Thay Lời Vong Linh

Chương 60: Khách sạn Như Ý 8



Nữ quỷ đã biến về bộ dạng bình thường, không còn phát cuồng nữa, lúc bọn Thích An đi vào, cô ấy buông nam quỷ ra bi thương hỏi: "Hai người muốn biết gì?"

Thích An và Tùy Uyên liếc nhau, hỏi: "Thứ giấu sau gương này bị người ta để đó từ lúc nào?"

Cô ấy lắc đầu: "Gương gì? Tôi không biết."

"Cô còn nhớ rõ những việc xảy ra trước ngày hôm nay không?"

"Không..." Cô ấy nhíu mày hồi tưởng, chậm rãi nói: "Tôi chỉ nhớ là tôi đã chết, thấy thi thể của chính mình, cả cảnh sát, và anh ấy." Cô ấy chỉ chỉ nam quỷ vẫn còn ở trạng thái đờ đẫn: "Anh ấy là bạn học cũ của tôi, chỉ tại tôi, tại tôi hại anh ấy..."

"Bạn học cũ?" Thích An nói: "Xem ra bà chủ khách sạn vẫn không chịu nói thật."

Nữ quỷ ngẩn người: "Bà chủ khách sạn?" Một lát sau lại cười khổ: "Là một phụ nữ khóe miệng có nốt ruồi phải không?"

Thích An gật đầu: "Đúng vậy. Nói vậy trước khi chết cô đã biết bà ta?"

"Sao có thể không biết." Trong mắt cô ấy toát ra nỗi tức giận, lạnh lùng nói: "Chính cô ta cướp chồng... Không, cướp tên đàn ông khốn kiếp kia!"

Nữ quỷ tên Dương Lệ, một cái tên hết sức bình thường, có một dung mạo cũng hết sức bình thường, cuộc đời từ nhỏ đến lớn cũng bình thường như bao người khác, không có gì đặc biệt cả. Ngay cả việc yêu đương kết hôn cũng bình thường, từ quen biết người làm việc trong khách sạn nhà mình là Trương Thạch, Trương Thạch tỏ tình, hai người kết hôn, tuy trong đó cũng có khúc chiết nhưng nói tóm lại mọi thứ đều bình đạm không có gì lạ cả.

Nhưng sau khi kết hôn, đã hơn ba năm mà hai người còn chưa có con, Trương Thạch bắt đầu thay đổi. Lão ta thường xuyên ra ngoài, có khi đêm không về ngủ. Dương Lệ từng có lần thấy trong di động lão lịch sử trò chuyện khả nghi, nhưng vì còn muốn níu giữ tình vợ chồng mà không chọc thủng. Nhưng cô ấy cũng âm thầm điều tra ra được thân phận tiểu tam, chính là em gái gội đầu ở ngay salon đầu hẻm Lưu Hồng, trẻ hơn cô ấy 2 tuổi, cũng đẹp hơn cô ấy. Trương Thạch và Lưu Hồng quen nhau có lẽ từ lúc lão ta đi gội đầu.

Dương Lệ chưa từng hỏi thẳng lão, vì cô ấy không muốn ly hôn, tuy lúc đó cũng có kiểu nói nam nữ bình đẳng, hôn nhân không hạnh phúc thì ly hôn tái giá, nhưng cô ấy luôn cho rằng phụ nữ tái hôn không dễ dàng. Cho nên Dương Lệ cứ giả vờ như không biết gì, giống như chỉ cần cô ấy nghĩ thế là mọi việc thật sự sẽ như chưa từng xảy ra.

Nhưng cuộc đời luôn không như mong muốn, chưa được bao lâu Lưu Hồng xuất hiện trước mặt cô ấy. Đêm đó cô vừa tiếp một vị khách, ngẩng đầu lên thấy Lưu Hồng bước vào cửa khách sạn, kiêu căng ngạo mạn cười cười, vừa mở miệng đã nói tìm Trương Thạch đi chơi.

Đây rõ ràng là tuyên chiến. Dương Lệ nhất thời luống cuống, gắng sức tỏ ra bình tĩnh gọi Trương Thạch đang nằm chơi di động ra. Trương Thạch mới nhìn thấy Lưu Hồng cũng khẩn trương. Dương Lệ nhìn, tính toán lúc về cô ấy sẽ ngả bài bảo nếu lão ta không qua lại với Lưu Hồng nữa, giữa hai người cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng cô ấy không ngờ, thứ chờ đợi mình lại là cái chết.

