Thất Sơn Tiên Môn

Chương 143: Hoàn mỹ khí hải



Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, nhoáng cái lại qua thêm 2 tháng

Liên tục hấp thụ một lượng lớn linh khí, huyệt khí hải của Trần Minh Quân đang phát sinh biến hóa rõ rệt. Bởi vì sức mạnh của lực hút đã giảm đáng kể, bắt đầu phát sinh tình trạng linh khí sinh ra đã nhiều hơn bị hút đi.

Lực hút càng ngày càng yếu, cuối cùng là dừng lại hoàn toàn.

Ngay thời điểm đó, Trần Minh Quân có một ảo giác, huyệt khí hải đang bị tan biến đi. Cũng giống như một miếng giấy mỏng rơi vào nước, tan biến từ từ rồi không còn tồn tại nữa.

Vị trí huyệt khí hải chỉ còn lại một mảnh mông lung, giống như tại đó tồn tại một thứ gì đó, cần được kiểm tra.

Trần Minh Quân vận dụng thần niệm nội thị thân thể, tiến về vị trí đó. Thần niệm của hắn có cảm giác vừa đi qua một cánh cửa không gian, phía sau cánh cửa đó là một khoảng trời rộng lớn khôn cùng.

Khi thần niệm của hắn vào bên trong, hành động đó đã kích hoạt một mối liên hệ giữa hắn và không gian này. Trong đầu liền hình dung rõ ràng mọi thứ bên trong.

Đó là một không gian hình cầu, đường kính trên dưới 50km. Toàn bộ đều là chân không, không có trọng lực, cũng không có bất cứ thứ gì khác.

Tâm niệm vừa động, linh khí từ bên ngoài ồ ạt tràn vào, chúng giống như những giọt nước không trọng lực, lơ lửng tùy ý tại bên trong không gian này.

Thu lại thần niệm, Trần Minh Quân mở mắt ra. Sau khi cảm nhận thân thể của mình, hắn hô lên

“Hư Linh, ngươi có ở đó chứ?”

“Bẩm chủ nhân, ta luôn ở đây”

Trần Minh Quân vừa như hỏi vừa như tự nói

“Dường như ta đã mở ra khí hải đầu tiên rồi. Nhưng có chút không đúng với những gì ta biết”

Hư Linh hỏi ngay

“Không đúng! Chủ nhân, ngài có thể nói rõ hơn được không?”

Trần Minh Quân trầm ngâm một lát, như là để sắp xếp ý tứ muốn truyền đạt, sau đó lên tiếng nói

“Theo trí nhớ của Hư tôn giả, khí hải có tồn tại trọng lực, hoàn toàn giống một bộ phận thân thể. Nhưng khí hải của ta lại không có trọng lực, cứ như nó vốn là một không gian riêng hoàn toàn vậy.”

Hư Linh nghe xong thì im lặng rất lâu vẫn không có câu trả lời. Đang định hỏi thêm thì đã nghe Trần Minh Quân nói tiếp

“Hơn nữa, kích thước khí hải cũng có phần quá to lớn rồi. Bình thường, khí hải to lớn lắm cũng không có đường kính quá 1km. Nhưng đường kính khí hải của ta trên dưới 50km”

Hư Linh nghe xong thì ngay lập tức hỏi lại

“Chủ nhân, ngài nói là sự thật ư? Ta không có nghe nhầm đó chứ?”

“Ngươi không nghe nhầm, chính là trên dưới 50km. Ngươi có ý kiến gì về việc này không?”

Hư Linh lại tiếp tục im lặng, Trần Minh Quân cũng không hối thúc.

Sau khi qua một lúc thì Hư Linh đáp lời

“Chủ nhân! Những gì xảy ra xung quanh ngài đã vượt qua sự hiểu biết của ta. Nhưng mà chủ nhân không cần suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì vẫn là một chuyện tốt.”

Đúng vậy, đây quả thật là một chuyện tốt. Phải nói là vô cùng tốt. Một khí hải của Trần Minh Quân lớn hơn khí hải của người khác 50 lần. Khi chiến đấu thì dung lượng linh khí tích trữ cũng hơn 50 lần.

Có nghĩa là nếu không xét đến các yếu tố khác, bản thân hắn có thể tiến hành tiêu hao chiến ngang bằng với người hơn hắn 50 cái khí hải. Đó là cái khái niệm nghịch thiên gì cơ chứ?

Tu sĩ cảnh giới từ linh đồ, cũng được gọi là nhất tinh linh sĩ cho tới tứ tinh linh sĩ thì sức chiến đấu trên cơ bản là hơn thua nhau ở độ nhiều của linh khí.

Ngoài ra còn hơn thua nhau ở kỹ năng chiến đấu, pháp kỹ và trang bị. Nhưng nếu thủ đoạn ngang bằng thì ai tiêu hao hết linh khí trước sẽ nắm chắc thua cuộc.

