Thầy Ơi Hôn Cái Nào

Chương 4



16

Bạn cùng phòng nhìn tôi với vẻ mặt tràn đầy lo âu: “Mạt Mạt, cậu không sao chứ?”

Không chờ tôi nói, nam sinh trong lớp đã bắt đầu nói: “Thầy Lục không sao đâu! Cả lớp em có thể làm chứng cho thầy và lớp trưởng!”

“Bọn em hiểu con người của lớp trưởng, nếu như thằng oắt con này tiếp tục chửi hai người, vậy chúng ta cùng nhau hợp tác ném thằng này vào ngục luôn!”

“Đúng, không sai! Thậm chí không cần thầy Lục ra tay!”

Nghe tiếng phụ họa trong lớp, tôi rất cảm động.

Bởi vì là lớp trưởng nên tôi phải tiếp xúc với từng bạn học trong lớp.

Mặc dù chúng tôi đến từ khắp nơi, hoàn cảnh gia đình khác nhau, nhưng dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi luôn có thể đoàn kết lại với nhau.

“Ờm, cái đó…” Tôi ho hai tiếng, cố nén nước mắt sắp trào dâng, cười.

“Tớ thật sự có thích thầy Lục, cũng bày tỏ với thầy ấy, mặc dù tạm thời chưa có ý định công khai, nhưng tớ cũng không muốn giấu chuyện này.”

Tôi nói xong, trong lớp lập tức rộ lên tiếng hoan hô.

Một nam sinh nói: “Lớp trưởng đỉnh vãi!”

Nữ sinh thì lại kêu rên: “Mạt Mạt, cậu muốn giành nam thần với bọn tớ ư!!!!”

Tôi ngồi ở trong đám đông, mỉm cười nhìn người đàn ông trên bục giảng, trong mắt lấp lánh ánh nước.

Một lát sau, Lục Tần lên tiếng ổn định cục diện.

“Cảm ơn ý tốt của mọi người, chuyện trên diễn đàn trường, giáo viên sẽ xử lý tốt, mọi người tự học nhé.”

“Tang Mạt, em đi theo thầy một chuyến.”

Anh công khai ở ngay trước mặt cả lớp gọi tôi lên văn phòng cùng anh.

Trong lớp đâu đâu cũng vang lên tiếng ồn ào.

Không hiểu sao tôi lại căng thẳng, luôn cảm thấy anh lại muốn phân rõ hai mặt lợi và hại với tôi.

17

Tôi theo Lục Tần đến văn phòng, anh đưa cốc nước qua cho tôi.

Tôi lo lắng nhận lấy, cúi đầu không dám nhìn anh.

Lục Tần im lặng một lúc rồi nói: “Lo lắng chuyện trên diễn đàn?”

Tôi lắc đầu, sau đó cằm bị anh nâng lên, tôi buộc phải đối diện với cặp mắt thâm thúy kia của anh.

Lục Tần nhíu mày nhìn tôi, làm như khó hiểu: “Vậy tại sao em lại không vui, hả?”

Trong giọng nói mang theo sự nuông chiều và dịu dàng không dễ nhận ra, đáy lòng của tôi dần nóng lên, không nghĩ ngợi gì mà nói hết tâm tư của mình ra.

“Anh không thể bởi vì lời đồn mà từ chối em, cái này không công bằng với em.”

Giọng tôi nghẹn ngào, càng nghĩ càng thấy uất ức.

Tôi vẫn chưa chính thức theo đuổi anh, làm sao có thể để bị kết án tử hình như vậy chứ?

Lục Tần dùng ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt tôi, nhếch môi.

Tôi thấy trong mắt anh có vài phần cảm xúc mà tôi không hiểu được, giống như đang giãy dụa, lại như kiềm chế.

Tôi không hiểu cảm xúc của anh, nhưng tôi lại hiểu sự im lặng của anh.

Im lặng không nói gì chẳng khác nào một lời từ chối trá hình.

Nỗi buồn chợt dâng lên trong lòng, tôi không khống chế được mà nổi giận, một tay đẩy tay anh ra, nói: “Thôi được rồi, tôi không thích anh nữa.”

