Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 35: Đổi phòng



"Vậy cũng không thể để các đồng chí mới tới không có chỗ ngủ nha!" Trương Diễm Thu ở một bên nhỏ giọng nói thầm, nhưng người cả viện đều nghe được.

Lâm Ngọc Trúc mắt lạnh liếc nàng một cái, nói: "Nam thanh niên trí thức cùng nữ thanh niên trí thức đổi phòng không phải là được rồi sao!"

Trưởng thôn vừa nghe ánh mắt sáng lên, đúng rồi, nhóm nữ thanh niên trí thức đang ở phòng lớn hơn, đến lúc đó đắp thêm cái kháng thì dù có đến thêm hai nam thanh niên trí thức cũng đủ ở, phi, đừng đến thêm.

Triệu Hương Lan thần sắc biến đổi, sợ hãi nói: "Sao có thể đổi phòng, phòng kia chính là người chết..."

"Triệu thanh niên trí thức phong kiến mê tín là không được." Trưởng thôn liên tiếp bị mất mặt đã cực kỳ bực bội, hắn lập tức quan liêu kết luận: "Nam thanh niên trí thức và nữ thanh niên trí thức đổi phòng ở, mất một buổi trưa cũng đủ rồi, nếu không thì buổi chiều đi làm công muộn một chút, nhóm nam thanh niên trí thức chen chúc một chút, chờ buổi chiều tan làm sẽ đắp thêm kháng cho các ngươi, cứ vậy đi." Nói xong liền nhấc chân đi, như sợ có người đuổi theo.

Lâm Ngọc Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôm nay ít nhiều có chút đắc tội với trưởng thôn, chắc là trưởng thôn sẽ không quá so đo, nghĩ tới người trong thôn có chút việc lông gà vỏ tỏi cũng thích tìm hắn phân xử, hắn một lão đầu có chút chủ nghĩa đại nam nhân, không ít lần bị nhóm phụ nữ trong thôn mắng, có lẽ cũng quen rồi.

Lại nói tình huống hiện tại của trưởng thôn có chút đáng thương, còn không có thể diện bằng đại đội trưởng và kế toán đâu, bây giờ ở trong thôn hai người này là có mặt mũi nhất...

Vấn đề sau này có gây khó dễ cho nàng hay không, thì không có gì là tặng lễ không giải quyết được, một bao đường đỏ không đủ thì tặng hai bao!

Phòng ở dù thế nào nàng cũng không nhường.

Kỳ thật sau đó trưởng thôn cũng tự mình thông suốt, mấy nha đầu đó dù sao cũng là từ thành phố tới, gặp qua việc đời, không giống người trong thôn hắn nói hai câu là có thể hù dọa, muốn cho mấy nha đầu đó nhường phòng mà không trả tiền thì sao có thể, nếu trả tiền, bảy tám chục đồng ai có thể lấy ra được!

Vợ trưởng thôn sau khi biết được chuyện hôm nay, liền trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: "Ngươi nằm mơ à? Hồ đồ rồi?"

Mí mắt trưởng thôn cứ giật giật liên tục!

Nhóm nam thanh niên trí thức đúng thật là không có tiền, hiện tại trên người bọn họ có đủ tiền mua lương thực để ăn no bụng đã không tệ.

Cho nên giữa trưa bởi vì đổi phòng lại xảy ra một trận tranh cãi.

Thật khéo, hai vị nữ thanh niên trí thức mới tới cũng là từ thủ đô tới, vì cái gì mà một cái thôn nho nhỏ lại có nhiều thanh niên trí thức từ kinh thành tới như vậy, thì chỉ có thể là công lao của nam chính.

Ở đây hai tháng, phong ba đã bình ổn rất nhiều, Lý gia tuy rằng bị lan đến nhưng không tổn hại căn cơ, cứ như vậy Lý Hướng Bắc bộ dáng gia cảnh đều tốt trở thành miếng bánh thơm ngon.

Nếu không, hai vị tiểu thư yêu kiều người ta nhà có chút "tiền trinh" ở thủ đô sao lại bôn ba đến đây tìm hắn.

Hai chị em bọn họ nghe được có một người già qua đời trong phòng nam thanh niên trí thức thì nói thế nào cũng không muốn đi vào ở.

Triệu Hương Lan bộ dạng như trời sập đứng ở một bên, giống một đóa hoa bị tàn phá, héo rũ.

Trương Diễm Thu lại còn tự cho là thông minh nói: "Nếu không thì trong phòng nam lại đắp thêm cái giường đất?"

Vương Dương nhịn không được trợn trắng mắt, hỏi nàng: "Phòng chúng ta kê cái bàn còn không có chỗ đặt chân, còn đắp được cái giường đất?"

Đây là không đổi không được!

Hai nữ thanh niên trí thức mới tới là một đôi chị em ruột, người chị tên là Đổng Điềm Điềm, người em tên là Đổng Mật Mật, lớn lên có vài phần tương tự, bộ dáng cũng ngọt ngào như tên.

Đổng Mật Mật thấy nhất định phải đổi phòng, vẫn là cố giãy giụa một phen, đi đến bên cạnh Lý Hướng Bắc, cúi đầu mềm mại nói: "Hướng Bắc ca, ta rất sợ..."

Lý Hướng Bắc sửng sốt một chút, sau đó lạnh giọng nói: "Ngươi là ai? Chúng ta hình như không quen biết đi!"

