Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 30



Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê vừa bước vào sân, toàn bộ thành viên Lý gia đã đứng chỉnh chỉnh tề tề trước mặt cô, trong tay cầm bồ cào, xẻng, cuốc, chày gỗ, gậy phơi quần áo, dao phay, giày vải, chiếc đũa…

Lý Thanh Lê:???

Bà Điêu tay cầm giày vải: “Đây là vũ khí bản mạng của mẹ!”

Ông Lý tay cầm chiếc đũa mê mê hoặc hoặc: “Cha... cha cắm vào lỗ mũi nó!”

Lý Thanh Lê cạn lời, nhưng buổi biểu diễn một khi đã mở màn thì không thể nửa đường dừng lại, cô lập tức lao vào lòng bà Điêu, khóc như sắp đứt hơi nghẹt thở.

“Mẹ! Con xấu hổ chết mất, con không muốn sống nữa!”

Bà Điêu đau lòng rơi nước mắt lộp bộp, “Con gái ngoan! Là ai khi dễ con! Nói cho mẹ biết, cả nhà chúng ta cho nó một bài học! Dù người lớn hay trẻ con, tất cả đều đánh không chừa đứa nào! Bằng không thật là có lỗi với nước mắt của Tiểu Lục mà!”

Bốn anh em Lý gia nóng lòng muốn thử, trong đó Lý lão tứ bị áp bức nhất nhà là kêu gào lớn nhất, mấy đứa Lý Đại Bảo cũng học theo, hưng phấn kêu la.

“Đánh cả nhà nó!”

“Người lớn trẻ con đều cho ăn đòn!”

“Người lớn giao cho cha, phụ nữ giao cho mẹ, trẻ con thì cứ để bọn con lo!”

“Đúng là muốn tìm chết mà!”

Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê, Lý Thanh Lê đang khóc nức nở đột nhiên đứng người dậy, chỉ thẳng vào người đen nhất nhà: “Chính là thằng nhóc Lý Nhị Bảo! Mọi người mau đánh nó đi!”

Lý Nhị Bảo chớp chớp mắt:???

Vợ chồng Lý lão tam???

Những người khác:???

Chỉ có bà Điêu là không hề nghĩ ngợi, túm giày hùng hổ đi về phía Lý Nhị Bảo.

“Cái thằng xấu xa hư hỏng này! Làm công thì làm không xong, đi học cũng không nghiêm túc, ăn cơm thì lúc nào cũng nhanh nhất! Dám bắt nạt cô nhỏ à! Xem hôm nay bà nội có đánh mày không, cho mày biết thế nào là đau, thế nào là hối hận!”

Lý Nhị Bảo “Á” một tiếng muốn chạy, không ngờ lại bị một bàn tay túm chặt.

Lý Thanh Lê một tay bắt lấy Lý Nhị Bảo, một cái tay khác đặt lên chiếc giày mà bà Điêu đang cầm, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Mẹ, mẹ lớn tuổi cảm xúc quá kích động cũng không tốt...”

Vợ chồng Lý lão tam đồng thời thở phào.

“… Mẹ cứ giao chiếc giày này cho con, dù sao con sớm hay muộn cũng sẽ kế thừa nó. Việc dạy dỗ Nhị Bảo mẹ không cần nhọc lòng, giao cho con là được!”

Vợ chồng Lý lão tam:!!!

Bà Điêu cảm động lệ nóng doanh tròng: “Tiểu Lục thật hiếu thuận mà! Đến động thủ đánh người cũng sợ mẹ mệt…”

Toàn bộ Lý gia vốn đang tinh thần phấn chấn chuẩn bị đánh nhau, nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên không còn nhiệt tình nữa, vũ khí đều ném sang một bên, tìm chỗ ngồi xuống xem kịch vui.

Lý Thanh Lê tiếp nhận giày của bà Điêu, giây tiếp theo vợ chồng Lý lão tam cũng kéo Lý Nhị Bảo che chở sau lưng.

“Lý Tiểu Lục, em nói cho rõ ràng trước đã, Nhị Bảo bắt nạt em lúc nào?” Lý lão tam hỏi.

“Mười mấy đứa nhỏ nhà chúng ta, trừ Đại Bảo ra, có đứa nào nhìn thấy em mà không đi đường vòng không, Nhị Bảo mà dám bắt nạt em? Em không bắt nạt nó là may lắm rồi!” Lý tam tẩu như gà mẹ bảo vệ gà con, trừng mắt nói lý.

Lý Nhị Bảo có cha mẹ chống lưng, lá gan cũng lớn hơn, từ sau lưng Lý tam tẩu thò mặt ra, lớn tiếng hét lên: “Con không hề bắt nạt cô nhỏ! Cô nhỏ đổ oan cho cháu! Cô không vui nên muốn đánh cháu thì có!”

Ánh mắt vợ chồng Lý lão tam tức khắc trở nên không tốt.

Lý Thanh Lê đã sớm có bản nháp, lúc này nói chuyện cũng không vấp chút nào: “Đúng đó! Thằng nhóc hư hỏng nhà cháu, đánh một nghìn lần cô vẫn thấy không đủ!”

