Thay Lời Vong Linh

Chương 61



Thích An mang theo tâm tình trống rỗng về trường. Nhiệm vụ này cũng giống như mấy lần trước, khiến cô không có bất cứ cảm giác thành công nào, ngược lại còn cảm thấy sự việc ngày càng phức tạp. Kiểu như tổ chức thần bí kia không phải dùng phương thức ngũ hành giết người ư? Sao vụ án ở H đại và khách sạn Như Ý lại không làm thế nữa? Còn nữa, vì sao trùng hợp nhiệm vụ của cô lại đều liên quan đến đối phương? Quan trọng nhất bọn chúng là ai? Vì sao lại có được năng lực to lớn như vậy? Và chúng mang mục đích gì?

Lúc Thích An về đến trường, Triệu Nhất gọi điện cho cô nói đơn giản tiến triển vụ khách sạn Như Ý. Đã qua nhiều năm, cụ thể khi đó xảy ra chuyện gì không ai hay, chỉ từ hồ sơ ghi lại biết được trong bụng hai người chết có thuốc ngủ, nhưng nguyên nhân tử vong là tiêm ma túy quá liều, ở hiện trường tìm thấy ống tiêm có dấu vân tay của hai người, trên cánh tay cũng có vết kim rất mới. Trừ cảnh sát hình sự điều tra án mạng còn có sự tham gia của cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy, nhưng đi dò xét xung quanh rất lâu họ cũng không tra được Dương Lệ từng qua lại với nhân vật khả nghi nào, ngược lại lại bắt được một ổ buôn bán tàng trữ ma túy, thu hoạch lớn.

Sau cùng vụ Dương Lệ và bạn học cũ bị công bố là tử vong ngoài ý muốn, vì Dương Lệ trừ chồng ra không còn thân nhân nào khác, khách sạn đương nhiên trở thành tài sản của Trương Thạch. Nếu cô ấy vẫn còn sống, dựa theo luật pháp chưa sửa đổi năm đó thì khi ly hôn ít nhất cô ấy cũng có được một nửa tài sản.

Vì việc này mà cái chết của bố Dương Lệ cũng khiến Thích An nghi ngờ. Nếu ông ấy chết tự nhiên, quỷ hồn sẽ rất nhanh đi đầu thai mới đúng, không thể nào còn lưu lại tới giờ báo thù cho con gái, cho nên nguyên nhân chết của ông ấy chắc chắn không bình thường.

Theo lời hàng xóm xung quanh, ông ấy có tiền sử bệnh tim. Một buổi sáng Dương Lệ đã dậy từ lâu mà còn chưa thấy bố mình dậy, bình thường ông cụ ngủ ít dậy còn sớm hơn cô mới đúng, nên cô ấy đi tìm, lại phát hiện ông cụ chết từ bao giờ. Lúc phát hiện thi thể đã lạnh cứng, không cần gọi cấp cứu nữa, cũng không có người nghi ngờ báo án, đều cho rằng bệnh tim tái phát mà chết, đi tổ dân phố xin giấy chứng tử rồi làm đám tang.

Giờ cẩn thận ngẫm nghĩ thì cũng có thể có vấn đề, nhưng không ai biết được nữa, có lẽ thật sự chỉ là bệnh tim tái phát mà thôi, do tổ chức kia dùng cách nào đó giam giữ quỷ hồn ông cụ lại khiến ông không thể đầu thai.

Còn bà chủ khách sạn Lưu Hồng, trong miệng bà ta thì bản thân là một người vô tội, sau khi Dương Lệ chết mới xem mắt quen được Trương Thạch, sự thật thì bà ta là tiểu tam, mà có lẽ cũng chẳng đơn giản là tiểu tam không. Dương Lệ nói Trương Thạch đi ra ngoài với Lưu Hồng, hôm sau lại mang về một người bạn, ngay đêm hôm đó thì Dương Lệ và bạn học trúng thuốc chết. Người bạn kia khả năng cao do Lưu Hồng giới thiệu cho Trương Thạch, kế hoạch giết người này cũng không phải nhất thời nảy lòng tham mà đã được lên sẵn từ lâu.

