Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 22



Edit: Sweetie

Lý lão nhị tức khắc cảm thấy đầu mình phình ra, em gái anh có hai điểm cực kỳ hơn người, một là ăn cực kì nhiều, hai là càn quấy cực kì giỏi, trong lòng anh có dự cảm, từ khi em gái nói hết thảy đều là vì mình muốn vào xưởng, cha mẹ chắc chắn sẽ đổi ý!

Anh ném cho Lý lão tam một ánh mắt cầu cứu, nhỏ giọng hối: “Chú ba, mau giúp anh nghĩ cách!”

Lý lão tam thuận thế dựa sát vào Lý lão nhị, nhanh chóng ngắn gọn nói vài câu, nghe xong mắt Lý lão nhị lập tức mắt sáng lên.

Quả nhiên, bên kia bà Điêu véo ông Lý tỉnh lại, vẻ mặt vô tư: “Ừm, thật ra nếu Nhị Nha muốn học lên cao trung, chỉ cần cháu thi trúng, bà nội tất nhiên sẽ không phản đối, mấy đứa nhỏ trong nhà bà đều đối xử công bằng, chưa bao giờ trọng nam khinh nữ!”

Bốn anh em Lý gia: Mẹ không trọng nam khinh nữ, mẹ là trọng nữ khinh nam!

Lý Thanh Lê nhìn sang ông Lý, “Cha, cha nói đi?”

Ông Lý trả lời nhanh chóng lại lưu loát, thuần thục đến mức làm người ta đau lòng.

“Còn phải nói sao, mẹ các con nói lúc nào cũng có lý! Cha nghe theo bà ấy! Các con phải nghe lời mẹ! Nghe bà ấy không bao giờ sai!”

Mọi người: Không hổ là cha!

Ánh mắt bà Điêu như gắn dao quét qua vợ chồng Lý lão nhị, “Hai con định thế nào? Việc này nói đến cùng vẫn là nhị phòng được hưởng lợi.”

Lý lão nhị cà lơ phất phơ ngồi trở lại ghế tre, “Được ạ!”

Lý Thanh Lê và Lưu Ngọc Hân đều cười vui vẻ.

“Nhưng mà…” Lý lão nhị kéo dài giọng, “Cha mẹ cũng biết mà, con và mẹ Nhị Nha đều không có tiền, có tiền cũng đều để mua thuốc, cho nên học phí của Nhị Nha chúng con trả không nổi. Nếu mẹ và Tiểu Lục đều ủng hộ Nhị Nha như vậy, giúp Nhị Nha trả học phí hẳn là được đúng không?”

Tươi cười trên mặt bà Điêu dần dần biến mất, bà cất cao giọng: “Cái gì? Vợ chồng hai đứa một xu cũng không đưa? Nhị Nha là con gái ai? Tưởng mình tai to mặt lớn nên ai cũng phải nể hả?”

Tuy bà Điêu dựa vào ngang ngược bá đạo mà ngồi ổn định vị trí “nhân vật số một Lý gia”, nhưng mấy đứa con trai dù sao cũng đã lớn, bà cũng ý thức được mình không áp chế được nữa, cho nên dù lòng đau như cắt bà vẫn đều đặn đưa tiền cho cả bốn phòng.

Đây cũng là lí do đầu tiên khiến bốn đứa con trai chưa từng khởi nghĩa vũ trang đòi chia nhà, dù bà Điêu bá đạo ngang ngược.

Dưới áp bức vẫn có thể thở dốc, bắt đóng cửa suy nghĩ nhưng vẫn để lại một ô cửa sổ, ngẫm lại hình như cũng không khó tới mức không chịu nổi.

Một nguyên nhân khác chính là Lý lão ngũ trong bộ đội mỗi tháng đều sẽ gửi tiền về nhà, nếu chia nhà chẳng phải là thiệt hay sao?

Lý lão nhị thấy vẻ mặt hối hận của bà Điêu thì có chút đắc ý, lại bồi thêm một câu: “Nhưng vợ chồng con thật sự không có tiền, mẹ nói vậy không phải là đang tiếc tiền đấy chứ?”

Chỉ cần là việc mẹ không muốn làm, tuyệt đối có thể tìm ra hàng ngàn lý do thoái thác. Thứ mẹ không thiếu nhất chính là bản lĩnh càn quấy! - Lý lão nhị nghĩ.

Quả nhiên, giây tiếp theo, bà Điêu vốn đang tinh thần phấn chấn đột nhiên ôm trán, lảo đảo lui về sau hai bước, suy yếu đến mức có thể té xỉu bất cứ lúc nào, giọng bà cũng run run, nói: “Tiểu Lục~ sao tự nhiên mẹ lại thấy cả người không thoải mái thế này? Đầu váng mắt hoa, eo đau chân đau, buồn nôn không đứng nổi. Mau, mẹ sắp không chịu được nữa rồi, mau đỡ mẹ vào nhà nằm.”

Người nhà họ Lý đã quen nên không có phản ứng, còn Lưu Ngọc Hân thì trừng mắt nói không lên lời.

Lý Thanh Lê sao có thể không hiểu mẹ mình, bằng không bản lĩnh càn quấy làm trời làm đất của cô là học từ ai? Cho nên cô không để ý tới bà Điêu, mà chuyển bà qua chỗ Lý đại tẩu.

