Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 29



Edit: Sweetie

Không phải oan gia không gặp mặt, Lý Thanh Lê chân trước mới từ ký túc xá nam thanh niên trí thức đi ra, chân sau ở trong sân đã gặp phải Hoàng Quảng Linh cùng Tô Nhân, hai người tay khoác tay cầm hộp cơm ướt đẫm, hẳn là vừa ra sông rửa hộp cơm trở về.

Có câu kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt, Hoàng Quảng Linh dạo này mỗi ngày đều phải đi gánh phân, cường độ lao động không khác nam thanh niên trí thức, thế nhưng cô ta không có tiền ăn cơm no, cho nên chỉ một thời gian ngắn mặt đã bị tra tấn đến mức hốc hác, khôn mặt vốn đang hình tròn lại biến thành hình vuông.

Mà hết thảy những điều này đều là Lý Thanh Lê ban tặng, cho nên lúc gặp lại nhau cảm xúc của cô ta cũng không chút che giấu, hận không thể dùng mắt khoét hai lỗ trên người Lý Thanh Lê mới cam lòng.

Về phần Lý Thanh Lê, cô chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, giống như nhìn cục đá ngọn cỏ ven đường, không dừng lại nhìn cũng không có bất luận dao động gì.

Hoàng Quảng Linh giận đến ngứa răng nhưng không dám tiến lên, ngược lại Tô Nhân đứng bên cạnh cô ta lại xen vào.

“Đồng chí Lý Thanh Lê, hy vọng cô nể mặt chúng ta là bạn mà trả lại tiền cho Quảng Linh, gần đây cô ấy sống thật sự không tốt chút nào!”

Lý Thanh Lê cười nhạt, nói: “Nếu chị ta có ý kiến, có thể đến công xã báo cáo, tôi không thèm để ý đâu.”

Nói hết câu cô liền đi luôn, một bộ lười không muốn phản ứng với bọn họ.

Lý Thanh Lê như chạy trốn khỏi ký túc xá thanh niên trí thức, bước chân dần chậm lại, vỗ vỗ ngực.

Không phải cô kích động, cũng không phải sợ hãi, sự thật là… Có lẽ trời sinh là vai ác cực phẩm, hoặc cũng có thể là thiết lập của tiểu thuyết, nói chung cô cứ nhìn thấy Tô Nhân là không thích nổi, thậm chí còn thấy hơi chán ghét.

Cô sợ mình nói thêm mấy câu nữa sẽ nhịn không được mà biểu hiện mình ghét bỏ cô ta, về sau bị nữ chính trả thù thì đúng là quá thiệt.

Nhưng mà Hoàng Quảng Linh và Tô Nhân sao lại chơi chung với nhau nhỉ? Cũng không quan trọng lắm, chờ thêm mấy ngày nữa Tô Nhân bị ngã vỡ đầu khôi phục ký ức, cô ta sẽ biết Hoàng Quảng Linh là loại người gì, đến lúc đó làm bạn là chuyện tuyệt đối không thể.

Rốt cuộc nữ chính đẹp nhất, nữ chính thiện lương nhất, sao có thể làm bạn với loại người như Hoàng Quảng Linh được?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dựa theo xu thế trước mắt, Tô Nhân có thể đúng hẹn mà ngã vỡ đầu hay không thì chưa biết.

Sao đột nhiên mình lại vì vấn đề Tô Nhân có thể đúng hạn vỡ đầu chảy máu hay không mà cảm thấy lo lắng nhỉ… - Lý Thanh Lê nghĩ

Đi từ ký túc xá thanh niên trí thức ra, rẽ sang hướng bên phải rồi đi qua sân đập lúa chính là tuyến đường chính của cả đại đội, phía bắc đường chính là cầu Đại Thạch, lại đi thẳng qua hai hộ gia đình nữa, rẽ phải vào một con đường nhỏ, ngôi nhà thứ hai chính là nhà đại đội trưởng Lý Thành Năng.

Lý Thanh Lê vừa vào sân liền mắt đối mắt với vợ Lý Thành Năng, Ngưu Chiêu Đệ lúc này đang quấy đồ ăn thừa cho heo, dù mang họ Ngưu nhưng mắt chị ta chỉ to bằng 1/3 mắt Lý Thanh Lê, tình cảnh này quả thật đúng là mắt to trừng mắt nhỏ.

