Thầy Ơi Hôn Cái Nào

Chương 5



21

Lúc rời văn phòng của hiệu trưởng, tôi cảm thấy khá hoảng loạn.

Tôi tìm Lục Tần hỏi: “Anh đã định từ chức từ trước?”

Trong mắt Lục Tần lóe ra một tia kinh ngạc: “Sao em…”

Tôi ngắt lời anh, nói: “Hiệu trưởng nói cho em.”

Lục Tần cũng nhanh chóng kịp phản ứng lại, anh nói: “Ngày đó sau khi đến đồn cảnh sát đón em về, anh đã suy nghĩ đến chuyện từ chức rồi.”

Tôi nhớ lại ngày hôm ấy, lúc đó tôi vừa mới tỏ tình với anh.

“Vì sao?” Tôi nhìn thẳng vào anh: “Không phải lúc đó anh không đồng ý với em à, sao anh lại từ chức?”

Lục Tần cong khóe môi, trong giọng nói mang theo ý cười: “Vì sao em không biết à?”

“Em muốn chính miệng anh nói cho em nghe.” Tôi cố chấp nhìn anh chằm chằm.

Lục Tần nhẹ nhàng tặc lưỡi, nói: “Bởi vì anh đã sớm biết, bản thân mình chắc chắn không thể từ chối em, cho nên muốn chuẩn bị sẵn sàng trước.”

“Tránh làm liên lụy bạn gái nhỏ của anh bị người ta vu khống.”

Tôi nhào vào trong lồng ngực của anh, rưng rưng nước mắt: “Cho nên anh đã sớm thích em, còn làm em tưởng rằng anh muốn từ chối em nữa.”

Lục Tần ôm tôi nói: “Đúng vậy, xin lỗi em, anh đã làm Mạt Mạt nhà anh buồn rồi.”

Câu nói “Mạt Mạt nhà anh” của anh làm tôi không nhịn được mà nhếch miệng lên.

Tôi dán vào ngực anh, giả vờ thâm trầm nói: “Xin lỗi cũng vô dụng, qua một thời gian nữa em mới tha thứ cho anh.”

Lục Tần cười ra tiếng, ôm lấy tôi nói: “Được.”

Sau đó, tôi cùng anh nói về dự định sau này.

Bởi vì năm nay tôi mới học năm ba, nên hiện tại chắc chắn tôi vẫn phải đến trường, những lời đồn đại kia cũng không ảnh hưởng tới tôi.

Lục Tần có mở một công ty luật, công việc chủ yếu đều là ở bên kia, việc ở trường học chỉ là do anh nhận lời mời của hiệu trưởng nên mới tới làm thêm mà thôi.

Ngày anh từ chức, hiệu trưởng còn lẩm bẩm nói, bảo em tới giúp thầy dạy học, kết quả chưa dạy hết một kỳ, còn phải đền cho em một cô bạn gái.

Tôi cười không ngậm được mồm: “Nói như vậy thì thầy Lục ơi, thầy cũng quá dễ dụ rồi, sau này có phải sẽ rất dễ bị lừa mất không?”

Lục Tần bóp eo tôi một cái như trừng phạt, giọng điệu nguy hiểm: “Sau này em thử sẽ biết.”

22

Sau khi nghỉ việc ở trường học, Lục Tần nhanh chóng nhận một dự án mà bạn của anh nhờ giúp đỡ.

“Chắc anh phải ra nước ngoài hai tháng.”

Lúc tôi biết tin tức này, cả người đều không ổn: “Chúng ta vừa mới ở bên nhau mà đã phải yêu xa rồi sao, thầy Lục, thầy cam lòng bỏ lại em hả?”

Tôi ăn vạ trong lòng Lục Tần, ngửa đầu nhìn anh một cách đáng thương.

Lục Tần cúi người hôn chụt một cái ở trên môi tôi, nói: “Chỉ hai tháng thôi, rất nhanh.”

Anh nhẫn nại dỗ dành tôi, còn nói người bạn đó đã nhờ anh tới giúp từ lâu rồi, anh mà từ chối mãi cũng không tốt.

Thật ra tôi biết mình không thể ngăn anh đi làm, nhưng tôi không nhịn được mà làm nũng, muốn anh dỗ dành tôi.

