Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 36: Tay không đi ăn chực



Hậu viện bên này đã nấu xong cơm, mấy người ở tiền viện mới bắt đầu đổi phòng, nhưng vẫn còn ầm ĩ, đặc biệt là ở phòng của mấy nữ thanh niên trí thức, chỗ nằm cạnh cửa sổ và gần cửa không ai muốn nằm, Trương Diễm Thu đã không phải là tay mơ như lúc trước, mấy ngày nay bị gió thu thổi đến mức nàng hoài nghi nhân sinh.

Tuy rằng gây chuyện ầm ĩ, nhưng thấy hậu viện truyền đến mùi cơm mọi người không hẹn mà cùng đói bụng.

Các nàng bên này nồi lạnh bếp lạnh không có ai thu xếp đi nấu cơm, giữa mọi người lại ầm ĩ không thoải mái, không khí cực kì kỳ dị.

Triệu Hương Lan đảo mắt liền nghĩ ra chủ ý, ra khỏi phòng đi tới hậu viện, nàng đi tìm Lý Hướng Vãn.

Cứ ở đó lắp bắp giãi bày hôm nay tiền viện sợ là không nổi lửa được, nhóm thanh niên trí thức mới tới đều không hiểu rõ lý lẽ, trong thôn cũng chưa phát lương thực cho bọn họ, nàng cũng không dám tự tiện cho mượn lương, sợ là mở đầu rồi về sau không dừng lại được, hơn nữa còn sợ hai chị em kia không trả lại lương.

Chốt lại chính là nàng cực kỳ chướng mắt hai vị nữ thanh niên trí thức mới tới này, không quá muốn giúp đỡ, Lý Hướng Vãn khả năng có chút đồng cảm, sẽ giữ nàng lại chờ Lý Hướng Bắc và Vương Dương đến cùng nhau ăn.

Trương Diễm Thu cũng đoán ra Triệu Hương Lan định làm gì, nàng chỉ chậm hai bước đã nhìn thấy Triệu Hương Lan lưu lại trong phòng Lý Hướng Vãn, ánh mắt lóe lóe, cũng cùng Lý Hướng Vãn bắt chuyện.

Đáng tiếc, Lý Hướng Vãn cơm không đủ!

Trương Diễm Thu không đạt được xoay người đi tìm Lâm Ngọc Trúc, khéo là, Lâm Ngọc Trúc hôm nay ăn cùng Vương Tiểu Mai, không nói đến mâu thuẫn giữa nàng và Vương Tiểu Mai, thì đồ ăn cho ớt cay này nàng cũng không ăn nổi.

Không còn cách nào, sắc mặt uể oải trở về tiền viện.

Chị em Đổng gia không mang theo đồ ăn tới, thấy nhà chung của thanh niên trí thức lại không nổi lửa nấu cơm, chỉ có thể trông cậy vào hai người Lý Hướng Bắc và Vương Dương cũng từ thủ đô tới, chưa kịp mở miệng liền thấy Lý Hướng Bắc và Vương Dương đi ra ngoài, hai chị em có chút khó hiểu, trong lòng nghĩ giờ này rồi mấy người này đi ra ngoài hết cả đám làm gì?

Hai người liền cùng nhau đi theo, Lý Hướng Bắc vẻ mặt lạnh nhạt, Vương Dương đi theo phía sau hắn một đầu mồ hôi lạnh, hắn đi theo ăn ké liệu có được ăn cơm không, hay bị người ta đuổi ra ngoài.

Chờ thấy được Lý Hướng Bắc và Vương Dương vào phòng của Lý Hướng Vãn, hai chị em Đổng gia có chút ngốc.

Hai người tò mò bọn họ vào phòng người khác làm gì, cũng đi theo vào, vào phòng liền thấy bốn người đang ngồi bên bàn chuẩn bị ăn cơm.

Các nàng không ngờ tới Lý Hướng Bắc thế nhưng đơn độc cùng nữ thanh niên trí thức kết nhóm ăn cơm, trong lòng nổi lên đề phòng.

Bộ dáng Triệu Hương Lan không đáng để lo.

Nhưng Lý Hướng Vãn là thật sự rất đẹp, mặt trứng ngỗng trắng trẻo lớn bằng bàn tay, làn da mềm mại như có thể nhéo ra nước, một đôi mắt đào hoa trong veo càng thu hút, mũi cao môi anh đào, nhìn qua giống như một đóa hoa đào quyến rũ, khiến người nhìn không thể rời mắt.

Đổng Điềm Điềm càng nhìn tâm càng lạnh.