Tối hôm đó Trương Thạch không về, nhưng sáng hôm sau bạn học cũ của Dương Lệ có việc ở gần đây nên ghé thăm. Hai người trước kia cũng rất thân thiết, Dương Lệ không tìm được người tâm sự nên đã kể lại chuyện của mình và Trương Thạch cho bạn, vốn định bảo anh ta đứng ở góc độ đàn ông hỗ trợ cô suy nghĩ xem có biện pháp nào không, ai dè anh bạn học nghe xong tức giận, nói sẽ ở lại đây trút giận cho Dương Lệ.

Tối hôm đó, Trương Thạch cũng trùng hợp mang theo một người bạn trở về.

Thích An vừa nghe đã biết, người chết đầu tiên đêm nay chính là người bạn đó của Trương Thạch.

Dương Lệ khóc cực kì bi thương, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Vì có người ngoài ở đây, cũng thêm phần tôi ngăn cản nữa, nên bạn học của tôi không nói gì với Trương Thạch, bốn người còn ngồi cùng bàn ăn cơm..."

Ăn cơm xong, Trương Thạch nói muốn đưa bạn ra ngoài đi dạo, còn nhiệt tình dặn Dương Lệ nhớ chiêu đãi tốt bạn học của cô, đổi bộ chăn ga sạch sẽ nhất cho anh ta ở. Dương Lệ nghĩ chăn đệm trong phòng cho khách tuy mới thay nhưng cũng nhiều người dùng rồi, lấy một bộ của nhà mình dùng ra thay cho bạn học ngủ một đêm. Nhưng cô ấy và bạn học vào phòng không bao lâu, bắt đầu cảm thấy quay cuồng.

Sau đó, họ "Phát điên".

Cô ấy cũng không biết sao lại thế, chỉ nhớ được lúc ấy cảm thấy vừa vui sướng vừa thoái mái như được ăn linh đan diệu dược, mà cảm giác vui sướng ấy còn đem lại dục vọng mãnh liệt. Bạn học của cô cũng giống vậy, hai người căn bản không hề có chút tình cảm nam nữ nào, nhưng buổi tối đó họ lại ngủ cùng nhau! Thậm chí... Khách trọ phòng bên còn gõ tường cảnh cáo họ nhỏ giọng, Dương Lệ lại cảm thấy tinh thần và thể xác thỏa mãn chưa từng có, không những không thấy mất mặt còn lớn tiếng đáp trả: "Thế nào? Nghe kích thích sao? Cùng nhau tới đây đi!"

Cô ấy không thích hợp, bạn học cũ cũng vậy. Sau đó cô ngủ mất không còn biết gì nữa, lúc tỉnh lại... Không, phải nói là lúc khôi phục ý thức, cô ấy thấy thi thể của mình và mấy người cảnh sát đang kiểm tra hiện trường.

Trên đất vung vãi hai lọ thuốc ngủ, thi thể họ còn dính bọt trắng bên mép, thế nhưng gương mặt lại đang tươi cười. Cô nghe được có người nói: "Chậc, trước khi chết họ còn uống thuốc kích dục."

Mấy người đứng ngoài vây xem cười quái dị: "Sao hả, hai người đó chơi đến chết à?"

Một cảnh sát ra ngoài xua những người đó, nói: "Ai chẳng có nỗi khổ, bọn họ cũng không hại mấy người, vây xem náo nhiệt cái gì, không thấy quá đáng sao? Nhanh giải tán đi, trước khi có kết án chính thức không được nói linh tinh, đồn bậy đồn bạ sẽ phải đi tù đó!"

Lúc sau, pháp y kiểm tra sơ qua hai người đứng dậy nói: "Trong cơ thể hai người chết có dấu hiệu của ma túy. Nhìn thế này thì không thể biết được là chết vì dùng ma túy quá liều hay vì uống thuốc ngủ, phải đưa về kiểm tra kĩ mới biết được."

Hai thi thể bị nâng lên, lúc cảnh sát muốn đưa ra ngoài Trương Thạch mới khoan thai đến muộn. Lão ta vừa đến đã vô cùng đau đớn nhào lên, túm tay túm áo cảnh sát dò hỏi có thật là vợ lão không. Cảnh sát hỏi lão ta đã đi đâu, lão trả lời có bạn đến chơi nên hai người ra ngoài uống rượu, uống đến tận 3 4 giờ nên tìm một chỗ tùy tiện ngủ qua đêm, vừa nãy mới tiễn bạn xong thì có người gọi điện báo mới lập tức chạy về.