Ngược lại cô nhìn về phía vợ chồng Lý lão tam, lớn tiếng hỏi: “Mới nãy em sang nhà anh họ một chuyến, vừa vào cửa đã bị chị dâu mắng cho một trận! Chị ấy nói Nhị Bảo lại trộm đồ của Đại Nữu! Đây không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần thứ hai, anh ba chị dâu có nhớ đây là lần thứ mấy rồi không?”

Lý lão tam bị nói, mặt lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, nhưng vẫn nhai đi nhai lại mấy cái luận điệu cũ rích:

“Nhị Bảo còn nhỏ mà! Chờ nó lớn hơn tự nhiên sẽ hiểu chuyện thôi.”

Có chồng bên cạnh, lá gan Lý tam tẩu cũng lớn hơn, cao giọng phụ họa:

“Đúng đó! Nhị Bảo là con trai, hiểu chuyện muộn, thấy đồ của người ta mới mẻ nên mới lấy đấy chứ.”

Nói đến đây giọng chị ta nhỏ dần:

“Em là cô, người ta nói cháu trai em, em không nói đỡ thì thôi, lại còn định động thủ đánh Nhị Bảo, nào có ai như em chứ...”

Lý lão nhị từ trước đến nay như mặc chung quần với Lý lão tam, cũng gân cổ lên nói giúp:

“Tiểu Lục, em làm vậy không ổn chút nào! Vừa rồi em khóc, cả nhà chúng ta không nói hai lời mà mang gậy gộc vũ khí ra, cũng không hỏi ai đúng ai sai mà muốn trả thù cho em! Vì sao, vì chúng ta là người một nhà! Mặc kệ em đúng hay sai, không ai được phép bắt nạt em! Em nhìn lại em đi, Ngưu Chiêu Đệ nói vài câu em đã muốn về đánh cháu trai mình rồi! Em không sợ làm anh ba và chị dâu em buồn hay sao!”

Điêu bà tử cũng có chút do dự, chủ yếu là bà và chị dâu, cũng chính là mẹ chồng của Ngưu Chiêu Đệ không thích nhau, dẫn đến việc bà cũng không thích cả Lý Thành Năng và Ngưu Chiêu Đệ, vì cháu gái nhà chị dâu mà đánh cháu trai mình, bà Điêu cảm thấy việc này tương đương với việc mình phải chịu thua, bà cao ngạo cả đời, không chấp nhận được việc này!

Cho nên bà bắt khuyên Lý Thanh Lê, “Tiểu Lục, chúng ta đừng đánh Nhị Bảo nữa, chỉ là lấy mấy món đồ nhỏ thôi mà, nhà chúng ta cũng không thiếu, mua cái mới đền cho người ta là được! Cùng lắm thì…”

Nhắm mắt lại, bà Điêu đau lòng nói tiếp: “Cùng lắm thì tiền này mẹ chi!”

Cả nhà chỉ có vợ chồng Lý lão đại là khẩn trương đứng một bên không tìm chỗ ngồi xuống, anh nói: “Chú ba, không phải Tiểu Lục thật sự muốn đánh Nhị Bảo, em ấy là giận Nhị Bảo lấy đồ của người ta mới nói vậy. Còn chú làm cha, Nhị Bảo cũng 12 tuổi rồi, lấy đồ của người khác cũng không phải lần một lần hai, lần nào chú cũng chỉ nói vài câu không đau không ngứa, sao Nhị Bảo có thể để trong lòng? Lần sau lại tái phạm, biết bao giờ mới trưởng thành?”

Lý lão đại không nói thẳng luôn với Trương Mỹ Quyên, vì dù sao đó cũng là em dâu, cách một tầng quan hệ anh không tiện nói.

Lý lão tam thở dài: “Anh cả, chúng ta là anh em ruột, em cũng giống anh, thà để mình bị đánh cũng không nỡ đánh con!”

Lời này của Lý lão tam là lời thật lòng, năm anh em trai bị mẹ đánh từ nhỏ tới lớn, sau này lập gia đình có con, không nỡ ra tay đánh con bao giờ.

Lý lão đại im lặng, có nhiều chuyện nói người khác thì dễ, nhưng chính mình lại làm không được.

Chờ bọn họ nói xong, tiếng khóc sụt sịt của Lý Thanh Lê lại bắt đầu vang dội.

“Mấy anh chỉ biết thương con mình thôi, sao không ai suy nghĩ cho em?” Lý Thanh Lê vừa rồi nhân lúc mọi người không chú ý, lại véo mình đau đến mức hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt trắng không hề tỳ vết lại càng thêm trắng, bà Điêu và ông Lý nhìn cũng đau lòng không thôi, Lý đại tẩu cũng chạy tới an ủi.

“Việc này ảnh hưởng gì đến em?” Lý lão tam đến hiện tại vẫn không hiểu, “Còn cả vừa rồi em nói Nhị Bảo bắt nạt em là có ý gì? Em là cô, Nhị Bảo là cháu trai, em phải chịu trách với lời mình nói!”

~⭐⭐⭐