Đổng Mật Mật chớp đôi mắt hạnh thủy nhuận thật cẩn thận nói với Lý Hướng Bắc: "Hướng Bắc ca, chúng ta ngồi xe một đường, lúc này vừa mệt vừa đói, có thể hay không..." Lời không nói thẳng ra, trong mắt tràn đầy ám chỉ, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Lý Hướng Vãn.

Cơm cũng không nhiều, có thể thêm một mình Triệu Hương Lan đã không tồi.

Lý Hướng Vãn hạ mắt nghiêm túc ăn cơm không nói lời nào, người ta lại không hỏi nàng.

Lý Hướng Bắc ra một thân mồ hôi lạnh, chột dạ nhìn nàng, lúc này cảm thấy chị em Đổng gia sao lại không biết lễ nghĩa như vậy, hắn đã lạnh nhạt với hai người, còn không rõ là hắn cố ý xa cách?

"Cơm không đủ." Lý Hướng Bắc lạnh lùng nói.

Chị em Đổng gia tủi thân đi ra từ phòng của Lý Hướng Vãn, xoay người lại đi tới chỗ của Lâm Ngọc Trúc, ăn ké là việc nhỏ, mục đích chủ yếu của các nàng là muốn tìm hiểu tin tức, thuận tiện làm quen mọi người.

Nhìn hai chị em tới cửa, Lâm Ngọc Trúc nghĩ đây thật đúng là đại tiểu thư không biết cuộc sống gian khổ, tay không đi ăn chực, cũng không nghĩ xem dựa vào cái gì!

Thế nhưng còn có người mặt dày hơn nàng.

Vương Tiểu Mai nhìn hai chị em có chút câm nín, trên phương diện chiếu cố thanh niên trí thức mới tới nàng cũng coi như là có kinh nghiệm, chỉ chỉ bát đồ ăn, "Chúng ta cũng sắp ăn xong rồi, đồ ăn còn thừa nhiêu đó, bánh bột ngô đã hết, ta chỉ nấu phần hai người, đã ăn hết rồi, nhìn các ngươi cũng không giống điều kiện kém, như thế nào cũng thừa chút lương khô mang theo ăn trên đường đến đây đi? Trộn với một bát nước sôi ăn cùng với đồ ăn cũng có thể đối phó xong bữa."

Chị em Đổng gia nghe có chút trợn tròn mắt, nhìn nửa chậu ớt cay, ngay cả vụn thịt cũng không có, đồ ăn này có thể ăn sao?

Các nàng cảm thấy ăn đồ ăn thừa lại còn phải chịu một cái nhân tình là không có lời.

Trước khi đi Đổng Điềm Điềm còn cố ý quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc Trúc, đôi mắt hạnh nhân thủy nhuận trên khuôn mặt trái xoan bằng bàn tay cực kỳ thu hút, đuôi mắt hơi nhếch mang theo vài phần nghịch ngợm, môi hồng răng trắng khi cười lên nhìn tinh nghịch và ngọt ngào, hiện giờ tuổi nhỏ đã thu hút như vậy, cũng không biết qua mấy năm nữa sẽ là bộ dáng thế nào.

Đổng Điềm Điềm trong lòng trầm xuống, ở phương diện dung mạo nàng vẫn luôn cực kỳ tự hào, không nghĩ tới hôm nay lại ở một cái thôn nho nhỏ liên tiếp bị đả kích.

Đám người đã đi xa, Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc với đôi mắt đầy kính nể, ranh mãnh nói: "Ta đã cảm thấy hôm nay ngươi không thích hợp mà, còn muốn ăn cay chứ, tâm nhãn cũng thật nhiều, sao ngươi lại đoán được những người này sẽ tới cọ cơm? Ghê thật, khó trách ngươi không cao, đều dùng hết vào tâm nhãn rồi!"

Lâm Ngọc Trúc mắt lạnh như băng lườm Vương Tiểu Mai một cái, khinh bỉ nói: "Ta không cao cũng tới một mét sáu rồi, ngươi thì sao? Chú lùn mét năm mấy còn không biết xấu hổ mà nói ta?"

Nhớ nàng kiếp trước thân cao một mét sáu tám, thế nào cũng không dính dáng tới chữ lùn, hiện giờ... Ai, chuyện cũ đã qua.

"Ta đây là từ nhỏ đã ăn không no, nếu không ta chắc chắn sẽ cao hơn mét sáu." Vương Tiểu Mai đúng lý hợp tình phản bác.

Thiết lập trước mắt của Lâm Ngọc Trúc là dựa vào trong nhà nâng đỡ sống qua ngày, điều này làm nàng không thể phản bác... Huống hồ, nàng ở Lâm gia đúng thật là không bị đói.

Kỳ thật một mét sáu ở đây cũng không tính là lùn... Toàn bộ phụ nữ trên đường đều là chiều cao như vậy.