Tôi ôm mặt anh giả bộ nghiêm túc hỏi: “Có con gái đi cùng anh không?”

Lục Tần cũng không tức giận, mặc kệ để tôi làm phiền anh.

“Không có.” Giọng anh dịu dàng.

Tôi không tin nên ngày anh đi, tôi tự mình đến sân bay để đánh dấu chủ quyền.

Anh không gạt tôi thật, đi cùng anh chỉ có hai người đàn ông, cũng đều là cấp dưới của anh.

Tôi còn chưa kịp tự giới thiệu, hai người đàn ông kia đã gật đầu chào tôi, gọi tôi “Chị dâu nhỏ”.

Mặt tôi nóng lên, hơi xấu hổ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh chào họ.

Lục Tần thấy phản ứng của tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Sau đó anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào trong ngực, thì thầm bên tai tôi hỏi: “Lần này đã chịu tin tưởng anh chưa?”

Tôi giả vờ không hiểu, đẩy anh ra: “Gì chứ, em có nghi ngờ anh đâu.”

Lục Tần cười, không so đo với tôi.

Khi âm thanh báo hiệu giờ lên máy bay vang lên, tôi chợt có cảm giác không nỡ cùng với bất an.

Cứ như thể sau hai tháng, quan hệ của chúng tôi sẽ trở nên lạnh nhạt hơn vậy.

Tôi ôm chặt lấy anh không chịu buông: “Thầy Lục, anh nhất định phải nhớ em đó.”

Lục Tần hôn lên đỉnh đầu tôi, nhẹ giọng nói: “Em ôm chặt như này thì phải làm sao bây giờ, làm anh muốn đóng gói em mang theo luôn.”

Mắt tôi cay cay, nước mắt ngập hốc mắt không nói lời nào.

Đồng nghiệp của Lục Tần đi qua nhắc nhở: “Lục Tổng, đến giờ rồi.”

Tôi chỉ đành gạt tay ra, cúi đầu nói: “Anh đi đi.”

Lục Tần nâng cằm tôi lên, lúc nhìn thấy tôi đang cố nén nước mắt, trong mắt cũng xuất hiện một tia không đành lòng.

“Nếu không thì anh không đi nữa?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Tôi lắc đầu, nói: “Không sao đâu, anh đi sớm về sớm, chỉ cần lúc nào cũng nhớ em là được.”

Lục Tần ôm tôi vào lòng hôn một cái.

Mãi đến giây phút cuối cùng anh mới buông tôi ra, theo đồng nghiệp đi về phía cửa soát vé.

Tôi đứng tại chỗ, lưu luyến không rời nhìn bóng lưng của anh, nghe thấy đồng nghiệp của anh hỏi anh gì đó.

Sau đó anh bất đắc dĩ cười, trả lời: “Đúng vậy, không nỡ bỏ.”

23

Sau khi nhận được tin Lục Tần đã lên máy bay tôi mới một mình về ký túc xá.

Trong lòng vắng vẻ, làm gì cũng không có hứng thú.

Lại thêm cuối tuần không có tiết học, tôi trực tiếp nằm lì trên giường, mãi đến khi bạn cùng phòng không nhìn nổi nữa, kéo tôi rời giường.

“Mạt Mạt đã từng phong lưu phóng khoáng đâu rồi, đi thôi, chúng ta cùng đến quán bar chơi!”

Cứ như vậy, tôi bị họ kéo đi quán bar.

Khi yêu một người, tôi không quan tâm đối phương đang ở đâu, làm gì.

Tôi cảm thấy dù có yêu nhau thì mỗi người cũng cần có một cuộc sống riêng, thậm chí có nhiều lúc, tôi đi chơi khắp nơi với bạn cùng phòng và bạn học, có một khoảng thời gian tôi còn quên mất là mình có bạn trai.

Nhưng hôm nay, cho dù tôi đến quán bar tiếng nhạc ầm ĩ tôi vẫn không vui nổi.

Cảm giác như mất đi linh hồn, như Trương Na Na nói thì hồn tôi bị Lục Tần câu đi rồi.

Lúc chuông điện thoại vang lên, tôi lập tức vui vẻ, tinh thần tỉnh táo.

“Alo, thầy Lục, thầy đã đến chưa?”

