Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 11



Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê ngồi xuống nhìn chằm chằm Lý lão tứ trong chốc lát, đột nhiên nặng nề thở dài:

“Anh tư, tâm tình của anh em hoàn toàn hiểu được, hôm nay trời còn chưa sáng em đã dậy rồi, anh biết lúc mở mắt ra em đã nghĩ gì đầu tiên không? Sống không bằng chết! Anh nói xem sao ông trời lại bắt công như vậy, mấy người anh cả vừa chăm chỉ vừa giỏi giang, hai chúng ta thì sao, buổi sáng rời giường thôi cũng như lên chiến trường, người ta làm việc nhẹ nhàng, chúng ta như xuống địa ngục, buổi tối người ta vừa nằm xuống giường, chúng ta đã khò khè ngủ say... Nhưng dù vậy vẫn không chăm chỉ nổi!”

Lý lão tứ nghe vậy rất xúc động, hai anh em ăn ý mà cùng thở dài.

“Tiểu Lục, việc này cũng không thể trách chúng ta, anh cảm thấy có lẽ đời trước chúng ta là heo được người ta nuôi, được hầu hạ ăn ngon uống tốt không cần làm gì cho nên đời này mới lười như vậy! Trời sinh vậy rồi, không còn cách nào!”

Gân xanh trên thái dương Lý Thanh Lê xanh nhảy giật giật, nhưng cô vẫn nỗ lực duy trì mỉm cười.

“Anh tư, chúng ta không thể tự sa ngã vậy được! Anh biết không, sáng hôm qua em có một giấc mơ cực kỳ đáng sợ, trong mơ các anh chia nhà, anh năm có bản lĩnh lại biết kiếm tiền, từ nhỏ anh ấy thân thiết với anh nhất, dẫn anh cùng nhau kiếm tiền, nhưng anh lười quá chỉ giữ địa bàn nhà mình. Sau này anh năm kiếm được rất nhiều tiền, anh lại chẳng có gì, học phí cho con trai con cũng đóng không nổi, cứ thế mà làm chậm trễ tương lai của mấy đứa nó!”

Lý lão tứ gối cánh tay, cười như không cười mà nhìn cô, “Còn kiếm nhiều tiền? Hiện tại làm gì để kiếm được nhiều tiền? Anh năm em còn đang ở trong quân đội đấy! Con bé ngốc này lại coi mơ là thật...” Nói xong nhắm mắt lại không để ý đến cô nữa.

Lý Thanh Lê nghiến răng, hừ lạnh một tiếng: “Không chỉ vậy đâu, trong mơ anh là người lười không có tiền đồ nhất trong năm anh em, sau này chị dâu cũng chịu không nổi, đến con cũng không cần mà bỏ đi mất…”

“Lý Thanh Lê!” Lý lão tứ gầm lên, nhảy từ trên tảng đá xuống, đôi mắt ngày thường như mắt cá chết lúc này phừng phừng lửa giận.

“Nói chuyện đàng hoàng! Đừng tưởng cha mẹ nuông chiều em thì anh không dám đánh em! Thử nói hươu nói vượn nữa xem anh có xử em không?” Lý lão tứ trừng mắt mắng em gái.

Lý Thanh Lê mặt đối mặt với Lý lão tứ, vẫn bình tĩnh nói tiếp:

“Trong mơ em cũng thấy chính mình, bởi vì lười biếng không muốn làm gì, không muốn học, đại học thi không đậu, gả chồng nhà chồng ghét bỏ, đến nhà xưởng không ai nhận, sau này bị chồng bỏ, không biết kiếm tiền, bệnh nặng không có tiền chữa, cuối cùng chưa đến 30 tuổi đã chết rồi.”

Lý lão tứ ngạc nhiên, ngữ khí mềm mỏng hơn hẳn, “Cái đó... Đó chỉ là giấc mơ, em còn trẻ sao lại bệnh nặng được?”

Lý Thanh Lê nghiêm túc khác thường, “Anh tư, giấc mơ này đang cảnh báo chúng ta! Nếu tiếp tục lười biếng, những chuyện trong mơ sẽ xảy ra, thậm chí còn thảm hại hơn! Nhà ta sớm hay muộn cũng sẽ chia nhà, các anh đều có vợ con phải chăm sóc, anh còn phải gánh vác trách nhiệm của người đàn ông! Mà em, không phải các anh nói em có một đống khuyết điểm sao, có lẽ về sau cũng không ai thèm, em mà lười nữa thì khổ lắm.”

Cô rất hiểu anh tư nhà mình, tuy lười nhưng dễ mềm lòng.

