Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 2



Edit: Sweetie

Tim Hoàng Quảng Linh hẫng một nhịp, nhưng nghĩ đến ngày thường Lý Thanh Lê dùng đầu óc không quá tốt, cô ta tùy ý nói vài câu là có thể lừa gạt cho qua thì yên tâm hơn hẳn.

Lại nói quyển nhật ký được cô ta dấu rất kỹ, Lý Thanh Lê căn bản không cơ hội nhìn thấy.

Còn về việc vì sao Lý Thanh Lê biết chuyện trong nhật ký, rất có thể là nghe các nữ thanh niên trí thức trong ký túc xá nói đi, dù sao thì cô ta tuyệt đối không có khả năng chủ động kể chuyện này ra ngoài.

Hoàng Quảng Linh rất nhanh đã bình tĩnh lại, tỏ ra vô cùng khổ sở:

“Lê Tử, em làm chị đau lòng quá! Năm 16 tuổi chị xuống nông thôn, nhoáng cái đã qua 5 năm, chị và em có thể xem như cùng nhau lớn lên! Chị xem em như em gái ruột, chị cũng cho là em giống như chị, ai ngờ trong lòng em chị lại khốn nạn đến vậy… Chị… Chị sống còn ý nghĩa gì nữa?”

Nói xong cô ta lấy tay che mặt, quay người khóc rưng rức, hai vai cũng run rẩy.

Nếu là bình thường, Lý Thanh Lê đã sớm chạy tới an ủi.

Trên cô có 5 anh trai, lại kém cách nhau khá nhiều tuổi, từ ngày trở thành bạn bè với Hoàng Quảng Linh, hai người chưa từng giấu nhau chuyện gì.

Hoàng Quảng Linh tính tình tốt, biết nhường nhịn cho nên mối quan hệ của cả hai ngày càng thân thiết, nếu không Lý Thanh Lê cũng sẽ không cho đối phương ăn đồ ăn mà mình cũng thèm.

Nhưng giờ này phút này, trong đầu cô chỉ có tám chữ to lặp lại tuần hoàn: Vừa lười vừa béo, vừa ác vừa ngu,...

Đoạn đầu của tiểu thuyết «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70» kể về nữ chính Tô Nhân đang làm việc thì bị ngã đập đầu, sau đó bỗng nhiên khôi phục ký ức đời trước.

Tô Nhân gặp Lý Thành Dương, anh trai của Lý Thanh Lê, cũng là nam chính của quyển tiểu thuyết mới từ quân đội xuất ngũ về nhà, từ đây gút mắt yêu hận giữa hai người chính thức bắt đầu.

Nhưng hiện tại còn chưa gặt xong, vừa rồi Lý Thanh Lê gặp Tô Nhân thấy cô ấy vẫn khoẻ, cốt truyện còn chưa bắt đầu cho nên cô tạm thời không có biện pháp nghiệm chứng thật giả.

Cũng may cốt truyện không phải chỉ có từng đó, còn rất nhiều tình tiết phải xảy ra trước khi nam nữ chính gặp nhau.

Thời điểm cô đọc tiểu thuyết, đương nhiên sẽ phá lệ chú ý nhiều hơn về mình, trong đó có nhắc đến chuyện Hoàng Quảng Linh cùng nữ thanh niên trí thức Đường Nhã trở mặt, Đường Nhã ngoài ý muốn phát hiện Hoàng Quảng Linh giấu sách cấm, muốn lên huyện tố cáo.

Hoàng Quảng Linh lại giao hai quyển sách và nhật ký cho Lý Thanh Lê ngây thơ cất giữ.

Sau này Hoàng Quảng Linh không gặp phải chuyện gì, ngược lại liên lụy Lý Thanh Lê bị người từ huyện tới lục soát nhà.

Cuối cùng đương nhiên là phải để nam chính Lý Thành Dương ra mặt giải quyết, lần này không chỉ làm nổi bật sự trâu bò của nam chính, còn xác nhận năng lực gây chuyện thị phi của cô em chồng cực phẩm.

Qua tiểu thuyết, Lý Thanh Lê tự nhiên biết rõ chuyện Hoàng Quảng Linh giấu sách cấm và nội dung trong nhật ký.

Lại kiên trì thêm lát nữa, nếu «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70» chỉ là một giấc mộng hoang đường, cô sẽ xin lỗi chị Linh Tử, dù sao chị Linh Tử từ trước đến nay đều rất khoan dung với cô.

Vì sao lần nào cô giận dỗi nói chuyện khó nghe, chị Linh Tử đều tha thứ?

Vì hai người rất thân thiết chứ sao.

Lý Thanh Lê không hề có gánh nặng tâm lý, cười nhạo một tiếng nghiêm giọng nói lớn:

“Hoàng Quảng Linh, chị viết gì trong sổ nhật ký tôi đều đã biết, chị còn giả vờ cái gì? Chị nói tôi vừa lười vừa béo, vừa ngu vừa ác, chị chỉ cần tùy ý dỗ vài câu là tôi sẽ ngoan ngoãn cho chị ăn uống, đúng không?