“Bạn cùng phòng của tôi nói đúng, nếu tìm bạn trai thì tìm người cùng lứa tuổi sẽ tốt hơn, sẽ không sợ bị người ta chỉ trích, càng không cần lo phải chịu ảnh hưởng!”

Nói xong, tôi khóc lóc muốn tránh khỏi anh rồi bỏ đi.

Tay tôi đột nhiên bị nắm lấy.

Không đợi tôi kịp phản ứng, một nụ hôn sâu đã rơi trên môi tôi.

Tôi kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Lục Tần đang ở khoảng cách rất gần.

Không biết qua bao lâu, mặt tôi đỏ bừng Lục Tần mới thả tôi ra.

Anh nhíu mày trêu chọc nhìn tôi: “Bình thường em dữ như vậy, kết quả là không biết hôn?”

Tôi vẫn chưa tỉnh táo lại, đỏ mặt lắp bắp nói: “Anh, anh, anh… anh thành thạo như vậy, chắc là luyện tập không ít đúng không!”

Lục Tần cười thành tiếng, đột nhiên ôm tôi vào trong lòng.

Dựa vào ngực anh, tôi căng thẳng túm lấy vạt áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh đây là đồng ý với em rồi đúng không?”

Lục Tần trầm thấp “ừ” một tiếng, nói: “Đồng ý với em, chúng ta ở bên nhau.”

Giọng nói của anh dịu dàng lại cưng chiều, tôi không nhịn được mỉm cười, ngẩng đầu hôn một cái lên mặt anh.

“Vậy từ giờ trở đi anh sẽ là bạn trai của em, thầy Lục.”

Lục Tần bóp mặt của tôi, xì cười một tiếng nói: “Tang Mạt, thầy lớn tuổi rồi, không so được người trẻ tuổi như các em.”

“Sau này nếu như em dám thay lòng đổi dạ, thầy sẽ khiến em không thể tốt nghiệp.”

Tôi không thể nhịn cong môi, nhào vào trong lồng ngực anh: “Em sẽ không thay lòng đổi dạ đâu.”

18

Lục Tần chỉ hơn tôi năm tuổi, ở năm tôi hai mươi tuổi, anh hai mươi lăm tuổi.

Chúng tôi trở thành một đôi.

Khi tôi báo tin này cho đám bạn cùng phòng, họ kêu gào muốn Lục Tần mời cơm.

Vì thế xảy ra tình huống sau:

Thầy Lục lớn hơn chúng tôi năm tuổi “ngoan ngoãn” ngồi ở phía đối diện bàn ăn, đón nhận câu hỏi từ bạn cùng phòng của tôi.

Trương Na Na nói: “Thầy Lục, thầy lớn hơn Mạt Mạt năm tuổi, nói cách khác, lúc thầy học đại học, Mạt Mạt của bọn em mới đang học cấp hai.”

“Sau này nếu như thầy đối xử với cậu ấy không tốt, bọn em sẽ đi kiện thầy già mà không đứng đắn, lừa bán thiếu nữ ngốc nghếch đấy.”

Tuy nói cô ấy từng bị mê hoặc bởi khuôn mặt của Lục Tần, nhưng vào lúc này, cô ấy vừa là bạn thân vừa là bạn cùng phòng của tôi, cô ấy đã không chút do dự đứng về phía tôi.

Tôi vừa cảm động vừa buồn cười, giả vờ tức giận vỗ cô ấy một cái: “Thầy Lục sẽ không ức hiếp tớ đâu.”

Lục Tần nhìn chúng tôi đùa giỡn, từ đầu đến cuối đều cười ấm áp.

Có thể ở trong mắt anh, chúng tôi vẫn là một đám trẻ con chưa lớn, nhưng anh mặc tôi đùa nghịch, bàn tay để dưới gầm bàn nắm chặt lấy tay tôi.

Cơm nước xong xuôi sắc trời cũng đã tối.