Trong mắt Lý lão tứ, em gái trước nay đều luôn giương nanh múa vuốt, càn quấy không nói đạo lý, hôm nay đột nhiên tâm bình khí hòa, còn nói đạo lý làm anh cực kỳ không quen, cuối cùng đành an ủi:

“Tiểu Lục, em không cần phải nóng vội, dù không ai thèm thì vẫn còn cha mẹ và các anh mà, đúng không? Sao mọi người có thể mặc kệ em được?”

Nội tâm Lý Thanh Lê điên cuồng mặc niệm: Bà đây đẹp nhất! Tuyệt đối sẽ có người thèm!

Sau khi niệm 50 lần, cô rốt cuộc cũng ép được cơn giận xuống.

“Cha mẹ đều đã tuổi lớn, nhà anh cả có bốn đứa nhỏ, còn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cha mẹ, tiền nhà anh hai đều dùng để mua rượu bốc thuốc, nhà anh ba chỉ thích moi tiền, đến thả rắm cũng phải thả trong nhà mình! Còn anh năm, từ nhỏ đến lớn anh ấy có thích em đâu.”

“Trong tất cả các anh, chỉ có anh tư là tốt với em nhất, có gì tốt cũng nghĩ đến em, nhưng mà anh tư lười quá, về sau nuôi vợ con còn khó, nào còn điều kiện giúp em!”

Nói xong Lý Thanh Lê rưng rưng nước mắt, quay đầu sang một bên, “Thôi bỏ đi, em cũng không muốn liên lụy các anh, về sau cứ để em một mình tự sinh tự diệt đi!”

Lý lão tứ hoàn toàn thua trước thế tấn công nước mắt của Lý Thanh Lê, chân tay luống cuống, “Được rồi được rồi, em đừng khóc nữa, giờ anh đi làm công được chưa, về sau nhất định không để em đói bụng!”

Lý lão tứ nhanh như chớp chạy mất dạng.

Lý Thanh Lê buông tay, lộ ra đôi mắt to ngập nước đầy ý cười xấu xa.

Mấy người Lý lão đại thấy Lý lão tứ chạy như sau lưng có quỷ, động tác đập lúa dần chậm lại.

“Sao vậy? Sao hôm nay vè sớm thế? Sau mông có hổ à?”

Lý lão tứ lau mồ hôi trên trán, “Đừng nói nữa, còn đáng sợ hơn nhiều, Tiểu Lục đang khóc kia kìa, hù chết ông đây rồi! Nếu để mẹ nhìn thấy, không đánh gãy em mới là lạ!”

“Nước mắt cá sấu, không phải chuyện tốt!”

“Chú ba cao kiến!”

Mặt trời dần lên đỉnh, Lý Thanh Lê đội mũ rơm ngồi xổm bên lạch nước gần ruộng, vục nước rửa mặt, nhắm mắt lại cảm nhận làn nước mát mẻ.

“Đồng chí Lý Thanh Lê.”

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên sau lưng.

Lý Thanh Lê cầm khăn tay lau đi bọt nước trên má, đứng dậy vỗ vỗ ống quần, quay đầu lại, “Động chí Phó Bạch.”

Phó Bạch hẳn là mới đi làm về, trên trán, sau tai, cổ đều thấm ra một tầng mồ hồi, tóc mái ướt nhẹp hỗn độn dán lên trán, nhưng đôi mắt phượng kia vẫn trong trẻo mà sâu thẳm như cũ.

Hắn mặc một bộ quàn áo cũ, lỏng lẻo treo trên người lộ ra một mảng da thịt cân xứng rắn chắc, da phơi nắng nhiều không trắng nõn nhưng vì vẻ ngoài anh tuấn, thân hình cao lớn cho nên chẳng những không có vẻ lôi thôi, ngược lại còn nhiều thêm vài phần dã tính khó kiềm chế.

Phó Bạch nhìn Lý Thanh Lê, đi thẳng vào vấn đề: “Sách mà hôm qua cô nói, tôi đã tìm được rồi.”

Lý Thanh Lê vỗ tay, vui vẻ nói: “Chúc mừng anh nha đồng chí Phó Bạch, tránh được một kiếp.”

Phó Bạch: “Cô có biết là ai nhét sách xuống dưới giường của tôi không?”

“Biết.”

Phó Bạch truy hỏi: “Là ai?”

Lý Thanh Lê vô tội chớp chớp mắt, tiện tay ngắt cây cỏ dại chơi, “Chính là… Sao tôi phải nói cho anh biết?”

Lần đầu tiên Phó Bạch nghiêm túc nhìn cô gái như châu tròn ngọc sáng trước mắt.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Phó Bạch cười nhẹ, “Cô muốn cái gì?”

Động tác vung vẩy cỏ trên tay Lý Thanh Lê cứng lại, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật là không thú vị…”

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thanh Lê: Anh thấy tôi thảo mai chưa? (●─●)

~⭐⭐⭐