Thêm một chi tiết nữa, người bạn học của Dương Lệ vừa vào khách sạn ban sáng, ngay đêm đó kế hoạch giết người lại có thể bao gồm cả anh ta, còn làm vô cùng sạch sẽ, chứng tỏ luôn có người giám sát nhất cử nhất động của khách sạn Như Ý. Nếu Trương Thạch và bạn lão ta muốn làm loại việc giết người này, người theo dõi... chỉ có thể là Lưu Hồng.

Những chuyện này Thích An cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỉ là suy đoán, sự việc đã qua, mấy kẻ đáng chết không thoát tên nào. Chỉ thương cho người đàn ông vô tội bị dùng làm công cụ giết người, còn mấy người kia chết chẳng oan.

Điều cô muốn biết nhất bây giờ là chuyện về tổ chức thần bí kia, không ngờ hai ngày sau lại bất ngờ nhận được tin tức. Bạch Thự gọi điện tới nói đã tìm được manh mối từ hoa văn trên mộc bài. Lúc trước để tiện cho việc điều tra, họ phục chế vài bản mộc bài đưa đến các tổ khác nhau, trải qua nhiều lần tra xét, một thành viên thâm niên của tổ ở thành phố T đã tìm được câu chuyện này trong một cuốn sách cổ. Quyển sách đó kiểu như Liêu Trai Chí Dị, tác giả thu thập những câu chuyện xưa từ khắp nơi ghi chép lại, có niên đại khoảng 300 năm trước.

Câu chuyện này do tác giả trải qua và kể lại. Ông cùng mấy người bạn vì mưa to nên phải trú đêm trong một tòa nhà lớn bị bỏ hoang từ lâu, nhưng vừa đến giờ Tý, tòa nhà hoang phế bỗng ồn ào náo nhiệt tiếng nói chuyện, thậm chí còn che lấp cả tiếng mưa giông ngoài trời. Chẳng bao lâu sau, ngôi nhà trống trải chỉ có ông với mấy người bạn đột nhiên xuất hiện rất nhiều "Người trong suốt", đại sảnh cũ rách cũng biến thành hỉ đường đỏ tươi vui mừng. Những "Người" kia như không nhìn thấy họ, hoặc đi lại trong sân nói nói cười, hoặc bận rộn công việc trong tay.

Mấy người bọn ông sợ hãi muốn trốn đi, lại không tài nào mở được cửa viện. Ngay sau đó xung quanh sinh ra sương khói nồng đậm, vây khốn cả căn nhà và "Người" ở bên trong. Những "Người" đó hoảng loạn kêu to, bỏ chạy tán loạn, có "Người" vô ý chạm vào sương khói liền giống như bị lửa đốt gào thét đau đớn, lặn lộn dưới đất một lúc liền chết. Mấy người bọn ông cũng bị sương vây vào giữa.

May mắn họ còn trấn định, suy đoán màn sương này bỗng nhiên sinh ra chắc hẳn phải có nguyên nhân. Sau vài lần thăm dò, một người phát hiện dưới miếng gạch trong sân có một cái mộc bài bọc vải vàng, vừa lấy nó ra, cả "Người" và sương khói bỗng chốc tan biến. Đáng tiếc nhóm họ người chết người bị thương, chỉ còn có tác giả và người bạn tốt của ông còn sống chạy khỏi đó.

Căn cứ theo câu chuyện này mà xem xét, vụ ở thôn Dương Liễu thật đúng là có vài phần tương tự. Nói cách khác, ít nhất 300 năm trước đã có người dùng mộc bài làm việc, còn cái mộc bài trong câu chuyện tác giả chỉ nói rằng về sau bị họ dùng lửa đốt mất.

Thích An vừa cúp máy chưa kịp bỏ di động xuống thì nó lại vang lên, trên mặt hiển thị "Số điện thoại không xác định", cô vội vàng nghe điện. Giọng nói của người bí ẩn đã lâu không xuất hiện vang lên, câu đầu tiên liền nói: "Lực lượng của bọn chúng đã đủ mạnh mẽ rồi, phải cẩn thận."

Thích An có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhất thời lại không biết nên hỏi cái gì trước, cô suy nghĩ một lúc mới nói: "Có thể nói cho tôi tất cả mọi chuyện không?"

Ông ta cười một tiếng, âm thanh vẫn khó nghe như cũ: "Nếu tôi nói cho cô tức là đã tiết lộ thiên cơ, cô sẽ chết càng nhanh."