Thôi, thôi, Lâm Ngọc Trúc cạn lời dẹp đường hồi phủ, ngủ trưa!

Nắng gắt cuối thu vẫn rất nóng, buổi chiều trước vụ thu hoạch vẫn tối muộn như cũ, nếu nói tháng này trong thôn xảy ra chuyện gì lớn, thì chính là, thôn Thiện Thủy của các nàng đã lắp loa, còn vì loa cố ý kéo đường dây điện về.

Mấy thôn lân cận chỉ có thôn Thiện Thủy lắp loa, làm cho lãnh đạo thôn hận không thể ngưỡng hết mặt lên trời.

Đáng tiếc chính là dây điện chỉ kéo đến Ủy ban thôn, cũng không phải là nối cho toàn bộ thôn, đèn điện vẫn rất xa vời.

Từ khi có loa, hiệu lệnh làm công liền đổi thành gọi loa, nhà của thanh niên trí thức ở gần, nghe rất to rõ, Lâm Ngọc Trúc có thể yên tâm say giấc ngủ trưa mà không sợ ngủ quên đi làm muộn.

Chờ về phòng nằm xuống, theo thói quen xem xét không gian, phát hiện trang trại của nàng có thể mở rộng thêm, lập tức lại nuôi thêm hai con dê và hai con lợn.

Làm xong những thứ này, dư ngạch còn lại không nhiều, Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, này quá không hợp lý, đồng ruộng, trang trại mỗi lần xây dựng thêm đều tốn của nàng rất nhiều điểm cống hiến!

Hệ thống giải thích: Nguồn năng lượng khối tăng tốc sự phát triển của động thực vật đều phải mất tiền.

Thậm chí còn liệt kê cho nàng cái danh sách.

Lâm Ngọc Trúc:......

Nhắm mắt nghỉ ngơi, quên đi, quên đi, càng muốn càng nhiều, nghĩ tới hơn hai mươi ngày sau là nàng có thể ăn được thịt lợn hoặc là thịt dê, tâm tình lại có thể bay lên trời ~

Nuôi lợn yêu cầu thức ăn chăn nuôi cấp thấp, nguyên vật liệu là ngô và trấu lúa mì, cái này tăng thêm gánh nặng cho Lâm Ngọc Trúc, đơn giản vì muôi gà cũng cần dùng thức ăn chăn nuôi cấp thấp.

Hệ thống nói thức ăn chăn nuôi cấp thấp nuôi ra chất thịt càng thêm mĩ vị, Lâm Ngọc Trúc tạm thời tin tưởng điều này.

Giữa trưa ăn cơm dạ dày nóng rát, nàng lại từ cửa hàng mua một lọ sữa chua, còn là bình thủy tinh, hương vị tinh tế, chua ngọt vừa phải, không tồi, không tồi, tiếc là không thể lấy ra bán.

Nghĩ nghĩ như vậy liền ngủ rồi......

Mà hai chị em Đổng gia lúc này mới ăn cơm, Trương Diễm Thu phụ trách làm đồ ăn, Hà Viễn Phương cho hai chị em mượn lương thực.

Hai chị em là có lương khô, đều là điểm tâm ngọt như bánh hạch đào bánh trứng gà, ăn mãi cũng chán, lúc này cũng không chê cơm canh đạm bạc, thấy Hà Viễn Phương cho mượn lương thực, hai người liên tục khen hắn, khen lên đến tận trời.

Hà Viễn Phương hàm hậu thành thật vò đầu, còn nói không cần phải gấp gáp trả lương.

Hai chị em Đổng gia nhìn nhau cười, cho rằng Hà Viễn Phương cũng ngốc giống như mấy tiểu tử trong ngõ nhỏ, nói mấy câu đã bị lừa dối tìm không ra phương hướng!

Thấy hắn bộ dáng vừa khờ vừa ngốc trong lòng một trận khinh miệt.

Hai chị em ngày thường nhận đồ của nam sinh không ít, đối với bữa ăn này căn bản không để ở trong lòng, nếu người ta đã nói không cần trả gấp vậy thì không gấp!

Chờ tới lúc ăn cơm hai chị em mới chú ý tới Chu Nam, lập tức bị kinh diễm rồi, Trương Diễm Thu nhìn hai chị em, trong lòng cười lạnh.

Lát nữa nàng phải đi nói cho Triệu Hương Lan... Nghĩ tới Triệu Hương Lan bỏ lại nàng đi chỗ Lý Hướng Vãn, liền cực kỳ bực bội, chỉ cần nàng nói thanh niên trí thức mới tới nhìn Chu Nam như miếng bánh thơm ngon, để xem Triệu Hương Lan còn có tâm tình đi hậu viện ăn cơm hay không?