Lý Thanh Lê nghển cổ nhìn mấy lần, xác định Ngưu Chiêu Đệ đang mở to mắt mới cười ha hả mà chào hỏi: “Chị dâu, anh họ em có ở nhà không? Em tìm anh ấy có việc.”

Ngưu Chiêu Đệ đứng thẳng dậy, một tay cầm gậy gỗ quấy cơm heo, dùng hết sức từ lúc bú mẹ đến giờ mà lườm Lý Thanh Lê, xui một cái là mắt chỉ to bằng hạt đậu xanh, uy lực gần như bằng 0 —— Lý Thanh Lê căn bản không phát hiện mình đang bị người ta lườm.

Ngưu Chiêu Đệ càng giận, cầm gậy gỗ hùng hổ bước tới, “Lý Tiểu Lục, cô tới đúng lúc lắm, bằng không tôi cũng phải tới nhà cô hỏi thăm một chút, anh ba và chị dâu Trương Mỹ Quyên nhà cô, bọn họ rốt cuộc có biết dạy con không?”

Lý Thanh Lê mặt mày vô cảm nghe người ta mắng xong, trong lòng đột nhiên có cảm giác quả nhiên là thiên mệnh: Có một số thứ, tuy đến muộn nhưng vẫn sẽ đến! Cực phẩm nhà cô, an phận chỉ là tạm thời, gây chuyện mới là mãi mãi!

“Chị dâu, là Nhị Bảo hay là Tam Bảo, bọn nó lại làm gì chuyện tốt gì? Chị cứ nói với em, lát về nhà em sẽ dạy dỗ bọn nó!”

Ngưu Chiêu Đệ lên án gay gắt, biểu cảm phong phú, mỗi chữ đều như tắm trong máu: “Không phải Nhị Bảo nhà cô thì còn ai vào đây, bạn học của anh họ cô mua cho mấy đứa nhỏ nhà tôi mấy cái bút chì, Đại Nữu mang một cái đi học, vỏ bút còn chưa kịp gọt, ở trường mới một buổi sáng mà đã không thấy tăm hơi đâu! Ngày hôm sau Đại Nữu lại thấy Nhị Bảo có cái bút giống y như đúc! Cái bút kia chỉ có Cung Tiêu Xã trên huyện mới bán, cô nói xem Nhị Bảo sao có thể trùng hợp có một cái đây?”

“Không phải tôi làm thím mà nói chuyện khắc nghiệt, nhưng Nhị Bảo nhà cô quá xấu tính! Tục ngữ nói, nhỏ trộm kim, lớn trộm vàng! Lần trước tôi nói chuyện với vợ chồng chú ba, bọn họ nói trẻ con không hiểu chuyện, đây rốt cuộc là yêu nó hay hại nó thế! Cứ tiếp tục như vậy, đứa bé lớn lên sẽ thành người thế nào!”

Ngưu Chiêu Đệ nói xong tự động lui về sau nửa bước, bởi vì chị thấy trong mắt Lý Thanh Lê đang tích tụ lửa giận, chắc chắn là Lý Thanh Lê đang muốn cãi nhau rồi.

Người nhà họ Lý bình thường ồn ào nhốn nháo, nhưng đều rất bênh vực người nhà mình, chỉ cần nói một câu không hay là không khác gì chọc phải chó điên.

Nhưng dù chọc phải chó điên Ngưu Chiêu Đệ này cũng không sợ, đường đường là vợ đại đội trưởng, nhất định phải đứng lên!

Trong lúc nhất thời đầu óc Ngưu Chiêu Đệ quay cuồng như gặp gió lốc, mấy câu mắng chửi, trào phúng, so sánh, nói bỏ lửng, linh cảm ngạn ngữ cổ gì đó từ bốn phương tám hướng dũng mãnh xông vào đại não. Lúc này đây, chị có thể cùng Lý Thanh Lê đại chiến 800 hiệp!

Ngưu Chiêu Đệ đã chuẩn bị xong, ai ngờ giây tiếp theo Lý Thanh Lê lại là hung tợn nói: “Thằng Nhị Bảo này quá hư hỏng! Hôm nay dù chị dâu tha cho nó, em cũng sẽ không để yên!”

Hai nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc: “… Chờ đó Lý Nhị Bảo, cô nhỏ phải cho cháu một bài học, bài học đau đớn nhất trong 13 năm cuộc đời!”

