Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 31



Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê hít hít mũi, biểu tình ba phần ủy khuất, ba phần ẩn nhẫn, ba phần đáng thương, một phần quật cường.

“Em không nói bậy!” Lý Thanh Lê lại dùng biểu cảm vừa rồi nhìn cha mẹ mình, nghẹn ngào giải thích: “Mọi người biết con đến nhà anh họ làm gì không?”

Bà Điêu hỏi: “Làm gì?”

Những người khác cũng vểnh tai chờ cô nói tiếp.

Lý Thanh Lê nhìn Lý Đại Bảo một cái, Lý Đại Bảo thở dài nhường ghế, sau khi Lý Thanh Lê thoải mái dễ chịu ngồi xuống, mới lau nước mắt nước mũi mà lên án: “Thì lúc làm công con nghe mấy người Hiểu Hà nói, vợ anh họ giới thiệu người yêu cho em họ chị ấy, người kia làm việc trong nhà máy phân hóa học trên huyện, điều kiện cũng không tồi!”

“Sau đó con lại nghĩ đến chính mình, con cũng 19 rồi, không thể trông cậy vào cha mẹ và các anh nuôi con cả đời, không bằng nhân lúc hiện tại còn chưa bị ai ghét bỏ, con đi lấy chồng luôn cho rồi! Chỉ là…”

Lý Thanh Lê lau lau khóe mắt, “Chỉ là con lớn lên xinh đẹp, cả người toàn ưu điểm, người bình thường nào xứng với con? Tìm đối tượng kết hôn cũng phải tìm người tốt nhất, con muốn gả cho người trên huyện! Con không được ăn thương phẩm lương, thì chồng con phải được ăn!”

Mọi người trong Lý gia nhìn dáng vẻ Lý Thanh Lê ngẩng cằm cao ngạo, nghĩ thầm thứ mà con gái / em gái / cô nhỏ tăng lên đâu chỉ có tuổi, còn có tự tin nữa đấy!

Lý Thanh Lê khụ một tiếng, tiếp tục bịa: “Con nghe nói chị dâu họ có thể giới thiệu đối tượng chất lượng cao, cho nên con liền đi tìm chị ấy, muốn nhờ chị ấy tìm giúp con mấy người phù hợp. Nhưng mà con còn chưa kịp nói, chị dâu đã mắng vốn Nhị Bảo trộm bút chì của Đại Nữu rồi, tình huống xấu hổ như vậy sao con dám nhờ vả nữa đây!”

Lý Thanh Lê nói xong liền kích động đứng lên, tức giận nói tiếp: “Anh ba, chị dâu, Nhị Bảo 12 tuổi chứ không phải 2 tuổi, con nhà người ta không đi học đều đi làm công, nó mà tính là trẻ con sao? Mấy năm nữa em phải lấy chồng, nếu anh ấy nghe nói người nhà chúng ta có lười, có gian, có miệng rộng, có khắt khe con ruột, có tâm địa gian xảo, có ham hư vinh, có trộm từ nhỏ thì sao! Em có lấy chồng cái rắm ấy, em trực tiếp tìm cái dây thừng treo cổ chết luôn cho rồi! Đời này của em coi như bỏ rồi! Hu hu hu...”

Lý Thanh Lê lập tức chui vào lòng bà Điêu khóc lớn: “Mẹ! Con gái khổ quá! Người nhà không giúp con thì thôi, con tìm chồng còn kéo chân sau, làm con bị chậm trễ hạnh phúc cả đời! Số con khổ quá!”

Lúc này bà Điêu đã rõ tiền căn hậu quả, mắt cũng đỏ lên, “A” một tiếng tiến lên đập Lý lão tam bùm bụp, sau đó chỉ vào mũi đối phương mắng:

“Lý lão tam! Nhị Bảo là con trai mày thì mẹ không quản, nhưng nó ảnh hưởng đến Tiểu Lục là không được! Nếu mày còn nhận mẹ thì mau đánh Nhị Bảo một trận! Đánh đến khi nào nó không dám trộm đồ nữa mới thôi! Nếu em gái mày vì Lý Nhị Bảo mà không thể gả cho người trong sạch, mẹ... mẹ xẻo luôn mấy đứa bay!”

Bà Điêu thấy Lý lão tam không đồng ý, lập tức vỗ đùi ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt gào khan: “Ông trời ơi! Xuống mà xem tôi đã tạo nghiệt gì thế này! Cực cực khổ khổ hầu hạ nuôi lớn năm đứa con trai, cho bọn nó cưới vợ sinh con, kết quả nhận được gì? Đến một cái rắm cũng không có! Con lớn không nghe lời mẹ, quả nhiên nuôi con trai đều là nuôi thay người khác mà, sớm biết như vậy…”

Lý Thanh Lê thấy tình hình đã theo đúng ý mình liền đi qua kéo Điêu, nhưng bà lại không đứng dậy.