Mặt cô lộ ra vẻ đau khổ bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài, “Được rồi được rồi! Phí học cao trung của Nhị Nha em bỏ ra, được chưa?”

Đến đây thì toàn bộ Lý gia không ai nói thêm được nữa, bởi vì họ đều đang cả kinh trợn mắt, ngay cả Lý Nhị Nha vẫn luôn cúi đầu gạt lệ cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Thanh Lê, khóe mắt còn treo nước mắt, miệng nửa ngày không khép lại.

Bà Điêu vốn đang được nâng vào nhà đột nhiên quay lại, trong khoảng thời gian ngắn đầu không đau mắt không váng, eo không mỏi chân không đau, đi đường có lực hơn cả trước kia, giọng nói vang dội đến mức có thể làm chim trong rừng, côn trùng trong bụi cỏ, ếch dưới mương giật mình hoảng sợ.

“Tiểu Lục, con nói mê sảng gì đấy!!!”

Để tránh cho mẹ ruột anh trai chị dâu lại muốn hỏi một đống vấn đề, Lý Thanh Lê vẫy vẫy hai tay, tranh nói trước:

“Là sự thật! Mọi người không nghe lầm! Không trộm không… cướp! Khụ! Từ đâu ra? Hoàng Quảng Linh nợ em! Bao nhiêu? Em không muốn nói! Nộp lên? Không bao giờ! Được rồi, mọi người còn thắc mắc gì nữa không?”

Mọi người trong Lý gia trầm mặc.

Sao con gái / em gái lại biết mình muốn hỏi gì?

Lý Thanh Lê vỗ tay một cái, “Được rồi, chuyện của Nhị Nha cứ quyết định vậy nhé! Nhưng mà tiền của em cũng không phải gió thổi tới...”

Là mất sức mới cướp được.

“Nếu học phí học cao trung của Nhị Nha là em trả, về sau con bé thật sự có tiền đồ, nhất định phải hiếu kính em giống như anh hai chị dâu, dù sao em cũng là quý nhân của con bé mà!”

Lý Thanh Lê cô đây, thích ăn tất cả mọi thứ, ngoại trừ ăn thiệt!

Nói đến mức này, vợ chồng Lý lão nhị vừa tức vừa buồn cười, nhưng hai người họ không cho rằng con gái có đại tiền đồ gì, một trước một sau thở phì phì mà quay về phòng mình.

Náo nhiệt đã xem xong, những người khác cũng không hề đặt chú ý lên người Lý Thanh Lê.

Người có tâm tình vui vẻ duy nhất đêm đại khái chỉ có Lưu Ngọc Hân, cô ấy sờ sờ đầu Lý Nhị Nha đầu, cảm kích nói với Lý Thanh Lê:

“Đồng chí Lý Thanh Lê, lần này thật sự cảm ơn cô! Nếu không nhờ cô, Chính Bình có lẽ sẽ bỏ lỡ tương lai tốt đẹp! Trước đây tôi nghe người khác nói về cô, cho nên ấn tượng với cô không tốt lắm, qua chuyện hôm nay tôi mới biết được là mình quá phiến diện! Đồng chí Lý Thanh Lê, cô là một đồng chí tốt có tư tưởng, có giác ngộ, có quyết đoán, có đảm lược, có cốt cách!”

Trong đầu Lý Thanh Lê lại lần nữa hiện lên suy nghĩ: Đây là lời khen dành cho cô em chồng cực phẩm được phía chính phủ công nhận sao? Được người ta khen như vậy, sao cứ có cảm giác quái quái.

Lưu Ngọc Hân cười với Lý Nhị Nha, “Chính Bình, em có thể học cao trung hoàn toàn là nhờ cô nhỏ của em, mau cảm ơn cô nhỏ đi, về sau nhất định phải báo đáp cô ấy, biết không?”

Lý Nhị Nha khóc sưng mắt nhìn Lý Thanh Lê, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên “hức” một tiếng, sau đó là một loạt tiếng nấc không thể vãn hồi.

“Cảm ơn… hức… cô nhỏ, cháu… hức… về sau…”

Lý Thanh Lê giơ tay ngắt lời: “Được rồi, cô biết rồi! Cháu học hành cho chăm chỉ, sau này có tiền đồ rộng mở thì hiếu kính cô nhỏ, đừng để uổng tiền của cô.”

“Cháu muốn giống… hức… cô giáo Lưu... hức...”

Ánh trăng mông lung, tiếng côn trùng tiếng ếch kêu vang, đôi mắt Lý Nhị Nha sáng rực.

Lý Thanh Lê khó hiểu nhìn về phía Lưu Ngọc Hân, “Ý gì?”

Lưu Ngọc Hân mặt mày phấn khởi, nhấp miệng cười, “Đại đội trưởng Lý quyết định dành suất chiêu sinh đại học Công Nông Binh duy nhất của đội sản xuất cho tôi, hiện tại tư liệu đã giao cho công xã sơ thẩm, thông qua sẽ nộp lên huyện xét duyệt, làm kiểm tra sức khoẻ hai lần, nếu thuận lợi, trước tết tôi có thể vào đại học!”

Đây là một chuyện cực kì tốt, Lưu Ngọc Hân khó nén hưng phấn, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Lý Thanh Lê ngây người.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thanh Lê: Giao mấy chục đồng tiền học phí, thu hoạch được một cô con gái hờ, hời quá!

~⭐⭐⭐