Thất Tinh Hành Tẩu

Chương 10: Ngoại môn sư huynh, hạnh ngộ



Mã Tiểu Linh ánh mắt có chút luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của Hàn Phong đang đi về đằng xa. Tay vẫn vẫy theo, bà cô thấy vậy mới vỗ về mà an ủi.

"Đừng lo, cậu ta nhất định sẽ quay trở lại đây thôi!"

Tiếp tục đi theo lộ trình ban đầu của sư phụ dặn dò, Hàn Phong một mạch ra đến ngoài thị trấn. Cách cũng khá xa, đi bộ phải mất đâu đến tầm gần 2 tiếng đồng hồ. Bây giờ cũng đã trưa, mọi người đi qua lại rất náo nhiệt.

Hàn Phong đã từng ngang qua đây vài lần, đó là khi còn nhỏ đi theo sư phụ hoặc mấy vị sư huynh ngoại môn xử lý công việc. Đa số là giúp người ta lo việc mai táng, hoặc đại khái làm pháp sự cho những tiểu thương nhà khá giả muốn làm chay giới vào dịp lễ lớn.

"Cảnh vật vẫn như vậy!"

Hàn Phong tiếp tục xách theo vali hành lý cùng với chiếc tay nải, hỏi thăm người xung quanh chổ đón xe đi ra nội thành. Rất may mắn là có chiếc đai lưng chia sẽ bớt, nếu không chắc phải xách một đống đồ linh tinh như vậy trên đường.

Không bị người ta dòm ngó thì cũng phải mệt chết, cậu ta nghĩ như vậy mà lắc đầu thở dài.

Sự chú ý của Hàn Phong dừng lại ngay một chiếc taxi đang đậu bên ven đường lộ cái, cửa sổ xe còn đang mở.

Có một người tài xế chắc tầm tuổi trung niên đang ngậm điếu thuốc trong miệng, tay lay hoay bấm điện thoại chơi game gì đó.

"Lại thua nữa rồi, bực mình thật!"

Sẵn tiện hỏi thăm một chút cũng không sao, dù gì đến tuyến xe bus cũng quá mất thời gian. Mà đôi tay của cậu cũng mỏi nhừ vì cái mớ đồ hỗn độn này rồi.

"Vị đại ca này, đi đến thành phố An Điền bao nhiêu tiền vậy?"

Người tài xế quay sang nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười trào phúng rồi mới hỏi.

"Chàng trai trẻ, cậu vừa mới đi đóng phim tài liệu về đấy à?"

Phim tài liệu ư? Hàn Phong không hiểu ý của ông ta là gì, một hồi suy nghĩ mới nhìn theo ánh mắt mà ngó xuống người mình.

"Cách ăn mặc của cậu rất thịnh hành ở thập niên 80 đấy!"

Kì lạ thật, đây là bộ đồ mới của sư phụ đặt người dưới thôn may tặng cho mình lúc sinh nhật vừa rồi. Còn bảo là trả tới 400 đồng một bộ, khi đó mình còn khen ngợi lão ra tay hào phóng, thì ra bị lão ta chơi khăm rồi.

Hàn Phong đỏ mặt, theo phản xạ nhìn qua những người xung quanh. Nảy giờ ai đi ngang cũng chỉ trỏ cười cười, hoá ra là vì bộ đồ lỗi thời này.

Giận không có chổ phát tiết, không thèm nói thêm giá cả gì nữa. Cậu mở cửa sau xe vội nhảy tọt vào bên trong, lên tiếng nói với tài xế.

"Thành Phố An Điền!"

Tài xế cười ha hả, nổ máy xe trực tiếp lái đến nơi yêu cầu. Đi cũng rất nhanh, không quá 1 giờ đồng hồ là tới nơi.

"Của cậu là 230 đồng!"

Đang lay hoay dở áo dài lên tìm ví tiền, nghe tài xế báo giá mà Hàn Phong xém một chút nữa đột quỵ luôn ở trên ghế.

"Cái gì!"