Lục Tần nghe thấy tiếng ồn bên tôi, cười khẩy nói: “Được lắm Tang Mạt, buổi chiều còn ôm anh không chịu buông, anh mới đi chưa được bao lâu mà em đã đến quán bar hưởng thụ rồi?”

Trong giọng nói của anh mang theo sự nguy hiểm không thể coi thường, tôi ngượng ngùng sờ chóp mũi, không chút nghĩa khí bán đứng đồng đội.

“Đều tại Trương Na Na, cậu ấy thấy tâm trạng em không tốt, nhất quyết phải kéo em ra ngoài.”

Tôi âm thầm xin lỗi Trương Na Na ở trong lòng, hi vọng cô ấy có thể tha thứ hành vi bán bạn cầu vinh này của tôi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Lục Tần xì khẽ, hiển nhiên không tin lời tôi nói.

Anh nói trong điện thoại: “Về sẽ trừng trị em sau.”

Lời nói mập mờ khiến má tôi nóng lên, tôi nhỏ giọng nói chuyện với anh một lúc lâu.

Mãi đến khi nghe thấy đồng nghiệp gọi anh thì mới miễn cưỡng cúp điện thoại.

Tuy không tâm sự bao lâu nhưng cuộc điện thoại này cũng tạm thời xoa dịu nỗi nhớ của tôi.

Sau đó…

Tôi và nhóm Trương Na Na chơi ở quán bar đến 12 giờ, sau đó còn gia nhập cùng những nam, nữ sinh khác trong lớp.

Tôi báo cáo hành trình với Lục Tần, anh bảo tôi về ký túc xá sớm chút nên đúng 12 giờ tôi bảo mọi người giải tán.

Tất cả mọi người đều cười tôi, nói tôi thật giống một cô vợ nhỏ.

Lúc tôi nói những lời này cho Lục Tần nghe, anh ngửa đầu nhấp một hớp nước lọc, nói đùa: “Cô vợ nhỏ, gọi anh một tiếng chồng nghe đi.”

Tôi nhìn yết hầu của anh khẽ lăn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó hiểu.

Cũng không biết nghĩ như thế nào, tôi dè dặt gọi một tiếng.

Ai ngờ Lục Tần dừng động tác uống nước, nhìn về phía màn hình, đôi mắt anh tối sầm lại.

Giọng anh khàn khàn dụ dỗ tôi: “Ngoan, gọi một tiếng nữa đi.”

24

Tôi vốn tưởng rằng yêu xa sẽ rất khó chịu, không được gặp nhau cũng không thể nói chuyện, cứ như thế hai tháng thì tình cảm sẽ nhạt dần mất.

Nhưng mà sự thật không phải như vậy.

Ngày nào Lục Tần cũng gọi điện thoại cho tôi, bởi vì chênh lệch múi giờ nên có khi anh sẽ thức khuya chờ tôi tan học, sau đó nói chuyện với tôi nửa tiếng mới đi ngủ.

Tôi cảm thấy thương anh, bảo anh không cần khổ như vậy, nhưng sáng hôm sau anh vẫn làm như vậy.

Thỉnh thoảng tôi sẽ nhận được một vài bức ảnh từ anh, một chiếc lá, hoặc là bầu trời ở nước ngoài.

Hôm nay, Lục Tần gửi cho tôi một video lúc bọn họ đang đi dạo gần khách sạn.

Ý định ban đầu của anh vốn là muốn cho tôi nhìn ngắm cảnh đẹp, nhưng tôi nghe thấy có tiếng một cô gái gọi tên anh trong video.

“Lục Tần.”

Tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: “Không phải anh nói là không có cô gái nào đi cùng anh sao?”

Lục Tần cười trêu tôi: “Gặp ở nước ngoài, là bạn thời đại học của anh, sao thế, vẫn chưa yên tâm à?”

Tôi bĩu môi, bất mãn truy hỏi: “Trông thế nào, đẹp không, so với em anh thích ai hơn?”

Rất nhanh, tôi đã nhận được cuộc gọi video call của Lục Tần.

Trong video, khóe miệng anh mang theo ý cười vui vẻ, nói: “Không xinh đẹp bằng em, không thể so sánh em với cô ấy được, anh chỉ thích em.”

“Như vậy được không, nhóc hay ghen.”