Khi bước vào ngũ tinh linh sĩ, sinh ra nguyên thần, bản chất của tu sĩ đã chuyển biến lên một tầm cao mới. Tu sĩ có nguyên thần chỉ cần vận dụng công kích linh hồn là có thể dễ dàng giết chết tu sĩ chưa có nguyên thần.

Đó cũng là lý do mà ngũ tinh linh sĩ chính là mục tiêu lớn đầu tiên của mọi linh sĩ.

Hiện giờ, Trần Minh Quân chỉ là nhất tinh linh sĩ nhất trọng, cũng tức là linh đồ nhất trọng. Nhưng khí hải của hắn lại to hơn khí hải của tu sĩ khác 50 lần.

Đây cũng có nghĩa là hắn có lượng linh khí dự trữ lớn hơn tứ tinh linh sĩ cửu trọng. Bởi vì tứ tinh linh sĩ cửu trọng cũng chỉ có 49 cái khí hải.

Xét thêm khía cạnh linh hồn, Trần Minh Quân có thần niệm còn mạnh mẽ hơn thần thức. Dù chưa có nguyên thần nhưng lại có tới 3 thực thể linh hồn đã có thể xuất khiếu.

Hắn còn chưa hiểu lắm về 3 thực thể linh hồn này, nhưng dựa theo trí nhớ của Hư tôn giả thì 3 thực thể linh hồn này không thua kém gì nguyên thần của lục tinh linh sĩ.

Nếu kết hợp thêm hiểu biết về âm dương linh hồn, hắn hoàn toàn có thể đối chiến với thất tinh linh sĩ. Đây có lẽ đã là cực hạn, bởi vì lên thêm một cấp thì nguyên thần đã chạm tới một lĩnh vực mới. Có thể sử dụng lực lượng thiên địa cơ bản.

Lần trước, hắn có thể bắt và khống chế được một bát tinh linh sĩ trên cơ bản là vì may mắn. Lúc đó, Đức Kha khinh thường hắn, cùng với nỗi sợ tuyệt đối với Á Lạp Thần. Khi bị uy áp linh hồn tôn cấp phủ xuống thì mới không làm ra phản ứng, dễ dàng bị kéo vào không gian châu.

Đã là may mắn thì không thể xuất hiện mãi, cho nên Trần Minh Quân cũng không vì lần đó mà trở nên xem thường bát tinh linh sĩ.

“Chủ nhân, như vậy khí hải của ngài xếp hạng là gì đây?”

Khí hải dựa trên kích thước mà được phân chia làm phế khí hải, tiểu khí hải, phổ thông khí hải, đại khí hải. Trong đó, phế khí hải có đường kính nhỏ hơn 100 mét, tiểu khí hải có đường kính nhỏ hơn 500 mét, phổ thông khí hải có đường kính nhỏ hơn 800 mét.

Rất ít người có khí hải hơn 800 mét, được gọi là đại khí hải. Nhưng dù có hơn 800 mét cũng không bao giờ đạt được tới 1500 mét.

Trần Minh Quân ngẫm nghĩ những kiến thức này một hồi lâu rồi nở một nụ cười mà nói

“Cứ xem là hoàn mỹ khí hải đi”

Nói rồi hắn thu lại toàn bộ tạp niệm và suy nghĩ, ngó nhìn xung quanh một chút rồi hỏi

“Hư Linh, ta hôn mê đã bao lâu rồi?”

Trần Minh Quân hỏi câu này thì vô cùng căng thẳng. Hắn thực sự sợ bản thân đã trải qua rất là nhiều năm. Bởi vì 2999 huyệt đạo đã khai thông làm hắn rất khó giải thích.

Nếu quả thực hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, sau đó vì lý do gì đó mà mất đi trí nhớ thì thực sự rất là khó thích ứng.

“Bẩm chủ nhân, ngài đã hôn mê hơn 6 tháng rồi”

Trần Minh Quân nghe câu trả lời thì vẫn chưa an tâm mà hỏi thêm

“Lúc ta bất tỉnh là lúc nào?”

Hư Linh nghe hỏi thì cũng rất là nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay

“Bẩm chủ nhân, chính là lúc ngài gặp cảnh độ kiếp ở Cà Mau”

Đến lúc này thì Trần Minh Quân mới thả xuống tảng đá đè nặng trong lòng. Nhưng rất nhanh thì hắn lại tiếp tục châu mài.

Thời gian 6 tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Không biết bên ngoài mọi chuyện đã ra làm sao rồi. Còn gia đình, bạn bè, tông môn của hắn nữa.

“Hư Linh, trong thời gian ta hôn mê đã xảy ra những chuyện gì?”

Hư Linh nghe hỏi thì không trả lời mà truyền tin tức thẳng vào trong đầu Trần Minh Quân. Cách này sẽ nhanh hơn và rõ ràng hơn so với truyền từng lời.