Cậu ta giật mình hét to một tiếng, thấy phản ứng của người thanh niên trước mặt. Tài xế khẽ nhăn mày khó chịu, đưa ngón tay trỏ gõ gõ vào chiếc đồng hồ đo khoảng cách bên cạnh vô lăng.

"Mỗi 1km là 15 đồng!"

Trước khi xuống núi lão sư phụ cho Hàn Phong 1000 đồng tiền lộ phí, số tiền này ở trên núi hay ở dưới nông thôn cũng đủ cho cậu ta ăn cả tháng trời.

Vậy mà mới đi đến thị trấn đã mất 230 đồng, Hàn Phong quả thật khóc không ra nước mắt. Gương mặt méo mó nhìn tài xế, lên tiếng hỏi.

"Có...có bớt một chút được không?"

Tài xế thật sự cạn lời, đi taxi có 230 đồng mà còn trả giá nữa, không biết anh chàng này ở cái nơi nào chui ra nữa.

"Không nói nhiều, móc xỉa!"

Thái độ cương quyết đó nói cho Hàn Phong biết, tuyệt đối không thể thương lượng giá cả được. Đành phải chấp nhận thôi, đưa tờ tiền cho tài xế thối lại mà lòng của cậu đau như dao cắt.

"Là 230 đồng đấy, tiếc lắm!"

Tiếp tục đi trên đường, bây giờ Hàn Phong đã bước lên đến thành phố. Càng có nhiều người nhìn vào cách ăn mặc đó của Hàn Phong hơn, cậu chỉ biết tức giận mắng thầm lão Bạch Hào Tử.

Thẩm đại thiện nhân hình như ai cũng biết, đi đến đâu cậu hỏi đại một người cũng được. Phải mất thêm 1 giờ đồng hồ mới tới nơi, ngôi nhà của người này rất sang trọng lộng lẫy.

"Xin hỏi có ai ở trong nhà không?"

Hàn Phong đứng trước cánh cổng cửa sắt, nhìn vào bên trong mà lên tiếng thật to.

Có hai người từ bên trong đi ra mở cửa, tất nhiên họ cũng đánh giá cách ăn mặc của cậu ta. Nhìn nhau mỉm cười, nhưng lại không mở miệng nói gì đưa cánh tay ra hiệu mời đi vào.

"Trên đỉnh vốn có rất nhiều hoa cỏ, không biết các hạ là loại nào và mọc được ở đâu?"

Bước theo sau chân dẫn đường đi sâu vào bên trong, cậu bất ngờ nghe thấy giọng nói một người trung niên. Quay mặt lại tìm kiếm, phía gốc sân rộng có một người ngồi đánh cờ, đưa ánh mắt dò xét nhìn về mình.

Câu hỏi của người này có nghĩa là biết thân phận Hàn Phong là pháp sư, nhưng muốn hiểu rõ xuất thân môn phái nào, là ngoại môn hay là nội môn.

Cậu ta nhếch môi cười khẩy, thì ra là đồng đạo. Vì chỉ có những pháp sư ẩn danh mới dùng câu hỏi tiếng lóng để giao tiếp với nhau. Người bình thường tuyệt đối không biết, vả lại trên cơ thể ông ta lại có cương khí thuộc về đạo gia.

"Là hoa trăm năm nở một lần, được trồng tại đỉnh Thất Tinh!"

Nếu trả lời cỏ thì chỉ là ngoại môn đệ tử bình thường, hoa trăm năm mới nở thân phận tôn quý. Nên nội môn Thất Tinh Phái được các tông giáo khác ví von là hoa trăm năm mới nở.

Nghe xong ông ta mới cười ha hả đứng lên đi về hướng Hàn Phong, lên tiếng khen ngợi.

"Hoa tốt, còn rất đẹp. Chẳng bù cho nhánh cỏ dại ven sườn Thất Tinh le lói suốt 20 năm!"

Ngụ ý khen Hàn Phong tuổi trẻ đã là đệ tử nội môn, như vậy có nghĩa là ông ta thuộc ngoại môn đệ tử, nhập phái tu đạo 20 năm.

"Thất Tinh Trác Tuyệt Tam Triều Thiên, tiểu sư đệ hạnh ngộ!"