Đổng Mật Mật lập tức đỏ mặt, "Hướng Bắc ca, nhà ta ở phía sau nhà ngươi nha, ngươi cùng chị của ta không phải còn..."

Lời này nói không rõ ràng, người ở đây đều cho rằng Đổng Điềm Điềm và Lý Hướng Bắc có cái gì khó nói... ừm... chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Lý Hướng Bắc quay đầu nhìn về phía Đổng Điềm Điềm, vẻ mặt khó hiểu, nghiêm túc nói: "Ngươi nói cho rõ ràng, ta cũng không quen nàng! Ta rất chắc chắn." Sau khi nói xong còn có chút chột dạ nhìn về phía Lý Hướng Vãn.

Lý Hướng Vãn sắc mặt không được tốt......

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai vẻ mặt ăn dưa!

Trương Diễm Thu nhìn chằm chằm hai chị em, ánh mắt dần dần không tốt, thậm chí có chút oán độc, Lâm Ngọc Trúc thấy mà run, ánh mắt giống như rắn độc, về sau nhất định phải cách nam chính thật xa!

"Lý đồng chí, là em gái ta nói chưa rõ ràng, chúng ta học cùng một ban ở cao trung, ngươi... không nhớ rõ sao? Lúc trước ngươi làm rơi một quyển bút ký, là ta nhặt được cho ngươi, có thể là em gái ta nhìn thấy quyển bút ký của ngươi ở trong nhà nên hiểu lầm... Ngươi đứa nhỏ này cũng thật là, sao không hỏi qua ta đã nhận định như vậy!" Nói câu trách cứ, nhưng ngữ khí tràn đầy nuông chiều, thật giống như trẻ con trong nhà gây ra một trò đùa.

Hai chị em này rõ ràng là kẻ xướng người họa.

Niên đại này, giữa nam nữ truyền một tờ giấy nhỏ cũng có thể nói thành đang yêu đương, Lý Hướng Bắc không quen biết một hai nữ sinh trong lớp cũng là một việc bình thường.

"Xin lỗi, ta thật sự không nhớ ngươi!" Nói xong, Lý Hướng Bắc một bộ dáng không muốn nhiều lời làm hai chị em mặt mày căng thẳng, hắn như vậy thì làm thế nào kéo gần quan hệ.

Hai người trên mặt xấu hổ, các nàng chính là hướng về hắn mà tới, thế nào cũng không nghĩ tới gặp mặt sẽ là tình huống như vậy, trước kia ở ngõ nhỏ nhà các nàng, hai người cười với ai một cái, đối phương hận không thể sáp tới gần, phản ứng của Lý Hướng Bắc có chút ngoài dự kiến của các nàng!

Trương Diễm thu trực tiếp cười ra tiếng, trong đó mùi vị châm chọc nồng đậm đều sắp tràn ra ngoài.

Chị em Đổng gia dần dần đỏ mặt, có chút tủi thân đứng ở kia, nhu nhược đáng thương.

Lâm Ngọc Trúc thấy đổi phòng sợ là còn phải ầm ĩ một trận, phân đoạn giới thiệu lẫn nhau chắc là không có, trưởng thôn lại không cho nàng đến muộn, buổi chiều vẫn phải đi làm như thường, không phụng bồi được, về phòng nấu cơm!

Lý Hướng Vãn có chút bực Lý Hướng Bắc, cũng đi về phòng nấu cơm, Lý Hướng Bắc thật ra muốn đi theo, nhưng hắn cũng là một thành viên phải đổi phòng, không thể thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hướng Vãn hầm hừ rời đi, trong lòng hoảng hốt.

Vương Tiểu Mai thấy hai người đều rời đi, cũng không xem tuồng nữa, đi theo sau cùng nhau trở về.

Lâm Ngọc Trúc nghe tiền viện còn thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tranh luận, bước chân dừng lại, xoay người giữ chặt Vương Tiểu Mai.

"Sao?" Vương Tiểu Mai không hiểu ra sao nhìn Lâm Ngọc Trúc.

"Lười đi nhóm lửa, hay là ta và ngươi ăn cùng nhau một bữa!" Lâm Ngọc Trúc phát hiện gần đây bản thân mình da mặt ngày càng dày... Cũng không biết tại sao!

Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, cố ý nói: "Vậy ngươi lấy lương thực của ngươi lại đây, tuy nhiên đồ ăn là không thể thiếu ớt cay!" Ớt cay là mạng của nàng, nhất định phải cho!

"Hôm nay đang muốn ăn cay, cho nhiều vào, nhiều vào!" Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói.

Vương Tiểu Mai cảm thấy có âm mưu gì đó, "... Vậy ngươi lấy lương thực lại đây, rồi vào vườn hái rau đi, ta đi nhóm lửa nấu cơm!" Ngẫm lại nấu cơm vẫn là để nàng làm, để Lâm Ngọc Trúc làm nàng không yên tâm!

Cứ như vậy, khi Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc hái nửa chậu ớt cay và một nắm rau cần nhỏ, hít hà một hơi, kinh ngạc hỏi: "Xào hết chỗ ớt này à? Ngươi có thể ăn được không?"

"Muốn ăn cay mà!"

"......"

Đợi lúc Vương Tiểu Mai xào rau, Lâm Ngọc Trúc ngồi trước cửa hắt xì một cái, thật má nó sặc.