Lý lão tam thấy hôm nay mẹ mình có vẻ không định cho qua, hai tay hết siết chặt lại buông lỏng, cuối cùng vẫn đi lên túm lấy Lý Nhị Bảo.

Trên khuôn mặt đen như than của Lý Nhị Bảo là một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, đang ngây ngốc không có phản ứng thì đã bị bàn tay Lý lão tam đánh thật mạnh lên mông.

Dù sao cũng là tay của người lao động, vết chai nhiều mà lực đánh cũng lớn, lại thêm Lý lão tam còn đang tuổi tráng niên, một cái đánh này chắc chắn cực kì đau.

Lý Nhị Bảo hồi thần lại, muốn chạy nhưng lại sợ cha, chỉ dám gân cổ lên gào!

“Mẹ!”

Lý lão tam là chủ gia đình, nói một không nói hai, Lý tam tẩu không dám ngăn cản, chỉ có thể ở đứng một bên gạt lệ.

Lý lão tam là người thông minh, anh nghĩ dù sao đánh cũng đánh rồi, không thể đánh qua loa, vậy thì cứ dứt khoát đánh thật đau đi, đau đến mức mẹ và em gái vừa lòng, đau đến mức Nhị Bảo thấy sợ, từ nay về sau không dám trộm đồ của người ta, cũng sẽ không vì những chuyện thế này mà chọc thêm phiền toái nữa mới thôi!

Như vậy trận đòn đầu tiên trong cuộc đời Nhị Bảo mới không tính là lãng phí!

Suy nghĩ xong xuôi, Lý lão tam xuống tay càng nặng, “Ai cho con trộm đồ của người khác! Phải đánh! Cô nhỏ của con nói không sai chút nào, con cũng 12 tuổi rồi, là thiếu niên chứ không phải trẻ con, tại sao cả ngày nhớ thương đồ của người khác! Hiện tại người ta thấy con còn nhỏ mới không so đo, về sau lớn lên người ta trực tiếp bắt con đến nông trường cải tạo luôn đấy! Con nói đi! Con có sai hay không! Về sau còn dám nữa không!”

Lý Nhị Bảo vốn từ gào khan biến thành khóc thật, mắt đỏ quạch, miệng ngoác rộng khóc lóc um trời, tình cảnh nhìn rất thê thảm.

Mới đầu nó còn ngoan cố không nhận sai, sau đó Lý lão tam bị chọc giận thật, xoay người đi vào bếp lấy cành trúc chuyên dụng của bà Điêu ra, quay lại lột quần Lý Nhị Bảo xuống, từng roi từng roi vụt lên đùi, da thịt cũng bắt đầu rớm máu.

Chỉ chốc lát sau, hai đùi Lý Nhị Bảo đã thảm không nỡ nhìn, mấy người Lý đại tẩu cũng quay đầu không dám xem.

Lý lão tứ như người không xương ngồi dưới đất, nhìn một màn này lại không có cảm giác gì, hồi còn nhỏ mấy anh em anh còn bị ăn đòn ác hơn nhiều, con trai không đánh không nên người!

Nhưng thấy anh ba bị em gái ép động thủ đánh con trai ruột, anh đột nhiên cảm thấy mình chỉ bị phạt không ăn cơm, ép làm việc chăm chỉ hình như vẫn còn nhẹ chán.

Quả nhiên, hạnh phúc sinh ra từ đối lập.

Lý tam tẩu khóc còn thảm hơn Lý Nhị Bảo, “Nhị Bảo! Cha con giận thật rồi! Mau nhận sai với cha đi!”

Lý Nhị Bảo cuối cùng cũng nhận ra là cha nó đánh thật, sợ hãi nhắm chặt hai mắt, miệng không ngừng xin tha:

“Cha, con sai rồi! Con biết sai rồi! Con không dám nữa! Con thật sự không bao giờ trộm đồ của người ta nữa! Con không dám… Hu hu hu…”

Lý Thanh Lê lạnh mặt nhìn Lý Nhị Bảo bị phạt, không ngờ anh ba thế mà ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng mà cô cũng không đau lòng, nếu đánh để Nhị Bảo thay đổi tốt hơn, vậy thì cứ hung hăng mà đánh!

Trẻ con có tật xấu, đánh một trận là tốt thôi!

Hết thảy những việc cô làm đều là vì muốn tốt cho Nhị Bảo, tốt cho vợ chồng anh ba, dù hai người họ oán hận cô, cô cũng không để bụng, vả lại cô cũng không cần họ cảm tạ mình.

