Thất Tinh Hành Tẩu

Chương 11: Tứ Hành Hung Môn Lộ



"Huynh...?"

Hàn Phong mặc dù là nội môn truyền thừa, nhưng vốn thuộc đời đệ tử thứ 3. Nên có rất nhiều sư huynh ngoại môn, làm sao mà nhớ được hết.

Nhìn người trung niên đứng trước mặt này lại càng không nhận ra được là ai. Thấy vậy ông ta bật cười thành tiếng vui vẻ, đưa tay vỗ vào vai cậu.

"Tên ta là Thẩm Phúc, là ngoại môn đệ tử đời thứ 2. Năm đó trước khi sư phụ đưa đệ về núi, thì ta đã xuất sư được 4 năm rồi!"

Lúc này Hàn Phong cũng hiểu vì sao sư phụ lại chỉ rõ bảo mình nhất định phải đến tìm ông ta. Nhìn vào khí chất của vị sư huynh này, có lẽ là một đại phú hào quyền lực nhất ở đây.

"Thất Tinh Trác Tuyệt Tam Triều Thiên, đệ xin ra mắt Thẩm sư huynh!"

Hàn Phong đưa hai ngón giữa và trỏ tay phải kẹp lại hướng lên, tay trái tạo nắm đấm đưa xuống. Dùng thay thế cho cái cúi đầu hành lễ, vì dù kém nhau một thế hệ nhưng quy định đệ tử nội môn không cần thủ lễ với bất kì ai.

"Tốt tốt, tiểu sư đệ vất vả rồi!"

Thẩm Phúc nói xong ra hiệu cho hai người dẫn đường mang hành lý của Hàn Phong tạm cất vào bên trong nhà. Một lát sẽ sắp xếp lại sau, rồi khoác vai cậu ta trở lại bàn cờ ngồi uống trà nói chuyện.

"Sư phụ vẫn khoẻ chứ?"

Ông ta vừa rót trà mời, vừa mỉm cười hỏi thăm chuyện trên tông môn.

"Khoẻ lắm, lão vẫn tung tăng chạy khắp đỉnh núi!"

Thẩm Phúc nghe xong lại cười to ha hả.

"Hôm qua ta nhận được cuộc gọi của sư phụ, nói về vấn đề sắp xếp cho đệ một chổ dừng chân!"

Hàn Phong lúc này nhấp một ngụm trà nóng, rồi liếc nhìn xung quanh khu hoa viên tráng lệ này một vòng.

"Thẩm sư huynh, để 4 chậu hoa Đàm theo 4 gốc Càn, Ly, Khảm, Tốn. Lại xây hồ cá rộng 23 tấc 6 ly, nằm giữa khu vực Đông Bắc. Trang viện này của huynh không tốt, đây là trận pháp Tứ Hành Hung Môn Lộ. Tụ tập âm khí lại một nơi, dễ dàng thu hút cô hồn lang thang đến nương nhờ đấy!"

Thẩm Phúc gật đầu, tay vuốt chùm râu nhỏ tỏ vẻ thán phục.

"Không hổ danh nội môn đệ tử, nhìn một cái đã biết!"

Hàn Phong khẽ nhăn mặt.

"Từ lúc bước vào đây, đệ cảm giác có quỷ khí. Nhưng vì trận pháp rộng, đệ không đoán được nó nằm ở đâu?"

Ông ta mỉm cười thở dài, rồi vỗ tay 3 cái. Có hai chậu hoa lan tím treo ở dưới mái hiên nhỏ bất chợt rung động nhẹ, sau đó 2 làn khói mờ ảo bay ra bên ngoài.

Tụ lại bên dưới chiếc bàn, Hàn Phong đáng lẽ phải đánh cho chúng hiện nguyên hình. Nhưng từ đầu cảm giác này là chính tu, có lẽ sẽ không hại người.

Lại đang ở chổ sư huynh, nếu quá phô trương chẳng phải sẽ thất lễ hay sao. Nên thôi đành im lặng, chờ xem tình huống tiếp theo như thế nào rồi mới tính tiếp.

"Hai cái đứa này, đây là tiểu sư đệ của ta. Ra đi, hắn muốn hại các ngươi thì một búng đã chết thêm lần nữa rồi!"