Chị còn nói Đường Nhã mắt để trên đỉnh đầu, dựa vào khuôn mặt đẹp câu dẫn khắp nơi, cấu kết làm bậy, tiền cô ấy có đều là dựa vào quan hệ nam nữ bậy bạ! Nói Lưu Ngọc Hân đọc sách đến choáng váng đầu óc, đeo kính trông như con lừa! Còn nói Vương Tĩnh Vân cho chị mượn 3 mao mà ngày nào cũng đòi, quả đúng là Grandet chuyển thế…

Đúng rồi, chị còn lén giấu «Thanh cung dật sự» và «Anna Karenina» nữa!”

“Đừng nói nữa!”

Hoàng Quảng Linh tứ chi cứng đờ xoay người lại, khuôn mặt tròn trịa vốn bị nắng phơi đỏ bừng, không biết từ khi nào lại trắng bệch như tờ giấy, cô ta không muốn cũng phải chấp nhận sự thật là Lý Thanh Lê đã nhìn thấy nhật ký của cô ta, bằng không sao lại biết rõ ràng đến thế!

Hoàng Quảng Linh hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, sau đó kéo lấy tay Lý Thanh Lê nơm nớp lo sợ, ánh mắt lộ ra ý cầu xin, run rẩy nài nỉ:

“Lê Tử, cầu xin em, ngàn vạn đừng nói với những người khác chuyện này, đừng tố cáo chị, về sau chị sẽ giặt quần áo nấu cơm, đấm lưng xoa bóp vai cho em, em muốn chị làm gì cũng được, chỉ cần em đừng tố cáo! Được không?”

Nếu nội dung trong nhật ký bị công khai, cô ta chẳng những đắc tội với thanh niên trí thức và xã viên, còn có thể bị chụp mũ ô ngôn uế ngữ bôi nhọ danh dự người khác, phá hỏng tình đoàn kết nhân dân, dám gán những lời lẽ trong sách vào đồng chí khác, tuyệt đối sẽ bị cho là phần tử xấu, sẽ phải ngồi tù!

Bây giờ chỉ cần Lý Thanh Lê la lên một tiếng, cô ta sẽ bị trói lại, buổi chiều người trên huyện tới đây lục soát đồ, nhật ký bị phơi bày, đời này của cô ta coi như bỏ, người nhà cũng bị liên lụy!

Cho nên tại một khắc này, Hoàng Quảng Linh quả thực hoảng sợ cực độ, răng đánh vào nhau run cầm cập!

Cô ta sợ hãi thế nào Lý Thanh Lê tạm thời không có cách nào hiểu được, bởi vì từ khi cô ta thừa nhận mình đúng là có một quyển nhật ký như vậy, cô cũng bị doạ sợ giãy nảy.

Trời mới biết, trước ngày hôm nay cô căn bản không hề biết đến sự tồn tại của quyển nhật ký kia, chứ đừng nói là nội dung trong đó.

Cô chỉ là căn cứ vào nội dung trong tiểu thuyết bịa ra một hai câu, ai ngờ Hoàng Quảng Linh lại làm chuyện đó thật!

Thật sự có Eugénie Grandet! Đến «Thanh cung dật sự» và «Anna Karenina» cũng có luôn!

Nhật ký là thật, nói xấu là thật, Grandet là thật, «Thanh cung dật sự», «Anna Karenina» cũng là thật.

Điều đó có phải chứng minh, giấc mơ về «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70» cũng là thật hay không?

Thế giới cô đang sống, thật ra chỉ là một quyển tiểu thuyết được người khác tạo ra? Mà cô chỉ là cô em chồng chuyên gây phiền toái cho nam nữ chính, kết cục cuối cùng vô cùng thê thảm? Còn có cả cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của cô nữa, kết cục đều là hoa hoè loè loẹt, thảm không nỡ nhìn...

Lý Thanh Lê mờ mịt một lúc, sau đó lại hãi hùng khiếp vía, ban ngày ban mặt, mặt trời chói chang trên đầu, cô lại như rơi vào hầm băng, cơn ớn lạnh bò dần lên lưng.

Hoàng Quảng Linh thấy Lý Thanh Lê không đáp lại mình, cho rằng cô quyết tâm muốn trả thù thì sợ ứa mồ hôi lạnh, nước mắt nước mũi giàn giụa, chật vật túm lấy cánh tay Lý Thanh Lê cầu xin:

“Lê Tử… Lê Tử… Do chị sống khổ sở quá, trong lòng không cân bằng nên mới viết như vậy, nhưng mà chị không hề có ý xấu, chị chưa làm gì cả! Giờ chị đã biết mình sai rồi! Xin em ngàn vạn đừng tố cáo chị, nhà chị có còn 6 anh chị em, thêm cả cháu trai cháu gái nữa, bọn họ sống cũng không dễ dàng gì... Lê Tử, chị biết em là người mềm lòng, xin em nể tình chúng ta quen biết đã lâu, xót thương cho cháu trai cháu gái của chị, đừng nói ra ngoài được không? Muốn chị quỳ xuống xin em cũng được, chỉ cần em tha cho chị…”

Hoàng Quảng Linh ra sức lay làm Lý Thanh Lê suýt té ngã, người cũng hồi thần lại.

