Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 23



Edit: Sweetie

“Cô muốn học đại học Công Nông Binh? Vậy Lương Lỗi thì sao?” Lý Thanh Lê hỏi.

Mắt Lưu Ngọc Hân bỗng dưng trợn to, có chút thẹn thùng thấp giọng hỏi:

“S-Sao cô biết tôi và anh ấy có quan hệ?”

Ban đầu Lý Thanh Lê còn thấy khó hiểu, dù sao thì cô cũng là tay mơ ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng chỉ lát sau đã biết là có ý tứ gì, Lưu Ngọc Hân và Lương Lỗi thế mà đang hẹn hò?

Nhưng trong tiểu thuyết, người duy nhất trong đám thanh niên trí thức được đi học đại học Công Nông Binh rõ ràng là Lương Lỗi cơ mà?

Cô nhớ rõ việc này không phải vì Lương Lỗi là vai ác pháo hôi ái mộ nữ chính, mà là vì mấy lời âu yếm vừa phèn vừa dầu mỡ của hắn, ví dụ như:

'Anh phát hiện hôm qua rất thích em, hôm nay cũng rất thích em, hơn nữa dự cảm ngày mai càng thích em hơn.'

'Em biết em và ngôi sao khác nhau ở điểm nào không? Ngôi sao ở trên trời, còn em ở trong lòng anh.'

'Gần đèn thì sáng, gần em thì ngọt ngào.'

'Mỗi một cây bút của anh đều biết tên của em.'

'Tiếng pháo đêm 30 cũng không vang bằng nỗi nhớ của anh đối với em.'



Tên này là trạm dầu hay sao?

Nếu Lương Lỗi là thanh niên trí thức duy nhất đi học đại học Công Nông Binh, vậy chuyện của Lưu Ngọc Hân hiện tại là sao? Hơn nữa hai người này còn đang hẹn hò?

Nếu cô nhớ không nhầm, Lương Lỗi hình như tuyên bố cả đời chỉ từng thích một mình Tô Nhân đúng không?

A… Quả nhiên miệng lưỡi đàn ông, lừa người gạt quỷ, bạc bẽo vô tình!

Lúc ấy mơ thấy «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», cô hoàn toàn không để bụng đến những người không liên quan gì đến mình, cho nên trong tiểu thuyết viết thế nào về Lưu Ngọc Hân cô cũng không rõ lắm.

Vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nhớ ra, Lý Thanh Lê bỗng nhớ đến một câu mà cô xem là tôn chỉ sống: Trên đời không có việc gì khó, nếu khó quá thì bỏ qua! Không nghĩ ra vậy không nghĩ nữa, đến bữa thì ăn, đến giấc thì ngủ.

Lưu Ngọc Hân thấy Lý Thanh Lê im lặng hồi lâu, cho rằng cô cam chịu bèn nhỏ giọng khẩn cầu: “Cô đừng nói với người khác được không? Tạm thời chúng tôi chưa muốn công khai.”

Lý Thanh Lê sảng khoái gật đầu.

“Chúc mừng cô nha cô giáo Lưu!” Lý Thanh Lê ngược lại nhiệt tình nắm lấy tay Lưu Ngọc Hân, “Cô tận tâm với học sinh thế này, cô đi rồi thật đúng là tổn thất cho mấy đứa Nhị Nha, cũng không biết người tiếp nhận vị trí giáo viên thay cô có hết mình vậy không...”

Lưu Ngọc Hân sờ sờ chóp mũi, hơi xấu hổ nói: “Cái này… Còn phải do đại đội trưởng Lý quyết định, thanh niên trí thức chúng tôi đều có ý với vị trí này, nhưng mà tôi cũng đã tiến cử Lương Lỗi, anh ấy còn có kiến thức văn hóa hơn tôi. Chỉ có điều... Anh ấy hình như không vui lắm, aizz... nếu anh ấy không thích làm giáo viên, vậy chỉ có thể là Quảng Linh hoặc là Vương Húc Đông thôi, Đường Nhã không thích phiền toái, chị Tĩnh Vân và anh Kiến Quốc chưa tốt nghiệp sơ trung, Phó Bạch tuy rằng có tài nhưng lại vướng thành phần gia đình.”

Lý Thanh Lê nghĩ thầm: Mục tiêu của Lương Lỗi là đại học Công Nông Binh, danh hiệu giáo viên tiểu học đương nhiên hắn sẽ không để vào mắt.

Nhưng như vậy cũng chứng minh ký ức của cô không sai, nếu người học đại học Công Nông Binh chính là Lương Lỗi, vậy người lên làm giáo viên chính là Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông!

Đúng vậy, trong tiểu thuyết Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông đều trở thành giáo viên, mà một giáo viên khác trong trường học bị cô lập còn có công sức của Lý Thanh Lê cô đây!

Bởi vì hai người bọn họ một người là bạn trai cô, người còn lại là bạn tốt, cho nên cô mới chạy tới chỗ anh họ Lý Thành Năng nhờ vả, tóm lại cuối cùng hai người bọn họ đều được như ước nguyện.

Không được, cô tuyệt không thể để Vương Húc Đông và Hoàng Quảng Linh toại nguyện! Nhìn bọn họ mỗi ngày ngoan ngoãn gánh phân lòng dạ cô còn thuận một chút, nếu làm giáo viên chẳng phải làm cô bực chết hay sao?