Nhóm Trương Na Na kiếm cớ rời đi, trước khi đi, các cô ấy còn không ngừng nháy mắt với tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, không khỏi nghĩ đến việc họ vừa nhân lúc Lục Tần không ở đây, thuyết phục tôi tối nay ngủ với anh.

Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị gì cho việc đó.

Tôi nghĩ, ở trong một mối quan hệ vẫn chưa hoàn toàn ổn định thì đi đến bước kia còn hơi sớm.

Nhưng mà nếu như Lục Tần muốn làm thì sao, tôi có nên từ chối không?

Nỗi vướng mắc biến mất khi Lục Tần dừng xe trước cửa ký túc xá.

Tôi hơi giật mình: “Lát nữa anh vẫn còn có việc hả?”

Lục Tần cũng ngây người: “Sao em lại hỏi vậy?”

Tôi nói: “Nếu không bận việc gì, sao anh lại đưa em về nhà sớm như vậy?”

Nói xong lời này, ánh mắt anh nhìn tôi đột nhiên trở nên đầy ẩn ý.

Tôi biết anh hiểu lầm, gò má lập tức đỏ bừng, lắp bắp giải thích: “Không phải, ý em là…”

Chưa nói hết câu, Lục Tần đã vỗ nhẹ đầu tôi.

“Bé con nghĩ gì thế, anh sẽ không chạm vào em.”

Nghe anh nói như thế, tôi thầm thở phào.

May là, may là anh không yêu cầu tôi làm điều đó.

Thế nhưng ngay sau đó, tôi lại thấy có chút mất mát.

Nghe người khác nói, đàn ông lúc đối mặt với người mình thích sẽ không khống chế được dục vọng của mình, nhưng hình như Lục Tần không có ham muốn đó với tôi.

Hay có nghĩa là, anh không thích tôi đủ nhiều?

19

Sau khi nghĩ đến khả năng này, giây trước tôi vẫn còn vui vẻ mà trong nháy mắt tâm trạng đã sa sút hẳn.

Lục Tần thấy lạ: “Sao thế, thầy làm sai chỗ nào chọc em không vui à?”

Tôi lúng túng lắc đầu, vấn đề này muốn tôi nói sao đây?

Lẽ nào lại hỏi anh vì sao anh không muốn ngủ với em à?

Đương nhiên là tôi không thể nói thế được.

Lục Tần nhíu mày, lại hỏi tiếp: “Chưa muốn về ký túc xá mà muốn ở bên ngoài chơi một chút?”

Tôi lại lắc đầu, không muốn anh hỏi tiếp nữa, nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.

Anh đưa tay bế tôi khỏi ghế phó lái rồi đặt ở trên đùi mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi.

“Tang Mạt, rốt cuộc vì sao không vui?”

Tôi mặc váy dài, chỉ cảm thấy tư thế này quá mức thân mật, lập tức không còn tâm trạng gì hết, chỉ còn dư lại sự thẹn thùng, đỏ mặt đến mức không dám nhìn thẳng vào anh.

Tôi cúi đầu, nói nhỏ như muỗi kêu: “Để em xuống, ngồi thế này khó chịu lắm.”

Anh lại ôm chặt lấy tôi, không cho tôi nhúc nhích, giọng nói trong bóng đêm có vẻ trầm thấp lại mê hoặc.

Anh nói: “Muốn anh hôn em không, Tang Mạt.”

Không chờ tôi kịp phản ứng, anh đã cúi đầu chiếm lấy môi tôi.

Rất lâu sau đó, mãi đến khi hô hấp của tôi hỗn loạn, anh mới chịu thả tôi ra.

“Sao lại không vui, hả?”

Má tôi nóng bừng lên, giống như phát sốt vậy.

“Dạ?” Tôi thẹn thùng nhìn anh, trong đầu vẫn đang bị nụ hôn vừa nãy của anh quấy nhiễu chưa kịp suy nghĩ.

Lục Tần thấy dáng vẻ này của tôi thì khẽ cười thành tiếng, khuôn mặt lộ ra hết sự vui vẻ.

Anh sờ đầu tôi, nói: “Được rồi, không tức giận là được.”