Cô vốn chỉ muốn xác nhận sự tồn tại của quyển nhật ký, không ngờ lại nhận được kết quả này.

Vậy có nghĩa là, Hoàng Quảng Linh làm bạn với cô thật ra là muốn lợi dụng, còn trong lòng thì rất coi thường cô?

Cô rất có thể thật sự chỉ là một cô em chồng cực phẩm trong tiểu thuyết.

Kết luận ngoài sức tưởng tượng này làm Lý Thanh Lê không còn tâm sức đâu mà quản Hoàng Quảng Linh, tuy nhiên cô vẫn muốn cứu vãn:

“Chị đưa quyển nhật ký cho tôi trước, những chuyện khác chờ tôi nghĩ kỹ rồi nói.”

Cô phải lấy quyển nhật ký về đọc không sót một chữ, tìm ra những chỗ không khớp với «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70»!

Hoàng Quảng Linh thấy Lý Thanh Lê không có ý tứ tố cáo mình, lập tức hít sâu một hơi, xoay người quay về ký túc xá lấy nhật ký.

Cô ta bị sợ hãi lấp đầy đầu óc, tạm thời không nghĩ đến chuyện Lý Thanh Lê biết về nhật ký và sách, tức là đã từng nhìn thấy, tại sao bây giờ không trực tiếp lấy đi, mà ngược phải bảo cô ta đưa?

Hiện tại Lý Thanh Lê nhắm mắt theo đuôi đi theo vào ký túc xá nữ, cô ta muốn đổi ý cũng không còn cơ hội.

Nhật ký và sách của Hoàng Quảng Linh đều được giấu trong một cái rương tường kép, hai quyển sách thậm chí còn bị xé thành từng phần mỏng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Lý Thanh Lê đứng sau lưng Hoàng Quảng Linh nhìn chằm chằm, cô ta không giao ngay mà mở quyển nhật ký ra, cầm lấy tiền và các loại phiếu gạo, phiếu vải kẹp trong đó, đang chuẩn bị cất đi thì bị một bàn tay sau lưng vươn tới cướp mất.

“Cái này đưa tôi!”

Hoàng Quảng Linh vừa kinh vừa giận, “Cô!”

Lý Thanh Lê cầm tiền giấy vẫy vẫy, “Vừa vặn trả món nợ mấy năm nay chị ăn uống nhà tôi, đỡ tốn công tôi phải đến chỗ chị đòi.”

Nhìn số tiền và phiếu này, mắt Lý Thanh Lê tự động đổi thành thịt, đồ hộp, trái cây, đồ ăn vặt, điểm tâm, tự nhiên có tinh thần hẳn.

Mặt Hoàng Quảng Linh trướng thành màu gan heo, cố nén giận nói:

“Tôi tích cóp 3,4 tháng mới được 60 đồng, sinh hoạt phí và phiếu gạo tháng này đều ở trong đó, số tiền còn lại tôi còn phải gửi về cho mẹ tôi khám bệnh, phiếu vải tôi để dành 2 năm trời mới được từng ấy, còn cả phiếu thịt và phiếu dầu...”

Lý Thanh Lê nâng mí mắt lên nhìn, “Tích cóp tiền vất vả, chị lừa ăn lừa uống nhà tôi nhẹ nhàng quá ha.”

Hoàng Quảng Linh gấp đến độ tái mặt, duỗi tay muốn cướp lại, “Nhưng chỗ này cũng quá nhiều rồi! Tôi nào có ăn uống nhà cô nhiều như vậy?”

Lý Thanh Lê lách mình sang bên cạnh, cười sằng sặc, “Còn cả phí bồi thường tình cảm chị gạt tôi! Chị dám nói thêm một câu nữa là tôi đi tố cáo đó nha!”

Tức trào máu họng lại bị Lý Thanh Lê dọa cho nuốt ngược lại, Hoàng Quảng Linh hết cách nằm nhoài lên giường vùi đầu khóc lớn.

Lý Thanh Lê thấy cô ta khóc lóc thương tâm, trong lòng ngược lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Dám lừa ăn lừa uống còn gạt tôi? Chị càng không vui, tôi càng sướng!

Đối mặt với ánh mắt khác thường của các nữ thanh niên trí thức khác, Lý Thanh Lê không hề bận tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về nhà.

Cô đi quá nhanh, kết quả ở ngoài cửa ký túc xá nam trùng hợp đụng phải một người.

Đổi thành cô gái khác chắc chắn là bị húc cho té ngã, nhưng cô thì khác, dựa vào cơ thể đầy đặn của bản thân mà đứng vững như núi, so với người bị đụng phải quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân.

Lý Thanh Lê ổn định thân hình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người kia dáng người cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt phượng cực đẹp kia, người này là nam thanh niên trí thức trong đội sản xuất - Phó Bạch.

~⭐⭐⭐