Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 10



Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê nhìn anh họ treo trên mặt biểu tình một lời khó nói hết, nâng cằm lên nói với vẻ đương nhiên:

“Em không thèm mấy lời xin lỗi rỗng tuếch đấy, em muốn cái gì đó thực tế, sau khi thu hoạch vụ thu, lúc chia lương thực em muốn một phần của bọn họ, Hoàng Quảng Linh đã trả em tiền rồi nên thôi, còn Vương Húc Đông, em muốn 50kg lương thực, chỉ cần gạo với gạo nếp, mấy thứ ngô khoai đậu đều không lấy!”

Cô là một cực phẩm biết giảng đạo lý, có lòng tin có tình yêu thương, xét thấy Hoàng Quảng Linh chỉ làm cô khó chịu nên không cần trả lương thực.

Lý Thành Năng dở khóc dở cười:

“Năm rồi đội sản xuất chúng ta mỗi người cũng chỉ được chia 150kg lương thực, đó là đã tính cả ngô khoai đậu, em vừa há mồm đã đòi 50kg gạo, em bảo sang năm Vương Húc Đông phải sống thế nào đây?”

Lý Thanh Lê vô tình lãnh khốc trả lời:

“Thì liên quan gì đến em, hắn tự làm tự chịu!”

Cô lại liếc mắt một cái, “Anh, sao anh lại nói giúp hắn, cuối cùng anh đứng về phía ai?”

Lý Thành Năng nhớ tới bản lĩnh làm khùng làm điên của Lý Thanh Lê, vội đáp: “Đương nhiên là đứng về phía em!”

“Em biết anh họ em là đại đội trưởng công chính nhất mà!”

Lý Thanh Lê phủi phủi bụi trên đùi, đứng lên định đi lại rụt chân lại, bên má lộ rõ hai lúm đồng tiền, “Đúng rồi anh ba, từ hôm nay trở đi chỉ sợ ngày nào em cũng phải làm công, anh nhớ phân công cho em công việc thoải mái đấy nhá.”

Lý Thành Năng mí mắt cũng không nâng lên nâng, tay tờ cầm giấy phất phất, “Ừ ừ, anh biết rồi! Em mau về đi!”

Lý Thanh Lê nhìn tờ giấy, mắt mở to, tò mò hỏi, “Anh ba, đây là cái gì?”

“Danh sách báo danh đại học Công Nông Binh, không liên quan gì đến em.”

Lý Thanh Lê hừ một tiếng: “Thi đại học sớm hay muộn cũng khôi phục, có gì hiếm lạ đâu!”

Quăng hai bím tóc ra sau lưng, Lý Thanh Lê xoay người chạy ra ngoài.

“Con bé này, sinh viên còn không hiếm lạ thì cái gì hiếm lạ?”

Nắng sớm mờ mờ, bên ngoài văn phòng đội sản xuất tụ tập một đống người chờ đại đội trưởng phân chia công việc ngày hôm nay, một đám hoặc cầm liềm, cuốc, xẻng, hoặc gánh đòn gánh, vác cày, dắt bò,... Tốp năm tốp ba tản ra làm nhiệm vụ của mình.

Đối với nhóm thanh niên trí thức mà nói, hôm nay vẫn là một ngày không có gì đặc biệt, còn đối với Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông thì khác, bởi vì hai người bọn họ đồng thời bị phân cho công việc vừa mệt vừa bẩn, không ai muốn làm nhất—gánh phân!

Biết được kế tiếp chẳng những phải gánh phân, còn phải làm liên tục rất nhiều ngày, Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông như bị đóng băng, hai người một trước một sau chạy tới chặn đường Lý Thành Năng.

“Đội trưởng, chúng tôi đang cấy mạ rất tốt, sao lại chuyển chúng tôi sang gánh phân?” Hoàng Quảng Linh khó chịu hỏi.

Lý Thành Năng nhấc mắt lên, lạnh giọng chất vấn:

“Sao, người khác có thể cô thì không thể? Là thanh niên trí thức cao quý hơn các xã viên khác, hay cô là thiên kim đại tiểu thư chủ nghĩa tư bản?”

Tiền và phiếu trên người Hoàng Quảng Linh đều bị Lý Thanh Lê lấy đi, nhật ký cũng mất, từ tối hôm qua đến giờ trong lòng cô ta vừa thống hận vừa dày vò, cả đêm không nhắm nổi mắt, hiện tại bị Lý Thành Năng dọa, sắc mặt càng trắng vài phần.

Vương Húc Đông liếc Hoàng Quảng Linh, quay đầu lại bất đắc dĩ giải thích:

“Đội trưởng, giữa tôi và Lê Tử có chút hiểu lầm, tôi còn chưa kịp giải thích rõ ràng với cô ấy, cũng không giống như anh nghĩ đâu. Nếu có cơ hội…”

Lý Thành Năng không muốn nghe gã nói, xua xua tay, “Đồng chí Vương Húc Đông, đồng chí Hoàng Quảng Linh, hai người có còn nhớ khẩu hiệu lúc trước mình từng nói không, trời đất rộng lớn tôi luyện nhiệt huyết, sống tại nông thôn chí không dời, học tập bần nông và trung nông! Gánh phân cũng cũng là học bần nông và trung nông, hai người làm cho tốt nhé!”