Lại nói để hai kẻ nhân phẩm bại hoại như Vương Húc Đông và Hoàng Quảng Linh làm giáo viên, quả thực chính là làm hại trẻ nhỏ! Tuyệt đối không được!

Mắt thấy thời gian không còn sớm, mọi người trong Lý gia và Cam gia cũng đã về nhà ngủ, Lưu Ngọc Hân liền tạm biệt Lý Thanh Lê, bật đèn pin quay trở lại ký túc xá thanh niên trí thức.

Lý Thanh Lê cũng mệt mỏi, vừa ngáp vừa quay về phòng mình, mới nằm được một lát, cô đột nhiên bật người dậy, lê giày vải mở cửa, đi thẳng đến góc tường phía tây, rón ra rón rén tới gian phòng gần nhất, cũng chính là phòng của Lý lão nhị.

Cô như trộm ghé tai lên tường, thả nhẹ hô hấp, âm thanh đầu tiên truyền vào tai cô chính là tiếng ngáy theo quy luật của Lý lão nhị.

“A ~ khoò ~”

“A ~ khoò~”

Mắt Lý Thanh Lê lộ ra vẻ ghét bỏ, nhẫn nại chờ đợi, ngồi xổm lâu đến mức tê rần chân mới nghe được mấy âm thanh khác thường, cực nhẹ cực thấp như là tiếng khóc đè nén.

Lý Thanh Lê lại nghe thêm lát nữa, sau khi chắc chắn không nhầm mới nhảy dựng lên, chạy lên hai bước đạp vào cửa phòng, đạp liên tục đạp mười mấy cái, như thể đây không phải cửa mà là Lý nhị tẩu.

“Lý Thành Dũng, Phùng Yến, mau ra đây!” Giọng Lý Thanh Lê xuyên phá tận trời.

Động tĩnh thật sự quá lớn, chờ cửa phòng nhị phòng mở ra, ngoại trừ ông Lý, tất cả những người khác đều vội vàng vội chạy ra xem.

“Sao sao? Có chuyện gì?”

“Đêm khuya rồi còn làm gì? Có để cho mọi người ngủ hay không?”

“Nổi điên cũng phải xem thời gian chứ!”

Lý Nhị Nha mở cửa ra, nghi hoặc nhỏ giọng kêu một câu: “Cô nhỏ?”

Lý Thanh Lê không nhiều lời, kéo Lý Nhị Nha ra nhà chính, sau đó lập tức thắp đèn dầu, bà Điêu và mọi người cũng đi theo.

“Tiểu Lục, khuya rồi còn làm gì? Chẳng lẽ nhà mình có trộm?” Bà Điêu khẩn trương hỏi, ngó trái ngó phải sợ trong nhà thiếu cái gì.

Mấy người Lý lão đại thấy sắc mặt Lý Thanh Lê rất khó coi, cũng nghĩ giống bà Điêu, một đám người dáo dác nhìn xung quanh.

“Không phải trong nhà có trộm, chuyện này con kinh tởm hơn nhiều!” Lý Thanh Lê cứng rắn đáp lại, nắm chặt tay Lý Nhị Nha một khắc cũng không buông ra.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm ra cửa, thẳng cho đến khi vợ chồng Lý lão nhị khoan thai tới muộn, cô mới phẫn nộ nhìn thẳng vào hai người họ.

“Chính là anh hai và chị dâu hai...” Lý Thanh Lê chỉ tay, “Hai người họ ngược đãi Nhị Nha!”

Cơ thể Lý Nhị Nha đột nhiên căng cứng.

“Cái gì?!”

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, tâm tình mọi người trong Lý gia như giọt nước rơi vào chảo dầu.

“Chuyện thế nào? Có phải em chưa tỉnh ngủ nên nghe nhầm không?”

“Không nhầm, chính là nói anh hai và chị dâu ngược đãi Nhị Nha!”

“Tiểu Lục ngủ nhiều hồ đồ đúng không? Sao lại nói linh tinh như thế?”

“Tiểu Lục, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy, anh hai dù ngốc cũng sẽ không làm loại chuyện này!”

“Anh hai, chị dâu, hai người còn không mau giải thích đi!”

Lý lão nhị bị đạp cửa đánh thức vốn đã không vui, lúc này lại bị Lý Thanh Lê bôi đen, lửa giận lập tức bùng lên, sắc mặt thập phần khó coi, nhìn trái nhìn phải túm lấy cây chổi ở góc nhà, chỉ vào Lý Thanh Lê.

“Hôm nay nếu chứng minh được vợ chồng anh không ngược đãi Nhị Nha, xem anh có quét nát miệng em không! Không cho em một bài học, em thật đúng là không biết ai mới là anh trai em!”

Lý lão nhị hoàn toàn không chú ý tới, Lý nhị tẩu đứng trốn phía sau mặt đã trắng bệch.

Lý lão đại che phía trước bà Điêu vươn tay cướp lấy cái chổi, dùng sức ấn xuống đi, hiếm khi xụ mặt lạnh giọng quát lớn: “Chú hai! Có chuyện gì từ từ nói, cầm chổi làm gì? Tiểu Lục nhỏ hơn chú bao nhiêu tuổi? Còn định đánh nhau với trẻ con sao? Mau buông ra!”

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Mấy câu âu yếm phèn ói kia đều lấy từ internet đó~

~⭐⭐⭐