở lại đại đội, không bao giờ được quay về thành phố!”

Lời thề này phải nói là rất độc, nhưng Lý Thanh Lê lại không để trong lòng, nếu những chuyện trong tiểu thuyết đều là thật sự, vậy các thanh niên trí thức xuống nông thôn sớm hay muộn cũng được về nhà, thề cái rắm.

Cô híp mắt lại, giả bộ mình vạn phần chắc chắn: “Chị không nói với người khác, nhưng chị viết hết vào sổ nhật ký!”

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thanh Lê: «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70»? Quần què gì vậy? Đốt đi!

~⭐⭐⭐