Quỷ hồn Dương Lệ lúc ấy không chú ý nghe cuộc nói chuyện của họ, trong đầu cô ấy đầy ngập một chuyện... Vì sao cảnh sát nói cô dùng ma túy? Cả đời này ma túy trông như thế nào cô còn không biết, càng không thể biết những kẻ buôn bán thứ đó thì làm sao có thể dùng được?

Vì thế cô ấy nhớ tới bữa cơm đêm qua. Đồ ăn trên bàn rất phong phú, trong đó chỉ có một đĩa thịt cô xào, thức ăn khác đều do Trương Thạch mua bên ngoài. Lúc ăn cơm cô mải lo suy nghĩ chuyện tiểu tam, lại còn phải cứng mặt tươi cười với bạn học và tên bạn kia của Trương Thạch khiến cho cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, không quan tâm bất cứ thứ gì, huống chi chỉ là một đĩa thức ăn? Cô không nhớ nổi Trương Thạch và bạn lão có ăn tất cả các món không, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì trừ vài món mua ngoài cô không ăn thêm gì cả, lại còn là ăn cùng với bạn học.

Thẳng đến lúc cảnh sát đưa thi thể hai người đi, cô cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc mình chết vì cái gì, càng không biết Trương Thạch làm như thế nào, vì sao cảnh sát không hoài nghi lão. Cô và bạn học lúc đó vẫn có ý thức, nhưng mấy ngày sau cô dần dần mê muội, không còn nhớ gì nữa.

Lần tiếp theo khôi phục lý trí là đêm hôm nay, từ trong mê mang cô cảm giác được một luồng năng lượng kì quái nhàn nhạt không ngừng tăng cường, cuối cùng cô tìm lại được ý thức đã mất từ lâu. Nhưng vừa tỉnh lại đã bị cảm giác phẫn nộ khống chế, biến thành lệ quỷ chỉ muốn giết hết tất cả mọi người.

Đó là toàn bộ tin tức Dương Lệ biết được, còn về người đàn ông trung niên cô ấy không có ấn tượng gì cả, đối với đồ vật được giấu sau gương lại càng không rõ.

Vừa nói xong những chuyện này, cảnh sát đã tới hiện trường. Bọn họ đến chậm hơn ban nãy rất nhiều vì vẫn nghĩ đây là trò đùa dai của ai đó, đến khi càng ngày càng nhiều người gọi điện thoại thúc giục mới lại đây. Lúc hai viên cảnh sát thấy người trung niên chết đầu hẻm mới biết tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng báo cáo về xin tăng nhân lực đến. Mấy nhà xung quanh nghe được động tĩnh, tỉnh ngủ bật đèn xem náo nhiệt.

Cảnh sát hỏi han đơn giản những người còn sống sót, yêu cầu tất cả mọi người đến cảnh cục phối hợp điều tra. Thích An cũng chỉ có thể đi theo, lại còn thành đối tượng trọng điểm nữa vì có người đem những phân tích của người trung niên trước khi chết nói cho cảnh sát. Chờ đến lúc Thích An làm tường trình, cảnh sát vừa bước vào chuyện đầu tiên muốn làm là tháo khẩu trang của cô.

Cô vội vàng nói khoan, sờ soạng trong túi lấy ra một tấm card đưa qua: "Cái này... Mọi người hẳn là có nhận ra chứ? Chú Trương nói chỉ cần đưa cho mọi người xem, mọi người sẽ không khó xử tôi."

Người cảnh sát nhận lấy xem kĩ, sắc mặt hơi đổi nói với viên cảnh sát đang ghi chép bên cạnh: "Không cần ghi nữa, Tiểu Lý, cậu ra ngoài trước đi."

Sau đó ông ấy dùng thái độ tốt hơn ban nãy rất nhiều bắt đầu dò hỏi mọi chuyện. Chờ lúc Thích An từ cục cảnh sát bước ra, mới qua khỏi cửa lớn điện thoại của Triệu Nhất đã đến, ngữ khí anh như người lớn đang dạy dỗ trẻ nhỏ: "Sao lại một mình chạy đến chỗ đó? Nguy hiểm như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Lúc trước tôi gửi tin nhắn chắc cũng đã đọc rồi chứ? Lại còn giả vờ ngủ không nhắn lại?"

Thích An chột dạ: "Tôi chỉ là chán quá nên muốn ra ngoài chơi thôi mà, cũng không ngờ lại gặp phải chuyện này."

Triệu Nhất cười một tiếng: "Đi khách sạn gần ga chơi?"

Thích An cứng rắn nói: "... Đúng vậy."