Nói xong, anh lại lẩm bẩm một câu: “Bạn gái nhỏ vẫn rất dễ dụ…”

Tôi mặt đỏ tía tai trở lại ký túc xá, đám bạn cùng phòng còn truy hỏi tôi gì đó nhưng tôi đều không nghe thấy, trong đầu chỉ toàn là Lục Tần.

Tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho anh: Anh đã về đến nhà chưa?

Mười phút sau, tôi mới nhận được tin nhắn trả lời của anh.

– Anh về rồi, đỗ xe rồi mới nhớ tới, anh vốn định nói với em một chút về chuyện diễn đàn, kết quả đầu óc nóng lên quên hết.

Tôi nhàm chán hỏi anh: Sao lại quên thế, có phải là anh lớn tuổi nên trí nhớ không tốt không?

Tôi nằm ở trên giường, đợi đến lúc anh trả lời.

Lần này là nửa tiếng sau, Lục Tần mới gửi voice chat qua cho tôi.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe từ trong ống nghe truyền đến, khóe miệng tôi không thể nhịn mà cong lên.

– Hết cách rồi, vừa mới có bạn gái nhỏ, chỉ ôm một cái thôi mà anh đã không thể nghĩ tới những chuyện khác.

20

Sau khi Lục Tần biết chuyện trên diễn đàn thì bài đăng đã bị trường học gỡ bài.

Chỉ là người đó lại công khai đăng bài trên diễn đàn của giáo viên, muốn cho tất cả mọi người biết chuyện này.

Tôi không quan tâm chuyện đó, nếu đã lựa chọn ở bên Lục Tần thì tôi sẽ không bị mấy lời nói của bên ngoài làm ảnh hưởng.

Mà Lục Tần cũng nói với tôi rằng anh sẽ nhanh chóng giải quyết việc này.

Nhưng tôi không ngờ, biện pháp giải quyết mà anh nói tới lại là từ chức.

Khi anh nói chuyện này với tôi, tôi vẫn cảm thấy hơi áy náy.

Lục Tần khẽ cười một tiếng, trêu tôi: “Sao thế, sao đột nhiên tự trách thế?”

Tôi mạnh miệng nói không phải.

“Cái này có gì đâu mà tự trách chứ?”

Ánh mắt của Lục Tần luôn dõi theo tôi, cười nói: “Em thật sự nghĩ như vậy hả?”

Tôi im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn anh: “Đúng là có chút tự trách, nhưng mà em tin tưởng quyết định của anh.”

“Huống chi, anh ưu tú như vậy, không thiếu việc làm đúng không?”

Lục Tần vui vẻ cười ra tiếng đối với niềm tin mù quáng của tôi.

“Tin tưởng anh như vậy?” Anh duỗi tay ôm tôi vào lòng.

Tôi bám lấy vạt áo của anh, ủ rũ nói: “Đương nhiên.”

Tuy nói như vậy nhưng tôi vẫn lén nhờ cố vấn học tập dắt tôi đi gặp hiệu trưởng.

Hiệu trưởng không phê bình tôi mà chỉ thở dài nói: “Ngày đó gặp em ở văn phòng của Lục Tần, còn tưởng rằng em chỉ đang bảo vệ giáo viên thôi.”

“Không ngờ cuối cùng hai em lại phát triển đến mối quan hệ này.”

Tôi ngập ngừng nói: “Em xin lỗi hiệu trưởng, em thật lòng thích thầy Lục.”

“Thầy Lục không làm sai gì cả, thầy có thể đừng sa thải thầy ấy không ạ?”

Hiệu trưởng nghe vậy, nhìn tôi đầy ẩn ý một cái.

Thầy nói: “Thầy không sa thải Lục Tần, là em ấy chủ động từ chức.”

“Khi đó, quan hệ của hai đứa vẫn chưa bị lộ ra ngoài.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao lại thế…”

Hiệu trưởng cười thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy, tại sao lại thế?”

“Chắc là Lục Tần đã sớm tính được ngày này sẽ đến nên chuẩn bị sẵn sàng trước thôi.”