Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 12



Edit: Sweetie

“Tôi muốn…” Còn chưa nói xong, Lý Thanh Lê bỗng chốc im bặt, một lát sau mới nói tiếp:

“Tôi muốn nhiều thứ lắm, như vậy đi, chỉ cần đồ anh đưa có thể làm tôi vừa lòng, tôi sẽ nói cho anh biết, được không? Thấy tôi dễ nói chuyện chưa?”

Phó Bạch cũng không thấy khó chịu, đáp lại cô, “Được.”

Giống như lần trước, Phó Bạch nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Phó Bạch đi xa, trong lòng Lý Thanh Lê vô cùng chờ mong, không biết Phó Bạch sẽ lấy ra thứ gì tốt báo đáp ơn cứu mạng đây? Cô chính là vai ác cực phẩm, vất vả lắm mới ra tay làm chuyện tốt, muốn một phần quà khen thưởng cũng không quá đáng đâu ha?

Lý Thanh Lê lại tiếp tục vừa hát vừa ra ruộng tuần tra.

“Đi nam về bắc, gặp người cắn chó...

Nhặt chó đập gạch, bị gạch cắn tay...

Chuột tha mèo chạy, túi chở con lừa…”

Nắng giữa trưa càng ngày càng độc, người ngoài ruộng dần dần thưa thớt, mọi người đều về nhà ăn cơm trưa.

Lý Thanh Lê cùng mấy người Lý lão đại về nhà, mệt mỏi cả một buổi sáng, anh em Lý lão đại đến cánh tay cũng nâng lên không nổi, ra giếng rửa mặt xong lại tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mấy chị em dâu Lý đại tẩu và anh em Lý Đại Bảo cũng đều mệt rã rời, chỉ có Lý Thanh Lê là vẫn tung tăng nhảy nhót, dán vào người bà Điêu và ông Lý ríu rít nói cười không ngừng.

Lý tam tẩu dựng lỗ tai lên nghe hai mẹ con nói chuyện, nghe nói bà Điêu nấu riêng cho Lý Thanh Lê một bát canh trứng thì cực kỳ khó chịu.

Tiểu Lục không làm gì lại được ăn trứng, còn các con trai con dâu, cháu trai cháu gái mệt như chó nhưng mẹ chồng một chút cũng không đau lòng?

Lý tam tẩu thò lại gần Lý nhị tẩu nói mát: “Trời ạ chị dâu hai, chị xem chúng ta đúng là không thể nào so được với người trẻ tuổi mà, mệt cả một buổi sáng không nhấc nổi tay, Tiểu Lục ngược lại vẫn tràn đầy năng lượng. Tối qua Tiểu Lục nói muốn học nấu cơm đúng không, em thấy học muộn không bằng học sớm, đồ ăn trưa nay để em ấy làm luôn đi?”

Lý lão tam không cần nghĩ cũng biết vợ mình nghĩ gì, cười ha ha tiếp lời:

“Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, không ngờ sinh thời còn có thể ăn đồ ăn Tiểu Lục nấu!”

Những người khác cũng ồn ào hưởng ứng, đặc biệt là Lý Đại Bảo gân cổ lên khà khà cười to: “Cô nhỏ, cô phải học tập chăm chỉ để trở thành một đồng chí tiến bộ nha!”

Hôm qua Lý đại tẩu làm cơm, hôm nay nên đến phiên Lý nhị tẩu, Lý nhị tẩu giương mắt nhìn Lý Thanh Lê, “Tiểu Lục…”

Bà Điêu chưa kịp phát tác, Lý Thanh Lê đã đứng lên, bình tĩnh thong dong nói: “Nếu anh ba và chị dâu đã muốn thử tay nghề của em như vậy, em đây sẽ đi làm, nhưng vẫn phải làm phiền chị dâu hai nhóm lửa giúp em.”

Lý Thanh Lê dứt khoát vào phòng bếp, không hề có ý kháng cự.

Đám người Lý lão tam: Sao đột nhiên lại có dự cảm bất an thế này?

Mấy đứa Lý Đại Bảo chen chúc ngoài phòng bếp hóng chuyện, chỉ nghe được Lý Thanh Lê và Lý nhị tẩu đối đáp với nhau.

“Tiểu Lục, cách cầm dao của em không đúng lắm…”

“Chị dâu, tư duy quá cứng nhắc, cho dù cầm dao cũng phải sáng tạo chứ!”

“Tiểu Lục, dưa chuột em thái dày mỏng khác nhau này...”

“Chị dâu, miếng dưa chuột này khác miếng dưa chuột kia, mỗi một miếng dưa chuột đều có cá tính riêng, vì sao cứ phải giống nhau?”

“… Tiểu Lục, tỏi phải băm nhỏ lúc xào mới thơm.”

“Chị dâu, chị ăn tỏi đã đủ nhẫn tâm rồi, chẳng lẽ còn muốn băm nó tan xương nát thịt, đầu mình hai nơi mới chịu để yên? Lương tâm chị không cắn rứt hay sao?”

“Tiểu Lục, đậu que xào phải cho muối chứ...”

