Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 294



Nhìn những người dân tập trung xung quanh mình tôi như bị người khác bóp nghẹt nội tạng, không thể thở nổi.   

“Không đúng, đây nhất định là ảo ảnh! Trên đời này làm gì có cái gọi là dịch chuyển không gian thời gian chứ!”  

Tôi hoảng loạn tới mức cuống cuồng nhưng vẫn cố ép bản thân bình tĩnh lại.   

Những dị nhân trên đời này không ít, thủ đoạn cũng nhiều vô kể, nhưng dù là kỳ dị thế nào thì cũng không thể nào có năng lực siêu nhiên giống như thể loại được biểu diễn trên truyền hình được.   

Dịch chuyển không gian thời gian rõ ràng là một sự vô lý không tưởng.   

Khả năng duy nhất chính là khi tôi ra tay với bà lão này thì bà ta đã sử dụng tà thuật với tôi.   

Hoặc là khi chúng tôi nhìn thấy nhau lần đầu thì tôi đã bị trúng huyễn thuật của bà ta rồi.   

Tôi cắn mạnh vào lưỡi, nhổ một ngụm máu tươi xuống đất.   

Thế nhưng huyễn tưởng vẫn không bị phá vỡ.   

Tôi cuống cuồng khi nhìn thấy mấy người phụ nữ lao lên như muốn xé nát mình.   

Huyễn tưởng này chân thật quá, giống như tôi lại trở về cái ngày bị Uy Chính Thiên và người dân thôn đuổi như chuột chạy bờ tường vậy.   

Nhưng những vết cào kia không hề khiến tôi cảm thấy đau đớn, tôi nhìn những cánh tay không ngừng cào cấu trên người mình giống như đang cào cấu trong không khí vậy.   

Khi tôi cảm thấy không hiểu thì bên tai tôi vang lên một tiếng sét nặng nề.   

Chỉ thấy những người dân thôn đang phát điên kia bị tiếng sét chấn nhiếp hồn thể và đột nhiên giống như người gỗ, người nào người nấy đứng bất động tại chỗ.   

Tôi đang hoang mang không hiểu thì những người gỗ kia lại cử động trở lại.   

Lần này bọn họ giống như nghe theo mệnh lệnh, vô thức xếp thành hàng sau đó lần lượt đi ra khỏi thôn.   

Cảnh tượng kỳ dị đó khiến tôi trợn mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh trở lại.   

Hơn nữa người dân thôn càng lúc càng đông. Tôi suy nghĩ thật kỹ và phát hiện ra điểm không đúng.   

Lần trước khi nhà họ Uy tế bái thôn nhà họ Trương, ngoài tôi ra thì toàn bộ đàn ông trong thôn đều chết sạch.   

Còn những người dân thôn trước mắt tôi đây, không chỉ có đàn ông mà thậm chí còn có rất nhiều khuôn mặt mà tôi không quen biết.   

Điều không tưởng là có mấy người nhìn không tới hai mươi tuổi khiến tôi cảm thấy hết sức quen thuộc.   

Tôi cảm thấy quen thuộc vì tôi nhìn thấy bộ dạng năm sáu bảy mươi tuổi của họ.