Nghe giọng điệu cưng chiều của anh, tôi không nhịn được nhếch miệng lên.

Nhưng tôi vẫn hung dữ cảnh cáo anh: “Thầy Lục, không được phép làm bậy đâu đó.”

Anh cười nói liên tục ba lần liền, tôi mới chịu buông tha cho anh.

Nhưng mà có thể là sợ tôi nghĩ nhiều, sau đó mỗi đêm anh đều call video đi ngủ với tôi.

Thấy sắp hết hai tháng, tôi không khỏi vui mừng.

Hôm Lục Tần trở về, Trương Na Na cố ý kéo tôi đi dạo trung tâm thương mại mua sắm.

“Cậu với thầy Lục tiểu biệt thắng tân hôn*, đêm nay kiểu gì cũng phải xảy ra chút gì đó đúng không? Mạt Mạt, cậu nhìn bộ nội y này đi, tớ cam đoan với cậu là cậu mặc nó có thể làm cho thầy Lục…”

*Một chút (tiểu) xa cách (biệt) sẽ càng làm tình cảm mặn nồng, hơn cả đêm tân hôn.

Nhìn cô ấy còn kích động hơn cả tôi, tôi không nói gì trợn trắng mắt, tàn nhẫn nói với cô ấy: “Thầy Lục không phải người như vậy.”

“Anh ấy nói, trước khi kết hôn sẽ không chạm vào tớ.”

Trương Na Na thất vọng “à” một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, cô ấy muốn nói lại thôi hỏi tôi: “Mạt Mạt, thầy Lục…”

“Có phải là không được không?”

25

Sáu giờ tối Lục Tần xuống máy bay, sau khi bị tôi đánh một trận, Trương Na Na một mực muốn giúp tôi mua bộ nội y kia.

Trước khi tôi đi đón Lục Tần, cô ấy cứ liên tục yêu cầu tôi mặc nó vào.

Hmmm.

Thực tế chứng minh, có những thứ thật sự là chỉ cần chen chúc một chút là có ngay.

Mà sau khi tới sân bay, tôi càng cảm thấy may mắn vì mình đã trang điểm rồi mới đến.

Bởi vì lần này cùng về với Lục Tần không chỉ có hai người đàn ông lúc đi mà còn có thêm hai nam một nữ.

Trong đó cô gái kia ăn mặc gợi cảm quyến rũ, mái tóc uốn sóng lớn với chiếc váy da nhỏ, dáng người đầy đặn, vô số đàn ông ở sân bay cứ ngoái lại nhìn cô ta rồi đánh giá.

Lúc tôi chạy về phía cái ôm của Lục Tần, anh ôm tôi rồi hôn tôi, cô gái kia lập tức nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập địch ý.

Tôi lập tức biết thân phận của cô ta, chắc cô ta là chủ nhân giọng nói tôi nghe thấy trong video Lục Tần gửi hôm đó.

“Lão Lục, đây là ai vậy, không giới thiệu một chút với bọn tôi à?” Cô gái kia hé đôi môi đỏ mọng nói.

Ánh mắt của cô ta như kiểu ước gì có thể lôi tôi ra khỏi người Lục Tần, vừa mở miệng đã nói cho tôi biết quan hệ của cô ta và Lục Tần không bình thường.

Lục Tần nắm tay tôi giới thiệu: “Bạn gái của tôi, Tang Mạt, sinh viên năm ba ngành luật.”

Bốn người đàn ông còn lại đều tươi cười gọi tôi chị dâu nhỏ, chỉ có cô gái kia trừng mắt nhìn chằm chằm tôi.

“Bây giờ sinh viên đại học đều thích tìm người lớn tuổi hơn mình à?”

Trong giọng nói của cô ta mang theo sự khinh thường và chế giễu, như thể cô ta đang nói quan hệ giữa tôi và Lục Tần không sạch sẽ.

Lục Tần nhíu mày, nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta, lạnh lùng nói: “Lý Hạo, quản tốt bạn gái cậu.”

Tôi cảm thấy sợ hãi.

Hoá ra cô gái này có bạn trai, thế mà còn trang điểm lộng lẫy trước mặt Lục Tần.

Tôi ghét bỏ bĩu môi, ôm lấy eo Lục Tần: “Tiếp theo anh muốn đi đâu?”