Lý Thành Năng vẫy vẫy ống tay áo đi lướt qua, lại để hai thanh niên trí thức đứng đó gạt lệ.

Xã viên và thanh niên trí thức làm công, ngoài ruộng đại đội lại lần nữa náo nhiệt.

Mấy anh em Lý lão đại đang tuổi tráng niên, việc được phân cho đều là tuốt hạt tốn nhiều sức nhất, vài người đứng xung quanh thùng lúa đập lúa, làm cả ngày cánh tay như bị tháo rời, nhưng việc này kiếm được nhiều công điểm nhất nên mấy anh em bọn họ đều nguyện ý làm, trừ Lý lão tứ.

Cày ruộng gì đó thì Lý lão tứ làm được nhưng việc này không mất nhiều thể lực, tuổi càng lớn cày càng hăng, cho nên anh không được phân việc này.

Ông Lý cũng làm công, nhưng làm bao lâu còn phải phụ thuộc vào thời gian ngủ, đôi khi ông có thể ngủ cả ngày.

Các chị dâu Lý gia thì cấy mạ, tuy đều đã làm quen việc nhà nông nhưng làm cả ngày eo cũng đau như sắp gãy.

Bốn chị em dâu chỉ có Lý tứ tẩu là làm công việc thoải mái hơn một chút, cầm bồ cào phơi thóc phơi rơm rạ, cắt cỏ heo, buổi trưa băm cỏ cho bò heo ăn, công việc nhẹ nhàng sạch sẽ hơn xuống ruộng.

Mấy người Lý tam tẩu tuy hâm mộ ghen ghét nhưng nhà mẹ đẻ Lý tứ tẩu có điều kiện, từ nhỏ đã được nuông chiều, có nhà mẹ đẻ trợ cấp nên bà Điêu cũng không bắt ép.

Về phần mấy đứa nhỏ, Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha không đi học sẽ xuống ruộng cấy mạ kiếm công điểm, Lý Nhị Nha còn đang học ở trường.

Cả gia đình làm việc đâu vào đấy, không ai chú ý tới Lý Thanh Lê đến từ lúc nào.

Công việc hôm nay của Lý Thanh Lê thập phần nhẹ nhàng, đi tuần tra xung quanh ruộng, thấy lúa đổ thì dựng lên, chủ yếu vẫn là giám sát xem có ai lười biếng, trộm mạ, trộm lúa, trộm phân,... hay không

Như thường lệ, Lý lão tứ làm được một lát lại tìm lý do lười biếng, lúc thì muốn vào rừng cây nghỉ, lúc thì khát nước, lát sau lại bảo mệt mỏi, trong người không thoải mái cần bình phục, tóm lại toàn là những lý do hoa hoè loè loẹt, mỗi lần đi ít nhất cũng mất 20 phút.

Anh em Lý gia biết em trai thường lười biếng như vậy, mặc kệ là thật hay giả, bọn họ là anh chỉ có thể tận lực giúp đỡ che giấu.

Lý lão tứ quen cửa quen nẻo nằm xuống tảng đá dưới bóng cây, nơi này cực kì thoải mái, có bóng cây che nắng lại có tảng đá mát mẻ, cây cối xung quanh không cao cũng không thấp, vừa vặn có thể che khuất tầm nhìn, lỡ bị phát hiện cũng có thể kịp thời chạy về, thật là một chỗ nghỉ lý tưởng.

Lý lão tứ chuẩn bị giống như bình thường, bên trái nằm 5 phút, bên phải nằm năm 5, nằm thẳng 5 phút, cuối cùng bò 5 phút, toàn thân đều mát mẻ rồi trở về làm công là vừa.

Mới chợp mắt được một lúc, 5 phút sau vừa nghiêng người sang bên phải, một giọng nữ trong trẻo xuất quỷ nhập thần lọt bỗng lọt vào tai anh.

“Anh tư, nằm thoải mái không?”

Lý lão tứ sợ hãi giật mình lồm cồm bò dậy, nhìn thấy em gái nhà mình thì “ai da” một tiếng che ngực.

“Tiểu Lục, lần sau đừng bất thình lình xuất hiện như vậy, sẽ hù chết người đấy!”

Lý Thanh Lê cầm bông lúa đùa nghịch, bất mãn nói: “Anh tư, em cũng làm công rồi, sao anh lại trộm lười biếng? Chúng ta đã nói rồi mà, cùng nhau cải tạo, cùng nhau tiến bộ.”

Lý lão tứ đánh giá Lý Thanh Lê một vòng, thấy cô đội mũ rơm, trên mặt có mồ hôi nhưng vẫn được tính là sạch sẽ, ống quần xắn lên nhưng không có bùn, giày chỉ hơi bẩn một chút.

“Em bảo cái này là làm công?”

“Anh họ sai em giám sát những người khác làm việc, đây chẳng lẽ không phải làm công?”

Lý lão tứ gối hai tay ra sau đầu rồi nằm xuống, vắt một chân lên, lười biếng mà đáp:

“Tiểu Lục, trước mặt anh tư không cần giả vờ đâu, anh còn không hiểu em hay sao? A, bên kia còn một khoảng đất trống, chúng ta qua đó nghỉ thêm chút nữa đi...”

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Hai anh em lười biếng, một người cũng không thể thiếu~

~⭐⭐