“Ngày nào cũng ăn muối thì chán lắm, hôm nay chúng ta ăn đậu que luộc, nếm thử mùi vị nguyên bản của đồ ăn!”

“Tiểu Lục…”

“Dạ?”

“Chị xin em, em ra bàn ngồi chờ là được.”

Lý Thanh Lê buông sạn xuống, mặt vẫn tiếc nuối, “Haizz, chung quy chẳng có ai hiểu em...”

Lý nhị tẩu: Chị hiểu mà! Chắc chắn là ông trời phái em xuống để tra tấn chị!

Biểu diễn thế là đủ rồi, Lý Thanh Lê thướt tha lả lướt mà trở lại ngồi bên cạnh bà Điêu, thổi thổi ống tay áo ám mùi khói dầu, dư quang đảo qua mấy người Lý lão tam, “Anh ba, chị dâu, em đang xào nấu rất hăng say, cũng không biết sao chị dâu hai lại không cho nấu nữa. Hay là để em giặt đồ cho anh chị nha, việc này trông cũng không khó.”

Nếu không thấy ánh mắt tinh quái của Lý Thanh Lê, đám Lý lão tam suýt chút nữa tin rồi.

“A ha ha, ha ha ha, không cần.” Cả nhà cả cửa chỉ có mấy bộ quần áo, giặt rách lại mất công vá!

“Buổi sáng Tiểu Lục làm công vất vả, em cứ ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

“Không được, đã nói là phải chăm chỉ học làm việc nhà rồi, em đi quét rác đây.” Lý Thanh Lê nói xong liền lấy cây chổi dựng ven tường, đi ra ngoài quét sân.

Đến lúc này Lý Thanh Lê cũng không gây chuyện nữa, quét rất ra dáng ra hình, nhưng dưới đất vốn rất sạch sẽ, có quét cũng như không.

Bà Điêu cảm động nước mắt lưng tròng, bắt lấy tay ông Lý: “Ông nó, Tiểu Lục nhà ta thật sự trưởng thành rồi! Huhuhu...”

Ông Lý cũng vui mừng nói: “Ai có phúc lắm mới cưới được Tiểu Lục nhà ta!”

Anh trai chị dâu Lý gia: Lần thứ 666 cảm thấy lo lắng cho mắt của cha mẹ.

Buổi sáng lao lực, Lý Thanh Lê ăn trưa ngon lành, buổi chiều tiếp tục đi làm công.

Kết thúc một ngày, Lý Thanh Lê cảm thấy có chút mệt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đi làm cả ngày, thật sự quá tiến bộ.

Tan làm cô không lập tức về nhà, mà cầm công điểm nhà mình đến đội sản xuất đăng ký.

Lúc này sắc trời tối dần, tốp năm tốp ba xã viên ra ra vào vào văn phòng.

Lý Thanh Lê xếp hàng đợi trong chốc lát, cuối cùng cũng đến phiên mình, cô mở sổ công điểm ra đẩy qua, “Đồng chí Phó Bạch, đây là công điểm của nhà tôi ngày hôm nay, phiền anh đăng ký giúp.”

Người ghi chép đăng ký chính là Phó Bạch, tuy thành phần gia đình không tốt nhưng hắn có văn hóa có trình độ, quan trọng nhất là chữ đẹp nên được đại đội trưởng Lý Thành Năng phân cho việc làm đăng ký viên.

Không chỉ thế, hắn cũng xem như một nửa kế toán của đại đội, thu hoạch vụ thu phân chia lương thực, cuối năm tính sổ đều sẽ gọi hắn hỗ trợ, toàn bộ đại đội đều quen biết.

Phó Bạch nghe ngẩng đầu nhìn cô một cái, từ góc nhìn của Lý Thanh Lê, dù ánh đèn lay động không nhìn rõ, đôi mắt phượng trong trẻo sâu thẳm ấy vẫn đẹp như hổ phách lưu li.

Đối diện giây lát, Phó Bạch lại cúi xuống làm việc.

Lý Thanh Lê nhìn xung quanh, lúc này cô mới chú ý tới Phó Bạch có một mái tóc vừa đen vừa dày, chỉ có điều chất tóc hơi xơ.

Năm ngón tay Phó Bạch dài ngắn không cân xứng, da mu bàn tay rám nắng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, tay được rửa rất sạch sẽ, sạch đến mức da tay hơi khô, còn có hai vết thương nhỏ —— đây là đôi tay của người lao động điển hình.

Ừm, đây mới là tay của đàn ông chứ!

Sau khi xác nhận không có vấn đề, Lý Thanh Lê thu vở chuẩn bị về nhà ăn cơm.

“Đồng chí Lý Thanh Lê, phiền cô chờ tôi một lát.” Phó Bạch gọi lại.

Lý Thanh Lê quay đầu, mắt chớp chớp nhìn đối phương.

“Tôi có việc cần nhờ cô, cô chờ tôi một lát nhé.”

Mấy nữ xã viên trẻ tuổi bên cạnh liên tục nghiêng đầu tìm tòi nghiên cứu.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thanh Lê: Trước tiên cứ đưa 5 mao đi!

Phó Bạch: Ngoan ngoãn đưa tiền.

~⭐⭐⭐