Mất một chút thời gian để Trần Minh Quân tiêu hóa toàn bộ tin tức đã nhận được. Khi hắn một lần nữa mở mắt ra thì đã nắm được mọi chi tiết.

Thân ảnh Trần Minh Quân biến mất, khi xuất hiện trở lại đã ở bên cạnh Lý Linh. Sau khi biết được thông tin về cô gái này, Trần Minh Quân cũng sinh ra nối lo lắng, nên đến xem xét ngay.

Quan sát Lý Linh đang trong trạng thái hôn mê, được khoảng 5 phút thì Trần Minh Quân hỏi

“Hư Linh, ngươi có chắc chắn bản thân ta sẽ trấn áp được số mệnh nguy hiểm của nàng ta không?”

“Bẩm chủ nhân, trước đây thì ta không dám chắc, nhưng từ khi trở thành linh thức thì ta có thể cảm ứng được một chút về số mệnh. Từ đó mà ta mới có phán đoán được chuyện này.”

Trần Minh Quân nghe nói như vậy thì trong lòng mới có thể an tâm. Hắn thực sự rất sợ những sự việc đau lòng kia lại tái diễn.

“Có cách nào giúp cho nàng ta nhanh tỉnh lại không?”

“Bẩm chủ nhân, chỉ có thể xem ý chí của nàng ta, người ngoài không giúp gì được. Nhưng tối thiểu cũng phải chờ linh hồn của nàng ta khôi phục mới được”

Trần Minh Quân nghe như vậy thì cũng không hỏi gì thêm. Hắn yêu cầu Hư Linh cho không gian châu bay trở về Thất Sơn Tiên Môn. Hắn muốn ra gặp người thân của mình. Hắn biết bọn họ chắc là đang rất lo lắng.



Tại Kiên Giang

Sau một thời gian đến thế giới này, Thạch Sanh cũng đã hiểu rõ tình huống. Hắn thậm chí đã sắp bị cho là bệnh tâm thần.

Rất may là hắn cũng không phải loại người ngu đần, sống hơn 800 năm đủ để hắn nhận ra bất thường chỉ sau vài ba câu nói.

Người ở đây ăn mặc quái lạ, mặc dù họ vẫn nói thứ tiếng mà hắn hiểu được. Nhưng rất nhiều ý tứ trong lời nói thì hoàn toàn xa lạ.

Hắn liền biết được bản thân đã đi đến một thế giới hoàn toàn khác nơi mình sống. Để tránh làm người khác nghi kỵ, Thạch Sanh cũng cố gắng tìm hiểu văn hóa con người ở thế giới này.

Sau một thời gian ngắn, hắn đã làm chủ được chữ Việt. Sau đó, hắn không ngừng đi tìm đọc đủ loại sách chứa thông tin về thế giới này.

Trong vòng 2 tháng ngắn ngủi, trên cơ bản Thạch Sanh đã hòa nhập khá tốt, trở thành một người Việt đúng nghĩa.

Cho tới cách đây một ngày, Thạch Sanh đọc được một câu chuyện cổ tích. Câu chuyện có tên là “Thạch Sanh”.

Sau khi đọc được câu chuyện cổ tích này thì tâm tình của hắn vô cùng kích động. Bởi vì đó là câu chuyện nói về hắn. Dù không đúng toàn bộ nhưng cũng đúng phần lớn.

Hắn không hiểu tại sao chuyện về hắn cách đây hơn 800 năm lại trở thành câu chuyện cổ tích ở thế giới này. Ai là người kể chuyện, người đó làm cách nào biết được câu chuyện của hắn.

Thạch Sanh cũng đồng thời biết được thế giới này vừa đi qua một thời đại mới. Đó là thời đại mà người tu tiên trở nên phổ biến, có thể thường xuyên nhìn thấy tu sĩ bay qua bay lại trên bầu trời.

Thạch Sanh cũng thông quan mạng internet tìm kiếm được phương pháp tu luyện cơ bản. Chính là phương pháp tu luyện được tổng hợp, sàng lọc rồi kết hợp với những gì Trần Minh Quân từng chia sẻ mà chỉnh lý.

Sau khi thử tu luyện thì hắn nhận được hiệu quả bất ngờ. Chỉ mới hơn nữa tháng mà hắn đã đi qua các giai đoạn tiểu chu thiên, khí cảm, khai mạch, thông mạch. Hiện tại hắn đang trong quá trình thử vận chuyển đại chu thiên.

Đứng ở bên trong Thạch Động, Thạch Sanh tìm kiếm từng ngóc ngách chỗ hắn đã xuất hiện. Thời gian qua, cứ cách vài ngày là hắn lại trở về Thạch Động tìm kiếm, nhưng không thu được kết quả gì.