Thẩm Phúc làu nhàu mắng, lúc này hai làn khói mới hiện lên nguyên hình. Hình như là hai tỷ muội, nhìn qua quần áo và cách búi tóc có lẽ là từ 400 đến 500 năm trước!"

"Oán Linh!"

Hàn Phong hét to đứng bật dậy, tay phải luồng ra đằng sau áo dài. Chạm vào chiếc đai lưng, chuẩn bị rút linh phù ra.

Biết Hàn Phong là pháp sư, cương khí lại tràn đầy. Rõ ràng cấp bật không dễ chọc vào, thấy cậu ta phản ứng như vậy hai con quỷ lập tức quỳ xuống cầu xin.

"Đại pháp sư, xin tha mạng!"

Thẩm Phúc mới giơ tay lên ngăn cản lại.

"Tiểu sư đệ đừng có doạ, người nhà cả đấy!"

Hàn Phong nghe xong lại có chút bực mình, pháp sư lại ngang nhiên xây trận pháp dưỡng quỷ trong nhà.

"Xằng bậy mà!"

Từ nhỏ trên núi, Hàn Phong tuy có chút nét không đứng đắn giống như sư phụ. Có mỹ nhân thì ghẹo, làm gì cũng theo ý của mình. Nhưng riêng về việc tróc quỷ, cậu ta lại rất nghiêm túc.

Nếu yêu ma lệ quỷ tà tu không thể siêu độ, thì sẽ giết luôn để tránh việc ở lại nhân gian hại người. Còn về chính tu, cũng tuyệt đối đưa nó về Quỷ Vực tiếp tục tu luyện.

Làm gì có cái đạo lý sống chung nhà với bọn chúng. Thẩm Phúc thấy thái độ đó của Hàn Phong, lại không có vẻ gì là tức giận.

"Bọn chúng là quỷ bộc của Lục Phong Tử năm đó để lại đấy!"

Gì cơ? hai con Oán Linh này là của đại sư huynh Lục Phong Tử. Nói như vậy kẻ phản đồ này cũng từng ở đây, Hàn Phong nhìn lại ông ta một lần nữa.

"Năm đó đệ ấy cũng ở tại An Điền một thời gian dài, dùng thân phận bán thuốc đông y để che giấu!"

Vừa nói ông ta vừa kéo tay Hàn Phong ngồi xuống, hai con quỷ vẫn còn sợ hãi run rẫy cúi đầu sát xuống đất không dám ngẩng lên.

"Chuyện này là sao?"

Hàn Phong lên tiếng hỏi.

"Năm đó trong một ngôi cổ mộ, Lục Phong giúp cảnh sát vào trước điều tra. Tình cờ phát hiện hai đứa này bị tà khí hung nhiễm, trở thành một cặp thủ hộ cho mộ chủ. Sau khi thu phục, trừ đi lệ khí của bọn chúng, vốn định siêu độ xuống Âm Ty đầu thai rồi!"

Thẩm Phúc đang nói rồi tự nhiên ngưng một chút, ánh mắt liếc sang Hàn Phong.

"Nhưng vì trễ mấy trăm năm, bọn chúng sợ Phán Quan truy cứu tội nên nhận đệ ấy làm chủ nhân!"

Ma quỷ sau khi chết phải đến Âm Ty trình diện, quá 49 ngày sẽ bị xem như là cô hồn ngạ quỷ thang lang. Trễ 1 ngày đương tương 1 năm dưới đó, rất là thảm. Chẳng may bị Quỷ Sai bắt được, tội tăng thêm một bậc.

Nhẹ thì làm phục dịch khổ sai, nếu hại người tà tu thì có khi bị tống thẳng vào Huyết Trì tẩy rửa nghiệt chướng. Đến khi trả hết nợ thì mới được tính đến việc chuyển thế luân hồi.

"Tiểu Kim, Tiểu Hoa mau đến chào tiểu sư thúc các ngươi đi!"

Thẩm Phúc ngoắc con tay lên tiếng gọi hai con quỷ, lúc này bọn chúng mới dám nhìn lên. Nét giận dữ của Hàn Phong cũng giảm đi dần, nhất là khi nhìn thấy mặt hai con quỷ thở dài lắc đầu niệm tịnh tâm chú thầm trong miệng.

"Đẹp như quỷ là đúng thật!"