Trong tiểu thuyết, Nhị Bảo được cha mẹ nuông chiều sinh hư, còn nhỏ đã trộm đồ, vợ chồng anh ba biết nhưng vẫn luôn che chở cho con, dẫn đến lá gan Nhị Bảo càng lúc càng to, lớn rồi nhưng cả ngày ăn không ngồi rồi ra tay trộm cắp, sau này bị bắt vào nông trường cải tạo lao động, vào ra mấy lần, cả đời như chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh.

Có một điều Lý Thanh Lê không biết, sau khi đánh xong Lý Nhị Bảo, Lý lão tam đột nhiên thấy hơi cảm kích mẹ và em gái, nếu không có hai người thúc đẩy, anh sẽ chẳng nỡ động thủ với con trai.

Trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng sao anh có thể không biết thói quen không hỏi tự lấy của Nhị Bảo là xấu? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới tương lai của Nhị Bảo hay sao? Đương nhiên là anh có nghĩ tới rồi, chỉ là trước đó anh bị tình cảm lấn áp lí trí, trong lòng luôn giữ một chút tâm lí may mắn mà thôi.

Tiết mục cha già dạy dỗ con trai kết thúc, Lý Nhị Bảo đi đường cũng không xong, phải nhờ đến Lý tam tẩu và Lý Tam Bảo đỡ vào nhà.

Bà Điêu thấy Lý Thanh Lê nín khóc liền dịu dàng an ủi: “Tiểu Lục, chúng ta cứ từ từ, con gái mẹ vừa sinh đẹp vừa từng học cao trung, muốn tìm chồng thế nào chả được? Con muốn người thế nào? Chờ làm xong việc ngoài ruộng, mẹ sẽ lên huyện nhờ bác con giới thiệu cho con một người thật tốt!”

Lý - không vội tìm chồng - Thanh Lê: Không phải chứ, sao mình lại tự vác đá đập chân thế này?

Lý Thanh Lê lấy cớ ra ngoài có việc mới thoát được bà Điêu đang thao thao bất tuyệt nói chuyện lấy chồng.

Cô đi qua Hứa gia, bước lên cầu gỗ đi đến bờ sông Tiểu Vượng, dựa người vào một thân cây trong tay túm hai cây cỏ dại, bẻ thành từng đoạn ném lung tung xuống nước.

Hai mắt Lý Thanh Lê phóng lên không trung, trong đầu đang tưởng tượng đến cảnh Hoàng Quảng Linh khi biết mình không thể trở thành giáo viên sẽ có biểu tình xuất sắc thế nào, lại lo lắng Lưu Ngọc Hân bị Lương Lỗi dỗ ngọt mà nhường suất đi học Đại học Công Nông Binh, vận mệnh tái diễn…

Phó Bạch chuẩn bị đi đến văn phòng đại đội, lúc đi qua bờ sông thì nhìn thấy cảnh này, cô gái châu tròn ngọc sáng lưng dựa vào cây, khuôn mặt trắng nõn không có huyết sắc, đôi mắt trong vắt có thần giờ phút này lại khép hờ, khóe mắt chóp mũi còn hơi ửng hồng như vừa mới khóc, đôi môi hồng nhuận no đủ mím chặt như đang cực lực chịu đựng gì đó, hai má lúm đồng tiền cũng không thấy đâu.

Phó Bạch đi tiếp hai bước, dừng chân rồi vòng trở lại.

“Lý Thanh Lê.”

Lý Thanh Lê quay đầu, nghi hoặc đáp: “Hả?”

Phó Bạch nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của cô, hỏi: “Cô… không sao chứ?”

Lý Thanh Lê theo bản năng sờ lên khóe mắt, đột nhiên nhoẻn miệng cười tươi hơn cả hoa mùa xuân:

“Ý anh là mắt tôi trông giống như mới khóc hả? Không sao, tôi nhìn cháu trai bị ăn đòn, vui muốn chết!”

Phó Bạch: “…”

Thời gian Phó Bạch trầm mặc quá dài, Lý Thanh Lê lại cười càng tươi, chớp chớp mắt nói tiếp: “Anh là đàn ông anh cũng hiểu mà, đàn ông con trai nghịch ngợm gây sự không thay đổi, đánh mấy bữa là ngoan ngay…”

Lý Thanh Lê vừa dứt lời, người trước mắt đột nhiên như hóa thành hư ảnh chạy vọt về phía cô, lúc này cô chỉ cảm thấy thấy hoa mắt chóng mặt, đến khi lấy lại tinh thần, cô đã bị Phó Bạch đẩy ngã, sau lưng là bãi sông cát đá, trước mắt khuôn mặt tuấn tú rõ ràng.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Xoa xoa tay ~ khà khà khà ~(///ω///)

~⭐⭐⭐