Ngưu Chiêu Đệ: “Cái đó… Nhị Bảo nhỏ hơn Đại Nữu 1 tuổi, mới 12 thôi.”

Lý Thanh Lê: “… Nhớ nhầm.”

Lý Thành Năng mới từ xí xổm trở về, vừa đi vừa kéo dây quần, thắt lưng còn chưa buộc xong đã thấy trong sân nhà mình nhiều thêm một người, mà người này còn đang mở to mắt nhìn mình…

Lý Thành Năng xấu hổ đỏ bừng mặt, vội xoay người sang chỗ khác, buộc xong dây lưng mới xoay người lại, quay trở về hình tượng đại đội trưởng nghiêm túc ngăn nắp.

Lý Thanh Lê trộm bĩu môi, chẳng trách các cô gái trong đại đội đều thích dáng vẻ sạch sẽ thoải mái của Phó Bạch.

Mới từ ký túc xá thanh niên trí thức đi ra, hiện tại lại phải đối mặt với ông anh họ dây quần không buộc, tóc loạn như rơm rạ, dáng dấp thì trông như miếng thịt khô làm cô đột nhiên thấy hơi ghét bỏ.

Có câu gì ấy nhỉ, người so với người càng muốn chết, hàng so với hàng càng muốn vứt~~~

“Tiểu Lục, ánh mắt của em là có ý gì?” Lý Thành Năng túm túm vạt áo sơ mi từ sợi tổng hợp, tự mình cảm thấy mình thật hoàn mỹ.

Lý Thanh Lê như từ trong mộng tỉnh lại, đi qua đi túm chặt cánh tay Lý Thành Năng, “Không có gì, lúc nãy chị dâu nói Nhị Bảo lại gây chuyện, em còn đang giận đây! Anh, chúng ta vào nhà chính ngồi đi, em có việc tìm anh!”

Lý Thành Năng bị cô kéo vào nhà, chịu không được mà chỉ vào Lý Thanh Lê: “Lại có chuyện không tốt!”

Lý Thanh Lê trực tiếp ấn Lý Thành Năng ngồi xuống ghế, tự mình ngồi xuống ghế đối diện, lúc này mới nói:

“Anh, cô giáo Lưu sắp đi học đại học Công Nông Binh rồi, anh chuẩn bị tuyển ai thay vị trí của cô ấy thế? Anh thấy em được không?”

Lý Thành Năng ngây người hai giây, đột nhiên vỗ đùi, cười đến ngửa tới ngửa lui, nửa ngày cũng không dừng lại được, khắp nhà vang vọng tiếng cười như ma chú.

“Ha ha ha ha ha…”

Lý Thanh Lê: “…” Tuy muốn làm giáo viên là giả, nhưng cảm xúc phẫn nộ lại là thật đó nha!

Lý Thanh Lê lạnh mặt: “Anh, anh mà còn cười nữa là em ra ngoài đào giun nhét vào mồm anh đấy.”

Lý Thành Năng xua xua tay, “Ây da, thật là… Đâu phải anh cố ý, thật sự là không nhịn không được đấy chứ! Anh không cười nữa, không cười nữa!”

Lý Thành Năng xây dựng phòng tuyến trong lòng nửa ngày mới nhịn được không tiếp tục cười, chỉ có khóe miệng là thỉnh thoảng lại run rẩy mấy cái.

“Nhưng mà Tiểu Lục, cho dù anh là anh của em, cũng là đại đội trưởng của đại đội chúng ta, bản thân em cũng từng học cao trung, nhưng lúc em đi học ngày nào cũng ngủ gật, có học được cái gì đâu, điểm này em thật sự không bằng được mấy thanh niên trí thức. Nếu anh sắp xếp cho em đến trường dạy học, người trong đại đội không có ý kiến mới là lạ! Tuy anh là đại đội trưởng nhưng cũng không thể đối nghịch với nhân dân! Em nói xem đúng không?”

Lý Thanh nhếch miệng, buồn bực nói:

“Em mặc kệ, dù sao cũng không thể để Hoàng Quảng Linh được như ý nguyện! Chị ta vui, em sẽ không vui!”