"Vậy ông có thể nói những gì?"

"Tôi chỉ có thể nhắc nhở, nhanh chóng làm nhiều nhiệm vụ, để anh ta mạnh mẽ hơn. Nếu không... Hai người đều phải chết."

Thích An quay đầu nhìn Tùy Uyên một cái, nói: "Tôi đã biết. Còn gì nữa không? Ít nhất cũng phải cho tôi biết kẻ địch là ai chứ? Tổ chức kia giống như đã tồn tại từ rất lâu rồi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường làm sao tra ra được tung tích của họ?"

Đầu kia điện thoại trầm mặc, một lát sau mới nói một câu: "Kẻ địch ngay trước mắt cô, cẩn thận suy nghĩ đi."

Vừa dứt câu ông ta đã cúp máy. Thích An ngơ ngác mãi mới phục hồi tinh thần lại. Tùy Uyên thấy cô đơ ra, duỗi tay quơ quơ trước mặt cô hỏi: "Sao thế?"

Thích An nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới nói: "Điện thoại của người thần bí, bảo chúng ta nhanh chóng làm nhiều nhiệm vụ, để cho anh mạnh hơn, nếu không chúng ta sẽ chết. Còn nữa... Ông ta nói kẻ địch ở ngay trước mắt. Đây là ý gì chứ? Chẳng lẽ tôi đã biết kẻ đó từ sớm sao?"

Tùy Uyên nghĩ nghĩ, nói: "Còn nhớ lần cô bị theo dõi không?"

Thích An gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ lại lần ở nhà cũ Lưu gia, cô bị đưa đến cảnh cục, chú Lý xuất hiện nhắc cô đằng sau có người theo dõi. Sau đó mọi người còn giúp cô điều tra chiếc xe kia, nhưng vì nó dùng biển số giả nên tạm thời bế tắc. Sau nữa cô không hề mở live stream nên không bị theo dõi tiếp, nhưng mà...

Người theo dõi cô chắc chắn vì Tỏa Hồn Thạch mà đến, còn tổ chức bí ẩn có lẽ cũng có quan hệ với viên đá này, bởi những đồ vật tìm được trong các vụ án đều có hoa văn tương đồng. Vậy người theo dõi cô sẽ là người của tổ chức?

Rốt cuộc Tỏa Hồn Thạch cũng không phải đồ vật bình thường phổ thông, không đến mức có hai thế lực cùng lúc biết chứ? Mà nếu như vậy...

"Nếu người theo dõi cô là của tổ chức đó, vì sao sau đó lại chưa từng xuất hiện?" Tùy Uyên nói: "Vụ án trong trường học, sinh viên điều khiển quỷ hồn có thể nhận ra cô chứng minh ở thôn Dương Liễu khi đó không chỉ có một tên, nếu vậy bọn chúng cũng đã biết cô là sinh viên trường này. Nếu đã biết, sao không xuất hiện dứt khoát cướp luôn viên đá này đi? Thậm chí xung quanh cô gần đây còn chưa từng có kẻ nào khả nghi đến gần."

Thích An nghĩ nghĩ: "Vì chưa đến thời cơ? Hiện tại Tỏa Hồn Thạch không đủ năng lượng, bọn chúng cướp cũng vô dụng, còn phải chờ tôi làm nhiều nhiệm vụ tích lũy năng lượng..."

"Nếu vậy có lẽ bọn chúng sẽ an bài một đôi mắt bên cạnh cô." Tùy Uyên hơi cau mày, trầm giọng: "Như vậy mới có thể khống chế giám sát hướng đi của cô."

Vậy nên mới nói kẻ địch ngay trước mắt, nhưng rốt cuộc đó là ai? Trong đầu Thích An hiện lên những gương mặt quen thuộc, từ bạn cùng phòng, bạn học, giáo viên, còn có... Triệu Nhất, Bạch Thự, chú Lý và đội trưởng Trương.

Bạn học, bạn cùng phòng và giáo viên có thể loại trừ, vì mấy kẻ đó còn cho người theo dõi cô, không thể nào từ trước đó rất lâu đã gài người bên cạnh. Như vậy chỉ còn... bọn Triệu Nhất? Hay thật ra kẻ đó chỉ ở gần cô chứ không phải người cô quen biết?