Lý Thành Năng vỗ đùi, “Hoá ra là vì cô ấy à? Trong đám thanh niên trí thức, người từng học cao trung chỉ có Lưu Ngọc Hân, Lương Lỗi, Phó Bạch, Hoàng Quảng Linh, Đường Nhã, dù Hoàng Quảng Linh không được, Đường Nhã không muốn làm, không phải vẫn còn có Lương Lỗi sao? Nhìn em đi, cứ như thể việc Hoàng Quảng Linh làm giáo viên là chuyện ván đã đóng thuyền ấy!”

Lý Thanh Lê buột miệng thốt ra: “Lương Lỗi cũng không được!”

“Vì sao không được?”

Lý Thanh Lê không hề dự mà lấy tay che mặt, khóc hu hu hu.

Đúng vậy, cô khóc, nhưng là giả vờ đó.

Lý Thành Năng lại không biết là cô khóc giả, chân tay luống cuống, rối rít hỏi: “Sao? Sao lại khóc?”

Giọng Lý Thanh Lê ồm ồm: “Lương Lỗi hắn… Lương Lỗi hắn… Tóm lại có chuyện gì tốt anh đừng nghĩ đến hắn! Với cái nhân phẩm đó, hắn căn bản không xứng!”

Sắc mặt Lý Thành Năng liền trở nên khó coi, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Lục, có phải Lương Lỗi… làm chuyện gì có lỗi với em?”

Lý Thanh Lê khóc càng to hơn: “Hu hu... Nếu anh muốn tốt cho em thì đừng hỏi nữa, em không muốn nói!”

Bởi vì em bịa không ra.

“… Cũng không cho anh nói với người thứ ba, bằng không em dứt khoát nhảy xuống sông Tiểu Vượng cho anh xem!”

Lộ ra là em phải nhảy xuống sông tự vẫn thật đấy.

“Tóm lại… Em không muốn Lương Lỗi được sống tốt! Còn cả Hoàng Quảng Linh nữa! Bọn họ đã tạo ra đả kích mang tính hủy diệt đối với tâm hồn yếu đuối của em, khiến em phải chịu đựng nỗi thống khổ mà đáng lẽ ra tuổi này không nên nhận! Bọn họ đáng chết!”

Đả kích mang tính hủy diệt, nỗi thống khổ không thể thừa nhận, hy vọng bọn họ chết! Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh rốt cuộc đã làm ra chuyện gì? Chỉ nghĩ thôi, Lý Thành Năng đã giận đỏ mắt.

“Được được được, anh không hỏi nữa, anh cũng không nói với người khác.” Lý Thành Năng giơ lên giữa không trung, không biết phải an ủi thế nào mới tốt, chỉ có thể hóa đau lòng thành phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tiểu Lục yên tâm, anh hứa với em, sẽ để Phó Bạch làm giáo viên, hai kẻ kia đừng hòng được toại nguyện! Đúng là thứ chó má, nếu để bọn họ lên làm giáo viên, trẻ con đại đội chúng ta sẽ bị dạy hư!”

Lý Thanh Lê chỉ chờ những lời này, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay hiện lên ý cười, giây sau lại lướt qua.

Cô giáo Lưu, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi!

Từ hôm nay, hãy gọi tôi là Lôi Phong*!

(*Một chiến sĩ thích giúp đỡ người khác)

Lý Thanh Lê bụm mặt từ nhà Lý Thành Năng đi ra, hai tay cuối cùng cũng được buông xuống, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc không hề có tỳ vết, nào giống như vừa mới khóc?

Cô đi xuyên qua đường lớn lại rẽ sang hướng tây, lúc sắp bước vào cổng nhà mình, cô đột ngột dừng chân, lấy đầu ngón tay dính chút nước miếng, một bôi lên mắt, cảm thấy không giống lắm lại hung hăng dụi mắt một phen, đôi mắt lập tức đỏ ửng.

Hắng giọng một hồi, Lý Thanh Lê bỗng nhiên cất cao giọng khóc lớn, vừa khóc vừa đi vào nhà.

“Hu hu.... Cha! Mẹ! Hai người phải lấy lại công bằng cho con!”

Hai nhà Cam lão nhị và Cam lão tam nắm ngay phía sau Lý gia lập tức dựng lỗ tai: Ái chà chà, cuối cùng trò hay của Lý gia cũng lên sân khấu rồi!

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Tử: Kỹ thuật diễn hôm nay được 101 điểm! +1 điểm xinh đẹp!

~⭐⭐⭐